Chương 777: Đào nguyên thế ngoại (2)

- Trước tiên không thảo luận những điều này, ta hỏi ngươi, ý tứ của lời này là gì, lẽ nào nói không phải là Triệu Nhã Nhu kéo theo Diệp Lãng cũng đi, mà là nàng ta điên lên muốn cùng Diệp Lãng?

- Điên? Hẳn là như vậy! Nếu như không điên, vì sao nàng lại tự mình chạy vào, rõ ràng khi đó tên hỗn đản kia đã bị rơi vào trong đó, không thể trốn thoát được. Bản thân nàng luyến tiếc không muốn rời xa hắn mà thôi, cũng không phải sẽ không chạy vào!

Sa Lan nói.

- Triệu Nhã Nhu tự mình chạy sao? Này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mọi người cảm thấy nghi hoặc, tam ca vốn muốn đi, hiện tại lưu lại, hắn muốn nghe một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

- Khi đó…

Sa Lan cũng không giấu diếm cái gì nữa, nói ra chi tiết mọi chuyện lúc đó, toàn bộ mọi chuyện đều nói rõ ràng, tình cảnh lúc đó tựa hồ khiến mọi người cảm nhận được mâu thuẫn nội tâm của Triệu Nhã Nhu, loại quyết định này để Diệp Lãnh biến mất mười năm, rồi lại có tâm tình luyến tiếc không gặp Diệp Lãnh mười năm.

Điều này khiến mọi người hiểu, Triệu Nhã Nhu đối với Diệp Lãnh đã có thêm một phần cảm tình, một loại cảm tình không rõ ràng, mà cảm tình này tuyệt đối không cạn.

Mà khiến mọi người không rõ chính là, nếu như Triệu Nhã Nhu có cảm tình đặc thù với Diệp Lãnh, vậy vì sao trước đây luôn luôn đối đầu, thậm chí muồn dồn Diệp Lãng vào chỗ chết?

Chờ một chút, đưa vào chỗ chết? Tuy rằng thoạt nhìn nàng xác thực muốn Diệp Lãnh chết, thế nhưng hình như chưa chân chính thành công qua, không, phải nói là chưa chân chính tới một bước kia.

Tuy rằng thoạt nhìn hình như là thực, có thể, nàng chính là thực, mặc kệ nói như thế nào, dù sao kết quả cuối cùng chính là, Diệp Lãnh không chết, mà nàng ở cùng một địa phương với Diệp Lãng suốt mười năm.

Rốt cuộc giữa Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu phát sinh qua sự tình gì, cảm tình của nàng có từ lúc chính biến hay là sớm hơn rất nhiều?

Vấn đề này, Diệp Lam Vũ hỏi ra, Sa Lan cũng hỏi ra, mà tất cả mọi người đều nghĩ muốn biết đáp án, mà các nàng nghĩ, đáp án này hẳn là mỗi một nữ hài ở đây đều biết.

- Ta không biết, trước đây Nhã Nhu theo chúng ta cùng nhau, nhưng trong một đoạn thời gian, nàng không còn theo chúng ta, khi đó, hình như là Diệp Lãng ngại nàng phiền phức…

Thất công chúa nhìn mọi người muốn biết đáp án, nàng hồi ức một chút, nhưng thực sự không nghĩ ra được đầu đuôi câu chuyện.

- Trước đây… Nàng có phải rất thích theo Diệp Lãng?

Sa Lan đột nhiên hỏi.

- Điều này ta không biết, nàng hẳn là thích theo ta đi… Lẽ nào, trước đây người nàng thích theo là Diệp Lãng?

Thất công chúa ngẩn ngơ, đối với vấn đề này, nàng thực ra chưa hề nghĩ tới, bởi vì khi đó nàng và Diệp Lãng thường xuyên ở một chỗ.

- …

Xem ra, vấn đề ở chỗ này, trước kia rất có khả năng người Triệu Nhã Nhu thích theo là Diệp Lãng, cũng không phải thất công chúa, mà mọi người vẫn nghĩ người nàng theo là Thất công chúa.

Chỉ bất quá…

- Hẳn là không có khả năng, khi đó nàng còn nhỏ, nàng có thể có cảm tình gì đối với Diệp Lãng!

Thất công chúa lắc đầu, lúc đó Triệu Nhã Nhu mới có bao nhiêu tuổi, năm tuổi hay sáu tuổi, vì sao có khả năng tại thời điểm nhỏ như vậy đã có cảm tình với Diệp Lãng?

- Sao không thể có cảm tình, tình cảm của tiểu hài tử rất đơn thuần, không nhất định là loại tình cảm phức tạp này, hay là nàng chỉ coi Diệp Lãng như ca ca, cũng giống như tiểu công chúa! Mà cảm tình càng đơn thuần thường thường khiến người ta có ấn đậm sâu sắc nhất, đồng thời cũng có ảnh hưởng lớn nhất.

Long Cát công chúa nhàn nhạt nói.

- …

- Ta nghĩ, nếu như bởi vì Diệp Lãng mà để Triệu Nhã Nhu biến thành như vậy mà nói, vậy thì Diệp Lãng kia quả thực là một tên hỗn đản.

Long Cát công chúa phe phẩy đầu nói.

Căn cứ vào tình huống hiện tại, mọi người tựa hồ đều nghĩ tới một loại khả năng, Triệu Nhã Nhu điên cuồng như vậy, biến thái như vậy, khả năng chính là sự tình Diệp Lãng đã làm với nàng khi còn bé.

Nếu quả thực như vậy mà nói, Diệp Lãng kia chính là đầu sỏ gây nên cục diện như hiện tại, vậy Diệp Lãng quả thực là một tên hỗn đản.

Trong lúc mọi người đang đàm luận về hai người Diệp Lãng, hai người Diệp Lãng đang làm cái gì đây? Bọn họ bị truyền vào ngục giam Thiên công việt tộc, rốt cuộc phát sinh cái gì?

Điều này phải quay ngược thời gian lại…

- Đây là đâu? Đào nguyên thế ngoại sao?

Diệp Lãng ngơ ngác nhìn địa phương chính mình đang ở, có điểm mơ hồ hỏi thăm, đương nhiên, đối với vấn đề này hắn cũng không cần đáp án, chỉ là một loại biểu hiện cảm khái.

Trước mắt Diệp Lãng là một bầu trời rộng lớn, một thế giới xanh mượt, mà tràng cảnh xa hoa kia càng khiến hắn hoài nghi, nơi này là một thế ngoại đào nguyên.

Tại lúc này, Diệp Lãng quên, chính mình lúc trước ở trong di tích cổ, quên chính mình vì sao đột nhiên tiến vào nơi này.

- Ở đây không phải đào nguyên thế ngoại, là ngục giam thế ngoại!

Triệu Nhã Nhu bên cạnh Diệp Lãng, nhẹ nhàng nói, tuy rằng nàng cũng bị cảnh trước mắt khiến kinh ngạc tới ngây người, nhưng không bị mơ hồ.

- Cái gì ngục giam thế ngoài? Đúng, vì sao chúng ta đột nhiên tới nơi này?

Hiện tại Diệp Lãng mới phảng phất nhớ tới, chính mình căn bản không nên xuất hiện nơi này.

- Bởi vì, ta muốn giam ngươi lại mười năm, đến lúc đó, ngươi có thể thấy được, cả thiên hạ đều là của ta, mà ngươi là trở ngại lớn nhất ngăn ta dung nạp cả thiên hạ, là cản trở duy nhất.

Triệu Nhã Nhu nhẹ nhàng nói, kéo cánh tay Diệp Lãng, nhìn mỹ cảnh không thể tưởng tượng trước mắt.

- Cái gì? Ngươi đang nói cái gì, vì sao ta nghe không hiểu? Cái gì giam ta mười năm, cái gì là cản trở, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Còn có, ta chỉ biết, vì sao ta lại ở chỗ này.

Diệp Lãng rất mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ được những lời của Triệu Nhã Nhu.

- Tên ngu ngốc ngươi, vì sao có đôi khi mơ hồ như vậy, thế nhưng, chính tên ngu ngốc ngươi lại có thể khiến kế hoạch của ta thất bại hoàn toàn, phải giam ngươi lại!!!

Triệu Nhã Nhu có điểm tức giận nói.

- ???

- Được rồi, ngạo mạn nói cho ngươi, hiện tại chúng ta đang ở trong ngục giam Thiên Công Việt Tộc, đây là ngục giam bọn họ giam dữ phạm nhân, ở chỗ này không thể sử dụng bất cứ luyện kim thuật nào, không thể sử dụng ma pháp…

Triệu Nhã Nhu nói.