*Chương 4 *
Chúc Hòa Ngọc giống như không nghe thấy vậy , ngậm điếu thuốc hút một hơi , hai ngón tay thon dài cầm lấy điếu thuốc lá đặt lên tủ đầu giường , đè lấy gáy của anh rồi hôn xuống .
Lương Tranh biết cậu sức lực lớn , nhưng là lần tiên biết sức cậu lại lớn đến vậy , khói thuốc lá trong miệng hai người họ đảo qua đảo lại , rồi bay ra không trung , sau đó tiêu tan .
“ giúp bạn gái cũ chắn , em giả ngu à ?”
Lương Tranh ngẩn ra một lúc , nhìn vào vết thương ở trên trán của Chúc Hòa Ngọc , mặc dù không nghiêm trọng , bác sĩ cùng nói sẽ không để lại sẹo , nhưng vẫn khiến người ta nhìn vào cảm thấy có chút đáng tiếc , cậu ấy bị ba chữ bạn gái cũ treo ngay ở trên đầu , qua một lúc lâu mới nói : “ cô ta là ai không quan trọng .”
“ vậy anh tức giận cái gì chứ ?” Chúc Hòa Ngọc hơi ngửa mặt về phía sau , tựa vào đầu giường , : “ anh nói đi .”
Bạn gái cũ của Lương Tranh cũng là người trong giới , nổi tiếng đã lâu , hai người họ chia tay cũng gần bốn năm rồi , ngày đó xuất hiện tại đoàn làm phim đó là vì cô ta nhận làm cameo ( vai diễn khách mời ) cho bộ phim .
Anh hoàn toàn không biết vì sao Chúc Hòa Ngọc biết được mối quan hệ trước kia của họ , cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Chúc Hòa Ngọc như thế nào , anh cũng là hôm nay mới biết tình hình khi đó rất nguy hiểm , có thể sẽ làm mắt bị thương , thậm chí là trực tiếp làm hỏng nhan sắc .
Nét mặt của Lương Tranh rất khó coi , hồi lâu sau mới nói : “ tôi không quan tâm em có bao nhiêu tiền , làm nghệ sĩ là chỉ là sở thích hay không , nhưng nếu như em đã lựa chọn làm nghệ sĩ , thì phải cẩn thận hơn , không được để mặt em bị thương .”
“ em biết rồi .” Chúc Hòa Ngọc hiếm khi lạnh nhạt nói , đi đánh răng xong thì liền tắt đèn , người vẫn còn chút hơi nước nằm xuống bên cạnh Lương Tranh ngủ .
Lúc ngủ cậu ấy rất yên tĩnh , nhưng cậu có một động tác rất đặc trưng , chính là ôm lấy chăn , Lương Tranh nhìn cậu xoay người mấy lần , liềm ôm luôn lấy cả chăn , xác định cậu ngủ say rồi , mới nhẹ nhàng ngồi dậy ngắm nhìn cậu .
Chúc Hòa Ngọc ngủ say dáng vẻ cực kì vô tội , mặc dù Lương Tranh cảm thấy Chúc Hòa Ngọc không thể bằng được dáng vẻ đó , nhưng lại không thể không thừa nhận , tính cách của Chúc Hòa Ngọc nếu như không nói năng tùy tiện khiến người khác ghét như vậy , thì chỉ dựa vào gương mặt của cậu thôi , chắc chắn sẽ lừa được không ít người .
Thật ra thì cũng không quá đáng ghét như vậy mà .
Lương Tranh nghĩ đến đây , ánh mắt nhìn xuống dưới , trên người đối phương có rất nhiều hình xăm , lộ ra có cái ở sau cổ , trên cổ tay có hai cái nhỏ , bình thường quay phim sẽ dùng kem che khuyết điểm che đi , cổ chân và ở trên đùi cũng có , Lương Tranh trước kia rất ghét hình xăm , nhưng khi nhìn thấy trên người Chúc Hòa Ngọc thì lại chẳng hề có chút bài xích nào cả , thậm chí còn cảm thấy chúng có một sự quyến rũ đặc biệt .
Tâm trạng dần ổn định lại , Lương Tranh lại nghĩ đến câu hỏi khi nãy Chúc Hòa Ngọc hỏi mình , lúc mới biết Chúc Hòa Ngọc vì bảo vệ cô ta mới bị thương , Lương Tranh mới đầu rất kinh ngạc , ngay sau đó lại là sự tức giận , bạn gái cũ sớm đã thành công có danh tiếng rồi , không còn cùng vị trí với anh ta nữa , đôi bên cũng chẳng còn chút tình cảm gì nữa rồi , có những lúc không tránh được phải giao thiệp thì cũng chỉ là phép lịch sự qua lại mà thôi .
Cho nên vấn đề vốn không phải là ở chỗ bạn gái cũ .
Vừa nghĩ đến đây , tay của Chúc Hòa Ngọc động đậy một cái , cậu ấy vứt chăn qua một bên , qua một lúc lại xoay người lại , vô thức lại tìm chăn để ôm , nhưng cậu không ôm được chăn , cho nên ôm luôn Lương Tranh vào lòng .
Tay thấy không đúng , Chúc Hòa Ngọc mở mắt ra , nhìn thấy Lương Tranh lại ôm lấy , hai ba giây sau lại tỉnh dậy , buông tay ra quay người lại .
“ Chúc Hòa Ngọc .” Lương Tranh nói : “ em làm sao vậy ?”
Anh và Chúc Hòa Ngọc ở bên nhau đã gần năm tháng rồi , cũng mới là lần đầu tiên dùng giọng dịu dàng như này gọi đối phương , nhưng Chúc Hòa Ngọc lại không thèm để ý , từ lúc quay người lại thì không có tiếng động nào nữa , bởi vì không có chăn đắp cho nên người đã lạnh ngắt luôn rồi , Lương Tranh cầm lấy chăn đắp lên người cậu , nhìn thấy đôi môi mỏng của cậu mấp máp gì đó , rồi lại không có tiếng gì nữa .
Phim quay xong , Chúc Hòa Ngọc không có việc gì nữa , không thèm quan tâm đến công việc , kéo ai với ai chơi game , rất nhanh đã có người đến đánh tiếng với Lương Tranh , nói Chúc Hòa Ngọc với một cô gái trong công ty có quan hệ thân thiết .
Lương Tranh gọi cậu đến , ở trong phòng làm việc ngồi đối diện nhau một hồi , cuối cùng vẫn là Lương Tranh mở lời trước .
“ đừng có suốt ngày kéo theo người khác chơi game .” Lương Tranh cúi đầu xem văn kiện , “ không ai yêu cầu em ngày nào cũng phải đến công ty , muốn chơi game thì có thể ở nhà chơi .”
Chúc Hòa Ngọc ‘ ồ ’ một tiếng , không nói được hay là không được , nhấc người nắm lấy tay của Lương Tranh , : “ em làm một trò ảo thuật cho anh xem .”
Tay của cậu có chút lạnh , đặt vào cùng với tay của Lương Tranh , ma sát vài cái , ra vẻ thần bí nói : “ anh cảm thấy em sẽ biến ra cái gì ?”
“ chẳng có cái gì cả .”
Chúc Hòa Ngọc động động ngón tay , nhỏ giọng nói : “ bùm !”
Tay của cậu nắm lấy tay của Lương Tranh không ngừng di chuyển lên , cứ như vậy sờ vào trong tay áo của Lương Tranh , hai ngón tay chọc chọc , lấy ra một tờ giấy gấp thành hình trái tim , làm như báu vật rồi đưa cho Lương Tranh .
Lương Tranh nhìn đôi mắt sáng rực của cậu , trái tim mềm xuống ra , hiếm gặp cười với cậu một cái , thuận tay mở hình trái tim đó ra , nụ cười cứng lại trên khóa miệng , Chúc Hòa Ngọc vẫn không biết rằng mình gặp đen đủi , nắm lấy bàn tiến đến hôn một cái .
“ anh zai , nhớ gọi điện thoại lại cho em .” Lương Tranh đọc dòng chữ trên giấy , “ WYS ”
Chúc Hòa Ngọc chợt sững người lại , cúi thấp đầu , cực kỳ hoảng sợ gấp gáp giải thích : “ này này này ! em không biết bên trong có chữ kia !”
“ không biết bên trong có chữ , cầm đồ người khác đưa cho em đến chỗ tôi làm mấy chuyện vô vị này .” Lương Tranh nhịn rồi lại nhịn , cuối cùng vẫn nhớ phong độ của mình cùng với mối quan hệ của hai người , không nói nữa , nhét lại tờ giấy vào tay của Chúc Hòa Ngọc , tay kia làm một động tác tiễn khách .
“ Lương tổng ! ” Chúc Hòa Ngọc thiếu chút là bò luôn lên bàn , vứt luôn mẩu giấy đi , “ Lương ca ca , chồng ơi ….”
Mặt Lương Tranh lúc xanh lúc trắng , cầm lấy áo của mình rồi nhanh chóng kéo cậu đi ra , quay đầu nhìn mẩu giấy trên bàn , vo vo trong tay rồi vứt đi , qua một lúc thấy vẫn chưa đủ , dứt khoát cầm bật lửa đốt luôn .
Lâm Tranh tan làm đi đến bãi đỗ xe , cách khoảng xa đã nhìn thấy Chúc Hòa Ngọc đứng bên cạnh xe anh , lúc này trời lạnh , Chúc Hòa Ngọc mặc hơi ít , cánh một lúc lại đưa tay lên miệng hà hơi , Lương Tranh vốn dĩ không ích kỉ như vậy , nhưng vừa nghĩ đến mẩu giấy kia lại tức giận cả người , cuối cùng không đi ra đó nữa , quay người gọi xe đi về nhà .
Về đến nhà là sáu rưỡi , Lương Tranh nấu một gói mì tôm ăn , ăn xong lại vào phòng sách làm việc , mãi đến tám giờ , điện thoại của Chúc Hòa Ngọc gọi đến , run lập cập hỏi : “ anh đang ở đâu vậy ? sao vẫn chưa tan ca thế ?”
“……” Lương Tranh im lặng một hồi , “ em ở đâu ?”
“ em đợi ở bên cạnh xe anh , Lương tổng anh cũng liều mạng quá đi , cả công ty đều tan làm rồi mà anh vẫn một mình tăng ca .”
Lương Tranh muốn nói rằng em về đi , tôi về nhà lâu rồi . Nhưng làm thế nào cũng không nói ra miệng được , nhíu chặt lông mày nói : “ em đợi bên xe của tôi làm gì ? ra quán cà phê đợi đi , tôi sắp xuống rồi .”
“ em sợ anh nhìn thấy em thì lại tức giận ! ” Chúc Hòa Ngọc run run , bất ngờ nói một câu : “ về nhà em làm cho anh một trăm trái tim nha , đừng giận nữa mà .”
Lương Tranh tắt điện thoại liền nhanh chóng chạy xuống dưới , gọi xe đi đến công ty , anh hiếm khi chột dạ bảo tài xế xe dừng xa một chút , anh tự mình đi một đoạn hướng về phía bãi đỗ xe .
Chúc Hòa Ngọc vẫn đang đợi , nhìn thấy anh đến thì giống như trẻ con chạy nhanh qua , Lương Tranh chột dạ tay chân không biết để ở đâu , mở cửa xe để cậu ngồi vào , nhanh chóng mở điều hòa làm ấm xe .
“ anh cố ý đúng không !” tay Chúc Hòa Ngọc giữ lấy cổ anh , lạnh như băng vậy , “ em lạnh cóng rồi thì ai nấu cơm cho anh .?”
“ tôi xin lỗi ” Lương Tranh xin lỗi , “ em cởi áo khoác ra đi , sẽ nhanh ấm hơn đấy .”
Chúc Hòa Ngọc ngơ người , liếc nhìn anh một cái , : “ anh vẫn còn giận à ? thì là chúng em vừa đánh game xong thì cô ta liền nhét tờ giấy đó vào tay em , em làm sao biết được trong đó viết gì ,lầm sau em không nhận nữa được không , Lương ….. ưm…”
Cậu trợn to mắt , bởi vì cách đối phương gần như vậy nhưng lại chẳng nhìn rõ gì cả , Lương Tranh hôn vài giây sau đó liền rời ra , lái xe chầm chậm rời đi .
“ lần sau đừng ngốc như vậy nữa , đợi không thấy thì đừng đợi nữa .”
“ ừm ừm ừm ….” Chúc Hòa Ngọc không tập trung trả lời , lấy tay lạnh áp lên mặt mình , tay rất nhanh đã ấm lên rồi .