Chương 7: Lương Chúc ( Dịch )

* Chương 7 *

Sự việc giữa Lương Tranh và Trần mạn bị bàn tán một khoảng thời gian , mà người thật sự có quan hệ thân mật với Lương Tranh là Chúc Hoà Ngọc thì sớm đã bị mọi người cho vào dĩ vãng rồi , weibo của cậu từ lúc sự việc bắt đầu đến bây giờ cũng không hề đăng thêm hoạt động gì nữa .

“ anh ” trợ lý ngồi bên cạnh chơi game với cậu , : “ em cảm thấy anh thật thiệt thòi , sau này không phải mọi người đều thấy Lương tổng bị đổ oan sao , quan hệ giữa anh với Lương tổng chắc chắn không có ai tin hết , anh nhân cơ hội đang hot này đi phát triển thêm weibo của anh đi , thật ra thì không cần đến công ty giúp , anh tự mình đăng mấy bức ảnh lên là được rồi , mấy người nghiệp dư PR tý cũng còn nổi nữa là …”

Chúc Hoà Ngọc chân để trên bàn trà rung rung , tay không dừng lại , : “ có gì đáng tiếc đâu , muốn nổi thì có khó gì , bây giờ tôi đăng mấy tấm ảnh khoả thân lên , cô nói xem tôi có nổi không ?”

Trợ lý không đáp lại , Chúc Hoà Ngọc đang bận chơi game vẫn quay lại liếc nhìn cô ta một cái , phát hiện Lương Tranh không rõ đã đến từ lúc nào , đang cúi đầu nhìn cậu .

“ em đi lấy đồ ăn .” Trợ lý nhanh chóng đứng lên , “ Lương tổng anh ngồi .”

Lương Tranh dơ ngón tay gõ gõ vào chân của Chúc Hoà Ngọc , “ đừng để chân lên bàn trà nữa .”

Chúc Hoà Ngọc cực kỳ nghe lời , lập tức thay đổi tư thế ngồi ngay ngắn chơi game , mắt vẫn dán vào màn hình nói : “ nào hôn một cái …”

Lương Tranh vờ như không nghe thấy , qua một lúc mới nói : “ tuần sau là sinh nhật tôi , có lẽ sẽ tổ chức hoạt động , em đến đi nhân cơ hội này giao lưu thêm với đồng nghiệp .”

“ nhân duyên của em tốt mà !” Chúc Hoà Ngọc chết rồi , đang đợi hồi sinh , cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh , “ không phải ngày nào cũng tiếp xúc với đồng nghiệp rồi sao ?”

“ em chỉ tiếp xúc với đồng nghiệp nữ .” Lương Tranh nói : “ cũng không có để ý xem người ta đồng ý hay không .”

“ em có thể kéo họ chơi game mà.” Chúc Hoà Ngọc tựa người vào sofa , “ hơn nữa anh rõ ràng cũng biết đều là bọn họ tự nguyện muốn chơi game với em , anh chính là đang đố kị với em thì có .”

Lương Tranh đứng dậy , Chúc Hoà Ngọc nhanh chóng ôm lấy chân anh , “ đừng đi đừng đi ! anh đừng có làm cái vẻ mặt vô tình như vậy , con người em yếu đuối lắm , đến rồi thì ngồi đủ nửa tiếng đi , buôn bán không thành tình nghĩa vẫn còn mà …”

Lương Tranh cảm thấy buồn cười , “ tôi chỉ là thuận tiện đến nhìn một cái thôi , lát nữa còn phải đi gặp bên đầu tư , buông tay ra chơi game của em đi .”

Chúc Hoà Ngọc thả tay ra , Lương Tranh đi được vài bước lại quay người lại , “ weibo của em đừng có nghịch linh tinh , không muốn đăng thì đừng đăng , muốn đăng thì công ty sẽ tìm người quản lý weibo giúp em .”

“ anh sợ em đăng ảnh khoả thân à ?” Chúc Hoà Ngọc nói : “ trước khi đăng em nhất định sẽ gửi cho anh xem , được không ?”

Trợ lý đi lấy đồ ăn về , nhưng lại không đi vào , Lương Tranh không muốn cô ấy đợi lâu , không nói với cậu nữa , nhưng lúc đi ra ngoài cửa lại liên hệ với người quản lý của Chúc Hoà Ngọc , bảo họ thay đổi mật khẩu weibo của Chúc Hoà Ngọc .

Ngày sinh nhật Lương Tranh , Chúc Hoà Ngọc dậy rất sớm , chạy đến phòng quần áo thử đồ , dưới thảm vứt la liệt quần áo , Lương Tranh đêm hôm trước bị cậu lăn qua lăn lại , chẳng còn tinh thần đâu để ý , uống một ly cà phê tỉnh táo liền đi đến đứng dựa cửa phòng quần áo nhìn cậu , không nhịn được nói : “ không cần phải ăn mặc long trọng quá đâu .”

“ em đâu có ăn mặc long trọng đâu .” Chúc Hoà Ngọc giả vở cười , “ em chỉ muốn mặc thật đẹp trai thôi .”

“ tuỳ em vậy .” Lương Tranh đi đến cạnh cậu ngồi xuống , : “ buối tối anh có việc muốn nói với em .”

Tay đang cầm cà vạt của Chúc Hoà Ngọc ngừng lại , cố giả vờ như không có gì nói : “ có chuyện gì mà không thể nói luôn lúc này được à .”

Cậu không biết Lương Tranh có ý gì , đầu óc nhảy loạn lên đang muốn nói gì đó , Lương Tranh đưa tay nắm lấy bàn tay cậu , nhẹ nhàng nói : “ buổi tối nói , không cần chọn nữa , em mặc gì cũng đẹp .”

Chúc Hoà Ngọc ù ù cạc cạc , còn chưa nói được câu nào Lương Tranh đã đi ra ngoài làm đồ ăn sáng rồi , cậu không tin nổi mà ngã ngồi lên đống quần áo , lấy cà vạt che mắt lại , chưa được một lúc không nhịn được bật cười .

Hoạt động buổi tối tổ chức ở công ty , nói là tiệc sinh nhật thực tế là để tìm cơ hội để vài bên hợp tác gặp mặt , nghệ sĩ nhà mình cũng có thể nhân cơ hội để làm quen , nhưng rõ ràng tâm trạng của Lương Tranh không đặt vào bữa tiệc , anh vẫn luôn không tập trung được .

Theo kế hoạch là bảy giờ bắt đầu , nhưng sáu giờ bốn lăm rồi mà Chúc Hoà Ngọc vẫn chưa đến , Lương Tranh ngồi trong phòng chờ , do dự có nên gọi điện thoại cho đối phương hay không , lại sợ cậu đang lái xe trên đường nghe điện thoại không an toàn cho nên không thúc giục cậu nữa , mãi đến bảy giờ Lương Tranh nói chuyện xong thì hoàn toàn không có cơ hội để ý đến điện thoại nữa , bị người ta mời rượi hết ly này đến ly kia , nói chuyện với họ mãi đến mười giờ mới miễn cưỡng rời ra đi đến nơi vắng vẻ hơn .

Chúc Hoà Ngọc vẫn chưa đến .

Lương Tranh uống đủ rồi , mặc dù nhìn thì vẫn rất tỉnh táo , nhưng đôi mắt đã đỏ lên rồi , anh đi đến căn phòng đã đặt trước từ sáng này ở khách sạn gần đó , ngồi một lúc trên giường lại lấy điện thoại ra .

Chúc Hoà Ngọc vẫn không có tin tức gì .

Anh gọi điện cho đối phương , lần thứ nhất không nghe , Lương Tranh gọi lại , lần thứ hai Chúc Hoà Ngọc nhận máy rồi , nhưng lại không nói gì .

“ alo ?” Lương Tranh nhẹ nhàng nói : “ Chúc Hoà Ngọc .”

“…. ừ .” giọng nói của Chúc Hoà Ngọc rất nhỏ

“ em ở đâu ?” Lương Tranh quay đầu lại , nhìn những cánh hoa hồng ở trên giường “ vì sao không đến .”

“ xin lỗi .” Chúc Hoà Ngọc vừa nói , cổ họng liền khàn luôn , “ anh nghỉ ngơi sớm đi , sinh nhật vui vẻ .”