*Chương 3 *
Lúc Lâm Tranh thức dậy rồi đi đến công ty , Chúc Hòa Ngọc sớm đã lái xe đến Studio rồi , trong phòng bếp có bữa sáng cậu chuẩn bị để trên bàn , Chúc Hòa Ngọc còn dán tờ giấy chú trên bàn ăn , lấy cái gì đó vẽ một hình trái tim đỏ rực , cực kỳ dùng lực vẽ , phẩm màu nhô lên một chút . Lương Tranh còn đang nghĩ trong nhà có màu tranh dầu từ khi nào , cầm lên mới biết không phải màu vẽ , là anh không biết Chúc Hòa Ngọc lấy son ở đâu ra , càng không biết vết son nhìn không rõ kia vẽ hình trái tim cho mình là có ý gì , muốn vứt nó vào thùng rác , nhưng do dự một lát , thấy tốt nhất là vẫn nên cất ở bên người thì hơn , rồi lại lạnh lùng ngồi xuống ăn hết bữa sáng .
Khi đang họp thì điện thoại của Chúc Hòa Ngọc gọi đến , Lương Tranh liếc nhìn một cái , ấn tắt không nhận , lại gọi lại một lần , vẫn bị Lương Tranh tắt máy , sau đó thì không có cuộc gọi nào gọi đến nữa .
Hội nghị vừa kết thúc , Lương Tranh lại nhận được điện thoại của trợ lý của Chúc Hòa Ngọc , bảo Lương Tranh đến bệnh viện một chuyến .
Lúc Lương Tranh đến nơi , Chúc Hòa Ngọc đã tỉnh lại rồi , nằm trên giường bệnh lướt weibo ( trang mạng xã hội của trung quốc , gần giống như facebook vậy ) , trợ lý đứng đợi ở bên cạnh , rưng rưng nước mắt , vừa nhìn thấy Lương Tranh liền giống như nhìn thấy người cứu tinh vậy , Chúc Hòa Ngọc cũng ngồi dậy , vừa nín xong lại gục trán xuống .
“ làm sao thế này ?” Lương Tranh đến gần xem , trên trán quấn một băng gạc trắng , trên đầu cũng bị quấn băng gạc, nằm ở trên giường nhìn thấy rõ dáng vẻ không thoải mái , lông mày dài nhíu lại , sắc môi cũng nhợt nhạt dần .
Trợ lý ở bên cạnh kể lại sự việc cho Lương Tranh nghe , khi Chúc Hòa Ngọc quay ngoại cảnh , bị cái thang đạo cụ đổ xuống đè vào .
“ đều tại cái ….”
“ Lâm Lâm cô đi hỏi bác sĩ xem khi nào thì tôi có thể xuất viện ? ” , Chúc Hòa Ngọc ngắt lời cô ấy lại , “ bệnh viện toàn là mùi nước khử trùng , ngửi vào làm tôi nhức hết mũi rồi .”
Trợ lý nghe xong , liền đẩy cửa rời đi , trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người . Lương Tranh ngồi bên cạnh giường cậu , bởi vì lúc sáng bỏ lỡ hai cuộc gọi kia nên lúc này trong lòng có chút áy náy , nhưng Chúc Hòa Ngọc giống như không để ý gì vậy , giật giật áo của anh bảo anh cúi người xuống , “ hôn một cái , moa moa moa …”
“ em còn đùa được !” Lương Tranh trong vô thức muốn đẩy cậu ra , lại để ý đến vết thương của liền cậu dừng tay lại , Chúc Hòa Ngọc bị chấn động não nhẹ , động chút là muốn nôn , rốt cuộc là vẫn không hôn được , nhăn mặt nằm trên giường không động đậy .
“ sao lại không cẩn thận như vậy ? ” Lương Tranh giúp cậu kéo chăn lên , “ tổ làm phim không có ai đến ?”
“ có người đến mà , ở bên ngoài đó .” Chúc Hòa Ngọc không muốn nói nhiều , đợi mãi mới hết cảm giác buồn nôn , đột nhiên che cổ kêu lên một tiếng , Lương Tranh gấp gáp : “ sao vậy ?”
“ hình như có thứ gì ở trong …” Chúc Hòa Ngọc nhăn mày , “ anh nhìn xem xem .”
Lương Tranh sát người lại nhìn , một tay nắm lấy cổ tay cậu , một tay đè xuống giường , chỉ nhìn thấy huyết quản ở bên trong , trừ cái này ra thì vẫn là một mảng màu trắng , còn có hình xăm con số màu đen ở sau tai .
“ hình xăm bên cạnh sao ? ” Lương Tranh nhẹ nhàng dùng tay sờ sờ , “ không có gì cả .”
Anh quay đầu lại , Chúc Hòa Ngọc đột nhiên cắn một cái lên môi anh , răng nanh nhọn cắn anh có chút đau , Lương Tranh đương nhiên có thể mạnh mẽ kéo mặt cậu gần lại khiến cậu hé miệng ra hôn , nhưng lúc này lại không thể bắt nạt bệnh nhân được , may mà Chúc Hòa Ngọc nhanh chóng hôn xong , liếm liếm môi , cười híp mắt nói : “ Lương tổng , anh có thể hút loại thuốc xịn hơn được không ?”
Lương Tranh lập tức cánh xa cậu một mét , Chúc Hòa Ngọc lăn qua lăn lại chán rồi , buồn ngủ , nhưng lại sợ anh đi mất , mắt nhắm mắt mở nhìn anh , Lương Tranh phát hiện ra , cảm thấy buồn cười nói : “ tạm thời tôi không đi , em ngủ đi .”
Chúc Hòa Ngọc nằm viện quan sát một thời gian , không có vấn đề gì lớn , được cho phép về nhà nghỉ ngơi . Lương tranh vì bị nắm được nhược điểm , bỏ lỡ hai cuộc điện thoại kia .
Lương Tranh người này , khuyết điểm lớn nhất chính là thích mềm lòng , Chúc Hòa Ngọc không nói , anh cũng đã cảm thấy rất áy náy rồi , giống như bản thân mắc nợ đối phương vậy , càng huống hồ Chúc Hòa Ngọc ngày nào cũng bày ra vẻ mặt đáng thương .
Cậu nghỉ ngơi xong , một ngày trước khi quay lại tổ phim , Lương Tranh về nhà rất muộn , nhìn ra được là tâm tình không tốt , trước lúc lên giường ngủ cũng không nói câu nào , Chúc Hòa Ngọc miệng ngậm một điếu thuốc , đồ ngủ màu đen tùy tiện mở vài cúc trên , lộ ra phần ngực mạnh mẽ săn chắn , nhìn Lương Tranh mặt không cảm xúc đi đến , nghịch ngợm nhả một làn khói lên mặt anh .
Lương Tranh bị sặc rồi , nhưng lại không tránh đi , anh ho hai tiếng , hơi ngẩng đầu nhìn Chúc Hòa Ngọc : “ em bị thương là bởi vì đỡ cho người khác một cái , đúng không ? ”