Chúc Hòa Ngọc không đi đến công ty , cũng không liên lạc được , giống như bay hơi luôn rồi vậy .
Công ty tìm trợ lý của cậu bàn việc chuyển công việc , trợ lý cũng không rõ .
Lúc này mọi người mới phát hiện ra hoàn toàn không liên lạc được với Chúc Hòa Ngọc , cô trợ lý trốn trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho cậu , gọi hơn nửa tiếng điện thoại của Chúc Hòa Ngọc vẫn luôn ở trong trạng thái tắt máy .
Cô ta cũng không biết phải làm như thế nào , nước mắt đột nhiên rơi xuống , trong đầu toàn nghĩ đến điểm tốt của Chúc Hòa Ngọc , mặc gì cũng có lúc cảm thấy cậu rất đáng ghét , lại còn rất ấu trĩ , nhưng nói một cách công bằng , Chúc Hòa Ngọc là một người cực kì lương thiện và chính trực . Cô ta cũng biết Chúc Hòa Ngọc và Lương Tranh là mối quan hệ kia , cũng rất tự nhiên nhanh nhẹn đi tìm hiểu thêm rất nhiều thứ , so với việc của hai người bị gia đình Lương Tranh phát hiện ra , dồn ép Chúc Hòa Ngọc rời đi , hoặc là có việc gì bị người khác nắm thóp rồi , không còn cách nào nên mới phải rời công ty .
Cô ta thật sự rất lo lắng Chúc Hòa Ngọc có bị bỏ đói hay không , dù gì thì đối phương làm nghệ sĩ cũng rất thất bại , chẳng kiếm được bao nhiêu tiền , bình thường có tiền thì tiêu sài phung phí . Thậm chí cô ta còn đi tra xem số dư tài khoản ngân hàng còn bao nhiêu , trong lòng thầm nghĩ bản thân có thể giúp đỡ Chúc Hòa Ngọc một đoạn thời gian .
Cho đến buổi tối , trợ lý cuối cùng cũng đợi được tin tức của Chúc Hòa Ngọc , đối phương hỏi cô có muốn chơi game không .
Ngón tay của trợ lý đánh chữ liên tục trên màn hình điện thoại , đánh được một đoạn lại xóa đi , cuối cùng vẫn gửi đi một icon khóc lớn , hỏi Chúc Hòa Ngọc : “ anh , anh thật sự hủy hợp đồng với công ty sao ? hôm nay nhân sự bàn chuyện chuyển công việc với em rồi .”
“ ừ ” Chúc Hòa Ngọc nằm trên sofa trong phòng khách sạn , một tay cầm điện thoại gửi tin nhắn cho trợ lý , một tay cầm khăn lau đầu , “ công ty sẽ không đối xử tệ bạc với em đâu , chăm chỉ làm việc , không cần phải suy nghĩ nhiều đâu .”
Trợ lý lại hỏi bây giờ cậu đang ở đâu , có đủ tiền tiêu không , Chúc Hòa Ngọc nói : “ cô không có bạn trai nuôi , tôi vẫn có đây , yên tâm đi .”
Trợ lý cảm thấy mình khóc thừa rồi , cô ta chơi game cùng với Chúc Hòa Ngọc cả một buổi tối , trước khi đi ngủ còn hỏi : “ Lương tổng cứ để anh đi như vậy à ?”
Chúc Hòa Ngọc vốn dĩ cũng buồn ngủ rồi , nhìn thấy câu hỏi này của cô ta thì tỉnh ngủ luôn , trong lòng nghĩ bình thường tôi cho cô ăn ngon đối dẫi tốt như vậy , thế mà cô lại cầm dao đâm vào tim tôi như thế này , nhếch môi cười trả lời : “ Lương tổng của cô làm bụng người ta ễnh lên rồi , phải kết hôn , tôi còn không đi , đợi ăn kẹo cưới à ?”
Trợ lý thế mà cũng tin luôn , chẳng buồn hỏi xem đó là ai , Chúc Hòa Ngọc cũng làm bộ giả vờ đoán mò với cô ta , đoán một hồi lâu cũng chẳng đoán ra ai cả , bảo cô ta không có việc gì thì chú ý một chút , nói không chừng lại nhìn ra được ai là bà chủ công ty đấy .
Tin nhắn ngừng lại , nhưng Chúc Hòa Ngọc lại mất ngủ luôn rồi , cậu chân không đi đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới , mở cửa sổ ra , bên ngoài tuyết rơi dày đặc tuyết bên ngoài bay vào bên trong , lạnh đến nỗi khiến cậu run lên một cái , chẳng bao lâu mái tóc màu đen đã lạnh ngắt còn có chút tuyết vương vào , cậu hơi run run đứng tựa vào cửa sổ hút thuốc .
Trần Phất mấy ngày nay không hề liên lạc với cậu , Chúc Hòa Ngọc cũng lười đi tìm sự đau khổ ở chỗ hắn ta , nhưng không nhịn được đột nhiên nhớ lại câu nói kia của hắn ta : “ em đừng có hi vọng trên thế giới này trừ tôi ra còn có người thứ hai thương xót em .” Chúc Hòa Ngọc trong lòng tức giận mắn chửi hắn ta , cái cmm mày , mày cũng được gọi là người ? mắng xong lại cảm thấy những lời này chẳng sai tý nào .
Thành tích học tập ở nước ngoài của cậu khá tốt , so với bọn bạn chỉ cần có cái bằng của Thần Phất giỏi hơn nhiều , nhưng sau này xảy ra chuyện , cũng không biết Trần Phất nghĩ cái gì , nhất quyết bắt cậu thôi học trở về nước , nếu như không thôi học thì sẽ đem hết tất cả đống ảnh kia gửi vào trong nhóm cùng với bạn bè mà hai người bọn họ cùng quen biết , gia đình của Chúc Hòa Ngọc cũng sẽ nhận được .
Khi đó Chúc Hòa Ngọc còn chưa đến hai mươi tuổi , hoàn toàn không gánh vác nổi hậu quả kia , sau khi về nước mẹ cậu hoàn toàn không cho cậu trở về nhà nữa , ba của Chúc Hòa Ngọc thì vẫn luôn thiên vị đứa con riêng này , mua nhà cho cậu cậu cũng không thèm vào ở , ngày nào cũng ở khách sạn , kéo theo bạn bè chơi bời , vừa hay có người bạn làm trong tạp trí thời trang , hỏi cậu có muốn giúp cậu ta chụp ảnh không , Chúc Hòa Ngọc liền đồng ý đi chụp một lần , được người của công ty Lương Tranh nhìn trúng , thế là cứ như vậy mà trở thành nghệ sĩ .
Thật ra cũng chỉ là lúc đó buồn cả một buổi tối thôi , dù gì thì cậu cũng biết rõ Lương Tranh thích mình , người lại tốt bụng , nhẹ nhàng đi giải thích với anh có lẽ cũng sẽ không bị anh đuổi ra khỏi cửa nữa , nhưng ngủ một giấc thức dậy , Chúc Hòa Ngọc lại cảm thấy cũng là chuyện thường tình , có thể hiểu được .
Cậu hút một điếu thuốc , run lập cập quay lại giường , bắt đầu thương xót đống đồ hồ hiệu trong vali mình , sót một lúc lại bắt đầu ngồi dậy tính , một tệ hai tệ ba tệ…. quần áo của cậu , tình hình hiện tại hoàn toàn không mua nổi đồ hiệu hoặc mấy đồ giới hạn nữa rồi , một bộ hai bộ ba bộ …càng nghĩ tim càng đau , muốn thổ huyết luôn , càng không ngủ được hơn .
Nhưng đồ đạc của cậu lúc này vẫn được sắp xếp ngay ngắn trong vali , để ở trên giường của Lương Tranh .
Chúc Hòa Ngọc rời đi một tuần , Lương Tranh gầy mất bốn cân , ngủ cũng không được ngon , vừa nghĩ đến lúc này có thể cậu với tên Trần Phất kia đang ngủ cùng nhau , thì cả người lại tức giận , Lương Tranh không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao , anh không phải là lần đầu tiên thất tình , sắp bàn đến việc kết hôn rồi lại chia tay cũng không phải chưa từng trải qua , cũng không đến nỗi vì tình cảm mà ảnh hưởng đến cuộc sống , nhưng nếu nói trong lòng không đau chút nào , thì là giả đấy , đặc biết là vào buổi tối , đã quen có người nằm bên cạnh mình rồi , bây giờ lúc nào bênh cạnh cũng trống không .
Chúc Hòa Ngọc ở lỳ trong khách sạn nửa tháng , ngày nào cũng kéo theo trợ lý chơi game , trợ lý nói mình đã bắt đầu công việc mới rồi rất bận , Chúc Hòa Ngọc liền mua cho cô một mặt nạ , cô nhìn mặt bên trên chống đỡ được mấy ngày , thật sự không chịu nổi nữa , Chúc Hòa Ngọc lại bắt đầu chuyển tiền qua wechat cho cô ta , bảo cô ta mua chút đồ ding dưỡng bồi bổ , người trẻ không cần phải khiêm tốn như vậy .
“ anh , em thật sự không chịu nổi nữa rồi , em là người có công việc , phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa .” Trợ lý nhận tiền : “ tiền em lấy đi mua đồ dưỡng da rồi , ngày nào cũng thức đêm da khô hết rồi , 88”
Không còn ai chơi game cùng cậu , Chúc Hòa Ngọc đột nhiên cảm thất trống rỗng , Trần Phất lại bắt đầu làm phiền cậu , còn có mấy lần đến khách sạn tìm cậu , Chúc Hòa Ngọc phiền muốn chết , dứt khoát dọn đi luôn , đi ở cùng nhà với bạn của cậu .
Người bạn này chính là người lúc đầu kéo cậu đi chụp ảnh tạp chí , quan hệ hai người không tồi , cậu bạn rất thẳng thắn , nhưng ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào cơ bung và hình xăm trên người cậu , luôn kêu cậu đi chụp hình tạp chí cho cậu ta , Chúc Hòa Ngọc chỉ gượng cười nói : “ cmn nhất định là cậu lại muốn tôi chụp mấy cái cởi đồ các kiểu .”
“ lần này nhất định không phải .” cậu bạn kia chắn chắn nói : “ cậu mặc quần áo đi , mặc quần áo về , được không ?”
Chúc Hòa Ngọc tin thật , nhưng lại vẫn bị cậu bạn kia lừa , bên trong phòng chụp nhân viên bận lên bận xuống , một nhân viên nữ tóc xanh vội vội vàng vàng chạy qua đưa cho cậu đồ giống như quần đính chữ với một chiếc khăn tắm lớn dẫn cậu đi thay đồ , Chúc Hòa Ngọc cầm ra một cái thắt lưng hỏi cô ta , : “ đây là cái gì ?”
“ cái khố à ” nữ nhân viên ngơ ngác , “ làm sao vậy ?”
“…..” Chúc Hòa Ngọc nói : “ không có gì .”
Trước khi chụp ảnh cần phải giải tán người xung quanh , nhân viên ở lại cũng không hề ít , Chúc Hòa Ngọc thì không sợ người khác nhìn , chỉ là vẫn luôn đếm âm thanh nút chụp .
Thợ chụp ảnh đang trao đổi với cậu , ngồi ở trên ghế , một tay giữ lấy bộ phận quan trọng ,một tay cầm lấy ly rượi , chân cậu rất dài , ngồi ở vị trí cao chân vẫn chạm đến mặt đất , múi bụng cùng với cái đường cơ bụng dưới tác động của ánh đèn nhìn thật sự rất gợi cảm . Nhân viên làm việc nhìn không chớp mắt , mấy nhân viên nữ tụm lại nhỏ giọng xì sào bàn tán , Chúc Hòa Ngọc nghe không rõ , chỉ nghe thấy có một người nói : “ thật sao ?”
Hai mắt cậu thả lỏng , mãi mới chụp xong , cứ tưởng rằng có thể đi rồi , nhân viên tóc xanh kia lại cầm một đống quần áo đến bảo cậu thay , sau đó Chúc Hòa Ngọc không ngừng thay đồ , mặc đồ , lại mặc lại thay , cuối cùng thì cũng kết thúc , nhưng lại có người nói cần chụp thêm cho bộ thứ nhất .
Chúc Hòa Ngọc đã mệt nhừ người rồi , mặt vô cảm cầm lấy khăn tắm đi ra , ngoài cửa đột nhiên có người đi vào , vài tiếng bàn tán rầm rì , cậu ngồi trên ghết ngửi chất lỏng trong ly , cảm thấy khá là thơm , không giống rượi cũng không giống nước ngọt , xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại , cậu ngẩng đầu lên nhìn , thấy Lương Tranh đang đứng ngoài cửa , mặt vô cảm nhìn về phía cậu .
Chúc Hòa Ngọc liếc nhìn anh một cái , lại nhìn thấy Trần Mạn với bộ dang ngượng ngùng đứng bên cạnh , chào hỏi với cô ta : “ chị Mạn .”
Trần Mạn nói : “ ừm .”
Lương Tranh không đi , cũng không nói chuyện , Chúc Hòa Ngọc đem ly rượi đặt sang một bên , hỏi thợ chụp ảnh : “ còn chụp nữa không ?”
“ Trần Mạn ” Lương Tranh nói : “ cô đi cùng với nhân viên bên này đến phòng họp trước đi .”
“ a .. được ” Trần Mạn nhỏ giọng nói : “ vậy tôi đi trước ?”
Cô ta rất coi trọng Lương Tranh , nhưng trước kia quan hệ với Chúc Hòa Ngọc thấy cũng không tệ , lo lắng Lương Tranh sẽ khiến Chúc Hòa Ngọc khó xử , dù gì thì cả công ty đều đồn Lương Tranh đá Chúc Hòa Ngọc .
Lương Tranh trầm mặc vài giây , đột nhiên quay người lại , Trần Mạn vẫy tay với cậu , Chúc Hòa Ngọc không nghiêm túc hơi hơi hé miệng tặng cho cô ta một nụ hôn gió , cô ta cười một cái , nhanh chóng quay người cùng với Lương Tranh rời đi .
Lương Tranh có chút mất hồn , đem cô ta cùng đi đàm phán hợp đồng rồi đi ăn cơm , anh ăn được một nửa thì đứng dậy đi vệ sinh , lúc đi qua Trần Mạn lại nhẹ nhàng gõ vào bàn cô ta , Trần Mạn qua một lát cũng viện cớ đi ra ngoài .
“ sao vậy Lương tổng ?” Trần Mạn nhỏ giọng nói .
“ cô nhìn rõ chưa ?” Lương Tranh nói .
“ hả ?” Trần Mạn ngơ ngác , “ cái gì ?”
“ khi đó cậu ấy rốt cuộc có mặc quần áo hay không ? ”