Chương 8: Lương Chúc ( Dịch )

Mặc dù Lương Tranh đã say rồi , nhưng gần như mất ngủ cả đêm , cho nên ngày hôm sau đầu anh đau như búa bổ , nhức đầu một cách gay gắt , ở công ty làm việc được nửa ngày thực sự không chịu nổi nữa nên anh quyết định về nhà nghỉ ngơi , uống viên thuốc ngủ sau đó ngủ một mạch đến sáu giờ tối .

Trong nhà tối om , yên tĩnh một cách đáng sợ , vô thức cầm điện thoại lên xem , có vài tin nhắn chờ , nhưng không có một tin nào của Chúc Hòa Ngọc cả .

Qua sinh nhật này là anh đã ba mươi tuổi rồi , lớn hơn Chúc Hòa Ngọc ba tuổi .

Thật ra anh vốn dĩ không hề ghét đối phương , nhưng lại cảm giác bất lực khi đùa cợt với một đứa trẻ chưa trưởng thành , ‘trả tiền để ngủ cùng’ mấy từ này nói lên thật sự rất khó nghe , Chúc Hòa Ngọc chưa từng làm việc gì khiến anh cảm thấy khó xử cả , nói là không thấy hổ thẹn cũng được , mà nói là khế ước tinh thần cũng được , mỗi lần anh và Chúc Hòa Ngọc quan hệ đều là hai bên tự nguyện , không hề có bất kỳ sự gượng ép nào .

Tình cảm đối với Chúc Hòa Ngọc càng ngày càng phức tạp .

Thẳng thắn mà nói , anh cảm thấy các cô gái trong công ty , nghệ sĩ , bên đầu tư đều có người thích Chúc Hòa Ngọc , đây không phải là chuyện bất ngờ gì cả , càng tiếp xúc nhiều thì lại càng thích , sẽ không nhịn được mà muốn tiếp xúc với cậu nhiều hơn nữa , Lương Tranh thích nói cậu mồm miệng láu lỉnh , tác phong không đứng đắn , nhưng cũng biết cậu là một người rất chân thành , thẳng thắn .

Cho nên khi anh phát hiện ra mình đã thích đối phương rồi , Lương Tranh cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn là lo lắng , anh không biết con trai thích kiểu tỏ tình như thế nào , còn lo lắng hoa mà mình chuẩn bị có chút tầm thường .

Nhưng Chúc Hòa Ngọc không đến , hoa chắc là đã bị ném hết vào thùng rác rồi .

Anh cầm lấy bao thuốc mà Chúc Hòa Ngọc thích hút , còn chưa châm lửa lên đã bị anh bỏ ra khỏi miệng , Lương Tranh hơi kinh ngạc , không biết khẩu vị của cậu nặng như vậy , miễn cưỡng hút xong , đang định đứng dậy bật đèn , thì nghe thấy tiếng có người mở cửa .

Ánh mắt hai người chạm nhau , trạng thái của Chúc Hòa Ngọc không tốt , Lương Tranh đi đến bên cậu sờ sờ lên mặt cậu , : “ sao thế ?”

“… không sao , em đi tắm một cái .” Chúc Hòa Ngọc thay giày ra liền đi thẳng vào phòng tắm , qua một hồi thay xong đồ ngủ nhìn tinh thần có vẻ tốt hơn khi nãy .

Hai người nằm trên giường , Lương Tranh nói : “ tối hôm qua đến bây giờ em đi đâu vậy ?”

“ em không muốn nói , anh đừng hỏi nữa .” Chúc Hòa Ngọc ho một tiếng , “ em biết anh đang đợi em , không phải là em cố ý không đến , xin lỗi , từ hôm qua đến giờ em chưa chợp mắt chút nào , em ngủ một lát .”

Lương Tranh ừ một tiếng , Chúc Hòa Ngọc nằm cách anh một khoảng , qua một lúc có lẽ nghĩ rằng cậu ngủ rồi , nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cậu , Lương Tranh đột nhiên quay người lại ôm lấy cậu , Chúc Hòa Ngọc cứng người , chân tay không biết nên đặt ở đâu , Lương Tranh không có động tĩnh gì khác , giả vờ như ngủ rồi .

Chúc Hòa Ngọc không muốn nói , Lương Tranh cũng không hỏi , để cậu ngủ một giấc là được , giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả , còn thay cả một cái máy chơi game mới trong nhà .

Nhưng điện thoại thì mãi không mở lại , trợ lý lại không dám đi hỏi Lương Tranh , đành phải chạy đến nhà tìm cậu , Chúc Hòa Ngọc mới mở điện thoại ra rồi vứt vào ngăn kéo trong tủ .

Điện thoại ở trong ngăn kéo cứ kêu mãi , cậu làm như không nghe thấy , qua nửa tiếng sau điện thoại mới dừng lại .

Lúc Lương Tranh nhận được đoạn tin nhắn kia là bốn giờ chiều , có người hẹn gặp mặt anh .

Anh không thèm để ý , qua một lúc đối phương lại gửi một tin nhắn nữa đến , hỏi anh có muốn biết hôm sinh nhật anh rốt cuộc Chúc Hòa Ngọc đã đi đâu .

Lương Tranh ngồi trên ghế không động .

Tám giờ tối , Lương Tranh nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện mình , đối phương dơ tay ra bắt tay với anh , Lương Tranh liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay cậu ta giá trị gần như tương đương với một chiếc xe ôtô thể thao nổi tiếng . Không nói gì , ngẩng đầu nhìn cậu ta .

“ xin chào ngài Lương , tôi là Trần Phất .” Trần Phất nói tiếp : “ mấy ngày nay Chúc Hòa Ngọc vẫn ổn chứ ?”

Lương Tranh nói : “ có gì nói rõ luôn đi .”

“ đây là vấn đề khá là quan trọng .” Trần Phất nói : “ cậu ấy vẫn luôn không nghe điện thoại của tôi , tôi rất lo lắng cho cậu ấy .”

“ không cần cậu lo .” Lương Tranh lạnh lùng nói , “ cho nên , tôi thấy cậu vẫn nên nói rõ ràng luôn đi .”

“ hai người đừng ở bên nhau nữa , như vậy sẽ làm khó cho Chúc Hòa Ngọc .” Trần Phất ngồi thẳng người lên , “ tôi và cậu ấy ở bên nhau bốn năm rồi , đã hẹn năm nay sẽ ra nước ngoài kết hôn .”

Lương Tranh hoảng hốt : “ cái gì ?”

“ không có gì nữa rồi .” Trần Phất nói : “ chính là như vậy , tôi có nghe bạn bè nói qua về anh , anh đi được đến ngày hôm nay không dễ dàng gì , tôi cũng rất khâm phục anh , nhưng anh tiền đồ rộng mở , thì đừng nên giữ mãi Chúc Hòa Ngọc như vậy nữa , cậu ấy rất đơn thuần , tình cảm quá phức tạp cậu ấy không giải quyết nổi .”

Lương Tranh không ngờ rằng bản thân đến cả người hai mươi bảy tuổi lại có cơ hội trở thành kẻ thứ ba bị đối đại khinh thường như vậy , anh cảm thấy buồn cười , nhưng từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh , “ quay về tôi sẽ nói rõ ràng với cậu ấy , đương nhiên sẽ cho cậu một đáp án , cậu không cần phải gấp gáp như vậy .”

“ chẳng có gì cần phải hỏi nữa đâu nhỉ ?” Trần Phất nói : “ hôm sinh nhật anh , đêm đó tôi và cậu ấy ở cùng nhau , anh cảm thấy còn cần phải hỏi gì nữa không ?”

Hắn ta lấy điện thoại ra cho Lương Tranh xem tin nhắn , bên trong chỉ có ba dòng đối thoại , hai dòng đầu là Trần Phất gửi .

Em yêu .

Em đến chưa ?

Dòng thứ ba Chúc Hòa Ngọc trả lời lại : sắp rồi .

Lúc Lương Tranh và Trần Phất rơi đi vẫn có chút không tin nổi , anh dựa vào cửa xe hút điếu thuốc , âm thanh ù ù trong đầu hết đi , mới miễn cưỡng bình tĩnh lại lái xe đi về nhà , đối phương cho anh xem ảnh hồi đại học của Chúc Hòa Ngọc , hai người bên nhau rất thân mật , biểu cảm của Chúc Hòa Ngọc có chút non nớt , mặc dù trẻ trung hơn bây giờ một chút , nhưng nhìn một cái vẫn có thể nhận ra là cậu , không phải là giả .

Lái xe về đến dưới lầu , Lương Tranh phát hiện tuyết rơi rồi , anh ngồi trong xe nhìn một lúc , tay gõ gõ vào cánh cửa kính trên xe , ngồi gần nửa tiếng mới đi về nhà .

Chúc Hòa Ngọc đang ngồi trên thảm ngoài phòng khách đọc sách , hiếm thấy đẹp một cặp kính , Lương Tranh đi đến bên cậu ngồi xuống , mới thấy rõ cậu đang đọc sách tiếng anh bản gốc .

“ xem gì đấy ?” Lương Tranh nhẹ nhàng hỏi .

“ tiểu thuyết ….” Chúc Hòa Ngọc đẩy đẩy gọng kính , “ rất vô vị .”

“ quên mất em đã từng đi du học nước ngoài .” Lương Tranh nói : “ thật ra anh vẫn cho rằng em là kiểu cậu ấm ăn chơi , không có lý tưởng , có lẽ ngay cả tiếng anh cũng không biết nói .”

“ ha ” Chúc Hòa Ngọc ngượng ngùng cười một cái , chuyển đề tài nói “ anh ăn cơm chưa ?”

“ ừm ” Lương Tranh nói : “ ngày kia em đi đến công ty một chuyến , người quản lý sẽ nói chuyện với em .”

Chúc Hòa Ngọc đồng ý , muốn vươn tay ra sờ lên mặt anh , nhưng lại nhịn xuống , qua một lúc , cậu nhìn Lương Tranh nói : “ anh ôm em đi .”

Lương Tranh ôm lấy cậu , giống như bị người ta rút hết sức lực vậy , răng nanh nhọn của cậu cắn môi một cái , cánh tay ôm sau lưng anh .

Ngày thứ ba , Chúc Hòa Ngọc hẹn với người quản lý năm giờ chiều gặp mặt , mười hai giờ trưa đã ra khỏi nhà , cậu lái xe của mình đi đến khách sạn trong nội thành , đỗ xe xong hút thuốc hơn nửa tiếng mới đi lên .

Phòng của Trần Phất loạn cào cào thành một đống , lúc cậu đi vào đối phương đàn lướt album ảnh , thấy cậu đến liền vẫy tay với cậu , Chúc Hòa Ngọc đến gần hắn , cách hắn nửa mắt , tìm một cái ghế ngồi xuống .

“ lúc nào thì anh đi ?” Chúc Hòa Ngọc hỏi .

“ có đi thì cũng đem em đi cùng .” Trần Phất nói : “ bây giờ em có thể rời đi rồi .”

“ tôi sẽ không đi đâu .”

“ mấy hôm trước không phải em vẫn sợ anh sẽ đưa ảnh cho anh ta xem sao .” Trần Phất hơi cười đứng dậy , “ Ngọc à , Lương Tranh là người rất nghiêm túc , sẽ không thích bên cạnh mình có một kẻ nghiện lại còn rối loạn tính cách nữa đâu .”

“…. Trần Phất !” Chúc Hòa Ngọc nói : “ anh khống cần phải lấy những thứ đó ra uy hiếp tôi , tôi đã quyết định sẽ nói hết với anh ấy rồi .”

“ thế thì em cứ thử đi .” Trần Phất trong tay cầm một sấp ảnh vứt cho cậu xem ,” tôi có tính toán trước hết rồi , chụp rất nhiều ảnh , em tùy ý cầm lấy , xem xem anh có thể chấp nhận được những gì mà bạn trai tương lại của mình đã làm trước kia hay không ?”

“ anh dám hại tôi .” Chúc Hòa Ngọc miễn cường bình tĩnh lại nói : “ anh ấy sẽ tin tôi .”

Trần Phất tùy tiện cầm một tấm ảnh đưa cho cậu xem , “ đúng , là anh hại em , chuốc say em , lên giường với em là tôi , đút em uống thuốc cũng là tôi , chụp ảnh uy hiếp em vẫn là tôi , vậy thì trách ai đây ? em với anh yên ổn ở bên nhau , thì anh sẽ không để cho người thứ hai biết chuyện này , nhưng em nhất quyết không chịu , lại sợ mẹ em thất vọng về em .”

“ anh đừng có nhắc đến mẹ tôi .!” ánh mắt cuat Chúc Hòa Ngọc lạnh lùng .

“ à , đúng rồi .” Trần Phất nói : “ anh nói thật với em , Ngọc à , anh thật sự không quan tâm đến thân phận của em , em như thế nào anh đều thích , nhưng em nghĩ rằng Lương Tranh sẽ chấp nhận chuyện em là con riêng không ? có thể chấp nhận được mối quan hệ phức tạp của gia đình em không ? theo như anh biết , anh ta thật sự rất nghiêm túc , trước kia có bạn gái đều đem về ra mắt gia đình , khi đó anh ta còn nhỏ tuổi hơn em bây giờ , cũng chỉ có những cô gái xung quanh em mới cho rằng đoạn hồi ức không mấy tươi sáng trong quá khứ là ngầu thôi , hoặc là khiến người ta thấy thương tiếc . Anh nhìn người rất chuẩn , Lương Tranh thật sự không phải kiểu người như vậy , em tin anh một lần đi , đừng có tự khiến mình làm trò hề nữa , anh ta không thương xót em , thì anh vẫn thấy xót đấy .”

“ cút cm mày đi !” Chúc Hòa Ngọc túm lấy cổ hắn “ câm mồm !”

Cả người cậu đều run rẩy , Trần Phất dễ dàng giữ người cậu lại , rất nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu . Chúc Hòa Ngọc đột nhiên nói : “ tôi sẽ tìm luật sư , báo cảnh sát .”

“ thời hạn truy tố đã qua rồi đúng không ?” Trần Phất cười nói : “ báo cảnh sát gì chứ ? anh cưỡng hiếp em ? Ngọc à , là em thương anh , anh thương em , anh chạm vào em lúc nào ?”

“ tôi không quan tâm .” Chúc Hòa Ngọc buông tay khỏi cổ anh ta , miễn cưỡng bình ổn lại nhìn anh ta nói : “ là khi đó tôi tuổi nhỏ , quá ngu ngốc mới không lập tức báo cảnh sát , thứ anh có thể uy hiếp tôi cũng chỉ có đống ảnh này mà thôi , tôi là thằng nghiện , tôi rối loạn giới tính , không cần biết có phải anh hại hay không đều là tự tôi làm ra , tôi sẽ không nói mình là người vô tội , chẳng có gì là không thể đối mặt cả , mẹ tôi chưa từng yêu thương tôi , tôi vì sợ bà ấy thật vọng mới không dám để bà ấy nhìn thấy những thứ này vì vậy mà nhượng bộ , đều là tôi sai , anh muốn là gì thì tùy anh , tôi sẽ không để anh uy hiếp cả đời đâu .”

“ anh không muốn uy hiếp em .” Trần Phát giả vờ cười , : “ em cảm thấy tôi là một thằng biến thái , nhưng tôi không thấy như vậy , Lương Tranh là ai chứ , anh ta dựa vào đâu mà tiếp nhận quá khứ của em ? anh ta là mẹ em sao ? lúc nhỏ em thi được 98 điểm , bà ta liền cho em một cái tát không cho em ăn cơm , em quên rồi ? Lương Tranh có lẽ còn đánh em tận hai cái ý , trách em khiến anh ta cảm thấy ghê tởm .”

Chúc Hòa Ngọc cúi đầu nhặt ảnh lên , tay cậu vẫn luôn run , nhặt hết ảnh lên , cất vào trong túi , “ anh ấy sẽ không làm như vậy .”

“ nói em ngu ngốc em còn không nhận .” Trần Phất rúi thuốc lá ra , “ muốn đi thì đi đi , tôi không giữ em nữa, bị người ta chửi thì đừng có khóc lóc đến tìm tôi , tôi nói lại lần cuối , đừng có hi vọng rằng trên thế giới này trừ tôi ra còn có người thứ hai thương xót em .”

Chúc Hòa Ngọc lái xe đi về nhà , đi được nửa đường mới nhớ ra phải đến công ty gặp người quản lý .

Sau khi anh đến , không ngờ rằng người quản lý lại bàn chuyện hủy hợp đồng với cậu .

“ gì cơ ?” Chúc Hòa Ngọc ngẩn người , “ hợp đồng của tôi vẫn còn lâu mới hết hạn cơ mà .”

Thật ra người quản lý không tiếp xúc nhiều với cậu , dù gì thì Chúc Hòa Ngọc cũng không có công việc gì mấy , cho nên lúc này có chút gượng gạo , chỉ nói rằng đây là quyết định của công ty , giấy tờ hủy hợp đồng dày một cộp , cầm đến cho Chúc Hòa Ngọc xem , bảo cậu xem xong rồi thì ký lên .

Chúc Hòa Ngọc chẳng xem được cái gì vào đầu , vô thức lái xe về đến nhà , lúc về đến nhà phát hiện cửa mở ra một nửa , hành lý của cậu nhét đầy mấy chiếc vali to đùng , để ngoài cửa .

“ Lương Tranh .” Chúc Hòa Ngọc gọi lên một tiếng , “ anh ở nhà không ?”

Lương Tranh đi ra : “ có việc gì ?”

“ đây là có ý gì ?” Chúc Hòa Ngọc bắt đầu hoảng sợ .

“ nửa năm rồi .” Lương Tranh nói : “ cậu không nên ở lại đây nữa .”

“ cái gì ?” Chúc Hòa Ngọc nghe không hiểu , “ hôm đó không phải anh nói …”

Lương Tranh không nói gì , Chúc Hòa Ngọc đột nhiên lên tiếng : “ có phải anh vẫn còn giận em không ? hôm sinh nhật anh em không đến , đó là bởi vì có người ….”

“ không cần phải nói nữa .” Lương Tranh nhẹ giọng nói : “ tôi không quan tâm cậu đi đâu .”

“ anh không thích em sao ?”

“ tôi nói thích em lúc nào ?” Lương Tranh không nói lời cay độc thì thôi , vừa nói ra khỏi miệng đã khiến Chúc Hòa Ngọc đứng không vững , “ người thích cậu rất nhiều , thì cả thế giới đều phải thích cậu sao ?”

“ nhưng nếu anh không thích em …” Chúc Hòa Ngọc nghẹn ngào nói : “ anh không thích em thì tại sao lại đối với em tốt như vậy .”

“ tôi đối với cậu cũng chẳng được gọi là quá tốt .” Lương Tranh nói : “ tôi đối xử với mỗi người bạn gái trước kia đều tốt hơn cậu , là thật , cậu cũng có thể đi hỏi xem .”

“ em không biết mình đã làm gì mà khiến anh ghét em như vậy .” Chúc Hòa Ngọc vẫn không từ bỏ , “ em ….”

“ mời cậu đi ra , hoặc là nếu như hành lý cậu nhiều không thuận tiện , tối nay tôi đi , nhưng trước sáu giờ sáng ngày mai cậu bắt buộc phải rời đi .”

“ có phải có người nói gì với anh đúng không ?” Chúc Hòa Ngọc đột nhiên hỏi : “ anh nghe em giải thích đi .”

“ có một người tên là Trần Phất đến tìm tôi .” Lương Tranh nói : “ cậu có thể giải thích .”

Chúc Hòa Ngọc nhìn anh , ánh mắt của Lương Tranh lạnh nhạt xa cách , dũng khí của Chúc Hòa Ngọc nhất thời bị đánh gục rồi , cậu hơi cúi đầu xuống , nắm chặt lấy đai balo , giống như sợ anh phát hiện ra bí mật đó . Tóc mái trên trán rũ xuống , che mất đôi mắt thất thần của cậu .

“ để em đi vậy . ” Chúc Hòa Ngọc thấp giọng nói : “ hành lý làm phiền anh đem vứt đi , em không mang theo nữa .”

Cậu quay người muốn đi , cổ tay lại bị Lương Tranh giữ lại .

Chúc Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn vào mắt anh , trong mắt đột nhiên đỏ lên , Lương Tranh do dự , đột nhiên đẩy cậu đi ra .

Âm thanh thang máy vang lên , Lương Tranh biết là Chúc Hòa Ngọc rời đi rồi , bên ngoài tuyết rơi dày đặc , cả thế giới đều chìm trong màu trắng tinh khôi , cả thế giới giống như chìm trong giấc ngủ sâu vậy .