- Cái này ta biết, ngục giam Thiên Công Việt Tộc, ta đã từng đọc qua trong các ghi chép! Lần trước ta không tìm được, vốn nghĩ ta muốn giam ngươi vào trong, hiện tại chúng tốt, chúng ta cùng nhau ở chỗ này, miễn cho ngươi gây họa cho người khác.
Lúc Diệp Lãng nghe được tin tức, tựa hồ rất không để ý.
- Ngươi không cảm thấy ngươi hẳn là nên rất tức giận sao?
Triệu Nhã Nhu ngơ ngác hỏi thăm, nàng cũng thật không ngờ, Diệp Lãng dĩ nhiên có phản ứng như vậy.
- Vì sao lại phải tức giận?
Diệp Lãng kỳ quái hỏi thăm.
- Chẳng lẽ ngươi không biết ở chỗ này, chúng ta không có cách nào đi ra ngoài hay sao? Cho dù ngươi có thuật luyện kim cao tới đâu cũng vẫn không có cách nào đi ra ngoài.
Triệu Nhã Nhu truy vấn nói.
- Ta biết a!
Diệp Lãng gật đầu, thuận miệng trả lời.
- Ngươi biết? Vậy ngươi có biết hay không, lúc này đây, người phải ở chỗ này mười năm, mười năm không thể ra bên ngoài!
Triệu Nhã Nhu tiếp tục hỏi, nàng nghĩ có thể Diệp Lãng không rõ tình huống.
- Ta cũng biết!
Diệp Lãng nhàn nhạt cười nói.
- Ngươi cũng biết? Vậy vì sao ngươi có thể nhẹ nhàng như vậy, ngươi không hận ta sao?
Lúc này Triệu Nhã Nhu có điểm không rõ, vì sao Diệp Lãng lại có phản ứng như thế này.
- Vì sao lại phải hận ngươi, không phải lúc đó ngươi ở cùng một chỗ với ta, cũng bị giam ở nơi này mười năm sao?
Diệp Lãng vừa cười vừa nói, hai mắt nhìn về phía trước, nhìn cảnh sắc tuyệt vời xa xa.
- A? A?
Triệu Nhã Nhu ngơ ngác, tựa hồ rất không ngờ Diệp Lãng sẽ nói như vậy,:
- Cho dù ta ở chỗ này, nhưng ta hại ngươi ở chỗ này mười năm, vì sao ngươi không tức giận?
- Tức giận có lợi ích gì, cũng không thể thay đổi được, đồng thời, kỳ thực như vậy cũng không tồi, cũng như lời ta vừa mới nói, nhốt ngươi ở chỗ này cũng tốt, đỡ cho ngươi gây họa cho người khác.
Diệp Lãng rất thoải mái nói, cũng không biết hắn thực sự nghĩ như vậy hay là hắn chỉ làm bộ mà thôi.
Chỉ là, hiện tại làm bộ thì có lợi ích gì, hiện tại chỉ có một mình hắn và Triệu Nhã Nhu, căn bản không cần, đồng thời bản thân Diệp Lãng không thích làm bộ gì đó, hắn nhất định sẽ nói thẳng.
Diệp Lãng thực sự không có một chút tức giận với Triệu Nhã Nhu, mà hắn rất tự nhiên tiếp thu chuyện này, tùy cảnh tự nhiên, đây có thể là đặc điểm lớn nhất của Diệp Lãng, cho dù gặp phải tình huống như vậy, hắn cũng không oán trời trách đất, ngược lại có cảm giác giải thoát.
Không sai, chính là giải thoát, bởi vì trước đó hắn không biết nên đối phó với Triệu Nhã Nhu như thế nào, hắn biết Triệu Nhã Nhu nhất định sẽ khiến bố cục đại lục trở nên phức tạp, rất có thể tạo thành hậu quả sinh linh đồ thán.
Mà hiện tại, kết quả không phải rất không tồi, giam Triệu Nhã Nhu ở nơi này, có thể để thiên hạ thái bình một ít, chính mình cũng lười suy nghĩ biện pháp khác.
Tại lúc này, Diệp Lãng không nghĩ tới sự tình khác, thậm chí có thể giải quyết được vấn đề Triệu Nhã Nhu khiến hắn đau đầu này, chính là bởi vì như vậy hắn mới có thể dễ dàng tự tại như vậy.
Nếu như cho hắn biết, cho dù không có Triệu Nhã Nhu, bên ngoài vẫn xảy ra chiến tranh như cũ, vẫn để sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, không biết hắn có suy nghĩ như thế nào?
Diệp Lãng nhất định nói, đây đã là trình độ thấp nhất, nếu như để Triệu Nhã Nhu bên ngoài, vậy thì trình độ càng thêm kinh khủng hơn nhiều.
Mà suy nghĩ này hoàn toàn chính xác, nếu như lúc này không có chuyện Triệu Nhã Nhu và Diệp Lãnh bị nhốt ở đây, vậy căn bản không có tụ hội đình chiến sau chiến tranh suốt năm năm kia, trong năm năm, Triệu Nhã Nhu nhất định đã thu được chỉnh thể thế lực nhân tộc.
Chu Tước và Ngả Lạp không có cơ hội thở dốc, mà thú nhất cũng sẽ bị nàng bắt giữ.
Đương nhiên, khẳng định thiệt hại giữa song phương càng lớn hơn rất nhiều so với năm năm sau, Triệu Nhã Nhu sẽ không để ý tới bất cứ giá phải trả nào, đây là chỗ khác nhau giữa nàng có mặt hay không.
Tình huống kia, đối với Diệp Lãng mà nói, đây mới là máu chảy thành sông chân chính.
- Ta nào có gây họa cho người khác…
Triệu Nhã Nhu lẩm bẩm nói.
- Còn nói không có, ta không phải ví dụ tốt nhất, bị ngươi làm hại ở chỗ này.
Diệp Lãng rất trực tiếp nói.
- Không phải ngươi nói ngươi không tức giận hay sao?
Triệu Nhã Nhu yếu ớt hỏi.
- Ta không tức giận a, nhưng không nói chuyện tình không phải bị ngươi hại.
Diệp Lãng hồi đáp.
- …
- Diệp Lãng, ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi không giận ta? Vì sao ngươi không động thủ đối với ta, ngươi có rất nhiều cơ hội giết ta, còn có lần kia, ngươi có thể hoàn toàn không cần cứu ta…
Thời điểm Triệu Nhã Nhu nói tới đây, khuôn mặt nhất thời đỏ lên, nàng nghĩ tới tràng cảnh chính mình dưới nước, bị Diệp Lãng thân môi, không, là hô hấp nhân tạo.
- Ta không phải không muốn động thủ với ngươi, mà là ta nghĩ ngươi rất nguy hiểm, động thủ với ngươi nói không chừng sẽ rước lấy phiền phức! Còn có, ta cứu ngươi lúc nào?
Diệp Lãng có chút nghi hoặc hỏi thăm.
- Ngươi quên rồi sao… Khi đó, ta không phải dưới nước…
Triệu Nhã Nhu nói tới chỗ này, khuôn mặt đỏ bừng, may mà hiện tại chỉ có một mình Diệp Lãng, nếu như có người khác, không biết có thể bị dọa chết hay không.
Không sai, Triệu Nhã Nhu tại thời điểm khác thường như vậy, thường thường sẽ tạo thành sự tình khiến người khác sợ hãi.
- A, ngươi nói khi đó a, ta chỉ là xung động nhất thời, trong trong không đành, cho nên mới cứu tiểu ma nữ ngươi.
Thời điểm Diệp Lãnh nói tới chuyện này, tựa hồ trong ngôn ngữ không hề có hối hận, bởi vì căn bản hắn không hối hận.
- Tiểu ma nữ là Lý Nguyệt, ta không phải như vậy!
- Đúng vậy, ngươi không phải tiểu ma nữ, ngươi là đại ma nữ.
Diệp Lãng nói.
- …
Triệu Nhã Nhu trầm mặc, không phát ra âm thanh nào khác, chỉ đi theo Diệp Lãng về phía trước, trong ngục giam rộng rãi mà mỹ lệ này, bọn họ muốn tìm một địa phương sinh hoạt, hiện tại chỉ là ngay từ đầu, đừng quên, bọn họ phải ở chỗ này suốt mười năm.
Tại lúc này, Triệu Nhã Nhu không muốn nhiều lời cái gì, bởi vì những ngày sau đó còn rất nhiều.
- Triệu Nhã Nhu, vì sao ngươi muốn theo ta!
Tại lúc hai người bước về phía trước, sau một đoạn thời gian không hề phát ra bất cứ thanh âm nào, Diệp Lãng nhàn nhạt hỏi một câu.