Chương 779: Sớm chiều ở chung (1)

- Ta không đi theo ngươi thì theo ai, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi hiện tại là chỗ dựa vào duy nhất của ta, tỷ phu tốt của ta…

Triệu Nhã Nhu kéo cánh tay Diệp Lãng, rất thoải mái nói, phảng phất thực sự là một tiểu cô nương cần chỗ dựa.

Lúc này Triệu Nhã Nhu có một loại đáng yêu vô hạn, đổi thành bất cứ người nào cũng sẽ không thể liên hệ được nữ nhân biến thái kia cùng một chỗ, chỉ là biểu tình này tựa hồ không ai có thể xem được. Triệu Nhã Nhu tựa hồ chỉ khi trước mặt Diệp Lãng mới có biểu tình như vậy.

Lúc này Diệp Lãng cũng không chú ý tới những điều này, chỉ phe phẩy đầu nói:

- Ta không phải nói lúc này, ta nói là đoạn thời gian trước, tại thời điểm ta tiến vào đây, ngươi căn bản không cần theo ta, vậy vì soa ngươi muốn theo ta?

- Uh…

Triệu Nhã Nhu ngơ ngác, nàng không nghĩ tới Diệp Lãng sẽ hỏi chuyện này, càng không nghĩ tới Diệp Lãng sẽ chú ý tới chuyện này.

- Ta không biết, có lẽ là đầu của ta bị hỏng, phát mao bệnh, không thích sống vui vẻ làm hoàng đế của mình, ngược lại thích chịu khổ trong lao ngục với ngươi!

Triệu Nhã Nhu suy nghĩ thật lâu thật lâu mới trả lời vấn đề này. Mà trong lúc đó Diệp Lãng vẫn không nói gì, tựa hồ nhất định chờ Triệu Nhã Nhu trả lời vấn đề của chính mình.

Diệp Lãng đợi Triệu Nhã Nhu nói xong, cũng rất thẳng thắn đáp lại một câu:

- Ngươi đang qua loa với ta!

- …

Triệu Nhã Nhu trầm mặc.

- Ngươi có cái gì muốn nói thì nói thẳng đi, hiện tại cũng chỉ có hai người chúng ta, không cần phải giấu diếm cái gì.

Diệp Lãng vừa nhìn phía trước vừa đi, một mặt nhàn nhạt nói.

- …

Triệu Nhã Nhu lại trầm mặc, thần tình trở nên rất phức tạp, tựa hồ đang giao chiến trong lòng, rốt cuộc có nên nói bí mật hay không, nàng đang do dự.

Việc này nàng đã ẩn giấu lâu như vậy, hiện tại nói ra, tựa hồ để nàng cảm thấy rất không có giá trị, nhưng đúng như lời Diệp Lãng đã nói, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, đồng thời còn phải ở chung mười năm.

Mười năm là khoảng thời gian dài cỡ nào, chuyện gì cũng có thể phát sinh, mà chính mình có thể bảo vệ bí mật trong lòng kia sao?

Còn có, mười năm trôi qua, mục đích của chính mình cũng đạt được, vậy còn cái gì để nói.

- Không, không nói cho ngươi, trước thời điểm ta thu được thiên hạ, ta sẽ không nói cho ngươi!

Cuối cùng Triệu Nhã Nhu cũng quyết định, không nói cho Diệp Lãng, cho dù ở chung mười năm với Diệp Lãng, cho dù mục tiêu của chình mình khả năng không thực hiện được, cho dù phát sinh chuyện ngoài ý muốn, để chính mình không thể nói rõ.

Nàng vẫn sẽ lựa chọn không nói cho Diệp Lãng, đây là chấp nhất của nàng, là tín niệm duy nhất vài chục năm nay.

- Không nói cho ta biết thì không nói, kỳ thực không nói ta cũng biết, ta cũng không phải ngốc như vậy.

Diệp Lãng nhàn nhạt nói, trong ngữ khí có rất nhiều cảm xúc, tựa hồ hắn thực sự biết cái gì.

- Ngươi biết cái gì?

Triệu Nhã Nhu có chút khẩn trương hỏi Diệp Lãng.

- Ta biết, ngươi nhất định luyến tiếc ta!

Diệp Lãng vừa cười vừa nói.

- …

- Tiểu di tử (em vợ) lại ỷ vào tỷ phu là không tốt, vấn đề này rất nghiêm trọng, cần phải sửa chữa.

- …

Triệu Nhã Nhu trầm mặc một lúc lâu, nhìn “bầu trời” yếu ớt nói:

- Ta đúng là luyến tiếc ngươi, muốn ỷ vào ngươi, thế nhưng ngươi vẫn ghét bỏ ta, chưa bao giờ để ta theo ngươi, còn nói ta là nữ nhân biết thái…

Diệp Lãng trầm mặc, lúc này hắn tựa hồ nghĩ tới một số sự tình, một ít sự tình đã bị hắn vứt ra khỏi đầu.

- Ta chỉ là muốn chứng minh cho ngươi xem, những sự tình ngươi nói ta đều có thể làm được, khi đó ngươi sẽ không thể ghét bỏ ta… Thế nhưng, nếu như làm như vậy mà bắt ngươi một mình một người ở chỗ này mười năm, không hề có cơ hội ra ngoài… Thời gian này quá dài, ta không chịu được!

- Vì vậy ta mới có thể theo ngươi!

Triệu Nhã Nhu nhíu mày nói, phảng phất giống như tự thuật thống khổ và mâu thuẫn trong lòng!

Diệp Lãng trầm mặc, hắn có thể cảm giác được thống khổ và mẫu thuẫn trong lòng Triệu Nhã Nhu, tại lúc này, hắn dĩ nhiên phát hiện chính mình có cảm giác đau lòng, hình như đau lòng vì Triệu Nhã Nhu.

Đây là vì sao?

Hiện tại Diệp Lãng không biết, hắn chỉ là loáng thoáng minh bạch một sự tình, đó chính là tất cả mọi chuyện Triệu Nhã Nhu làm, chuyện mà chính mình nghĩ là biến thái, rất có thể bởi vì chính mình, bởi vì một ít lời nói của chính mình.

Nếu quả thực là như vậy, chính mình nên đối mặt với nàng như thế nào, đối mặt với người khác như thế nào.

Điều này, thực sự quá đáng sợ!

Mà Triệu Nhã Nhu, tại thời khắc này nghĩ tới sự tình mình đã làm, đã biết chính mình rất ngốc rất ngốc, nhưng nàng không hề hối hận, nàng sẽ không hối hận chính mình tới nơi này, buông tha cho nỗ lực trước đây, mặc dù là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tuy rằng nàng muốn cho Diệp Lãng ở chỗ này mười năm, cũng chính là vì giải quyết vấn đề Diệp Lãng, vấn đề cản trở thống nhất thiên hạ, trong tính toán của nàng, cản trở duy nhất chính là Diệp Lãng, chỉ cần Diệp Lãng có thể biến mất mười năm, vấn đề của nàng sẽ được giải quyết.

Mà biến mất, nàng lại không thể để Diệp Lãng chết đi, nếu như là người khác mà nói, nàng nhất định sẽ thẳng thắn để đối phương tử vong, nhưng Diệp Lãng thì nàng lại không làm được.

Nếu như có thể giam lỏng Diệp Lãng như vậy, giam cầm Diệp Lãng, chỉ là, dưới tình hình chung, vô luận để Diệp Lãng ở địa phương nào đều sẽ bị Diệp Lãng đào tẩu, đây là sự tình nhất định sẽ phát sinh, chỉ là vấn đề thời gian.

Cũng chính là bởi vì như vậy, Triệu Nhã Nhu mới có thể nhớ tới nơi nây, địa phương chuyên môn trói buộc năng lực luyện kim của Diệp Lãng, địa ngục đỉnh cấp của Thiên Công Việt Tộc, đây là ngục giam cao cấp nhất của Thiên Công Việt Tộc, cho dù là thiên tài luyện kim cao nhất cũng không có hội được nhốt tại chỗ này.

Về phần thời gian mười năm sua, Triệu Nhã Nhu chỉ là tính toán ban đầu, mười năm hay là trong nhất thời, chặt một điểm là năm năm, nhưng không có khả năng giải quyết quá sớm, vì vậy nàng lựa chọn mười năm.