Chương 2: Lương Chúc ( Dịch )

*Chương 2 *

Cuộc sống trước kia của Lương Tranh vẫn luôn rất xuôn sẻ , mặc dù không có thói quen cậy thế bắt nạt người khác , thân ái hữu nghị , mọi người xung quanh đều rất tôn trọng anh , kể cả là đối thủ cạnh tranh trên thương trường cũng không dám dùng kiểu giọng điệu như vậy nói chuyện với anh .

Chúc Hòa Ngọc trên mặt vẫn còn treo nụ cười , vừa cười liền lộ ra một chiếc răng nanh nhọn , giống như muốn gắn người vậy , Lương Tranh cố gắng kìm nén sự bất mãn của mình , đè thấp giọng nói : “ em có thể lịch sự chút được không ?” , Chúc Hòa Ngọc không biết từ đâu lấy ra một con thú nhồi bông cá voi to bằng bàn tay , hai ngón tay mảnh khảnh thon dài cầm lấy đuôi cá voi , cười tít mắt nói : “ anh nhìn xem nó giống cái gì ?”

“ tôi làm sao biết được nó giống cái gì , muốn tôi đến giám sát tôi cũng đến rồi , bây giờ có thể đi được chưa ? ” Lương Tranh bắt đầu mất kiên nhẫn .

“ anh cúi đầu nhìn , nhìn…” Chúc Hạ Vũ có vẻ như rất vui , cười mãi không ngừng , Lương Tranh hướng theo tầm mắt của cậu cúi xuống , nhìn thấy giữa háng của mình , mặt anh lúc xanh lúc trắng , Chúc Hạ Vũ nắm lấy đuôi của con cá voi hung hăng giật một phát , lớp bông ở bên trong thiếu chút nữa là bung hết ra , Lương Tranh nhảy nhẹ một cái đứng lên . đầu cũng không quay lại bước luôn ra ngoài .

Chúc Hòa Ngọc cười muốn đau bụng , trợ lý chạy ra ngoài tiễn Lương Tranh lúc quay lại thấy không ai chú ý đến họ , nhỏ giọng nói : “ anh .”

“ sao thế ? ” Chúc Hạ Vũ hơi nghiêng về phía sau , hướng về phía cốc soda vắt thêm chút chanh vào đó .

“ ngày thường Lương tổng đều đối xử với anh như vậy à ? ” trợ lý nói : “ em không phải là nói xấu sau lưng người khác đâu , chúng ta quen biết lâu như vậy rồi , anh hiểu em mà , chỉ là em cảm thấy anh bị ủy khuất quá thôi .”

“ ủy khuất cái gì chứ ?” Chúc Hòa Ngọc lại bắt đầu cười , “ con người Lương tổng ý mà , bản chất rất là tốt , thật đấy .”

Tiểu trợ lý nói xong câu đó , liền cảm thấy bản thân có chút hơi nhiều lời , nghe Chúc Hòa Ngọc nói như vậy , chỉ đành im miệng lại , Chúc Hòa Ngọc quay mắt lại nhìn , đảo quanh bốn phía của Studio , nhìn về phía nữ chính , rất nhẹ nhàng nhếch miệng lên tặng cho cô ta một chiếc hôn gió , nữ chính ngẩn người ra , không tin nổi mà trợn mắt lên một cái , qua một hồi lại không nhịn được mà quay lại nhìn lần nữa , Chúc Hòa Ngọc cúi đầu nghịch điện thoại , hàng lông mày hơi hơi nhíu lại .

Mười giờ tối , đoàn làm phim tan làm , Chúc Hòa Ngọc lái xe về nhà , đèn trong nhà vẫn còn sáng , Lâm Tranh ở trong phòng sách không biết là đang viết cái gì . Chúc Hòa Ngọc thay giày sau đó đi về phía phòng sách , Lương Tranh ngẩng đầu nhìn lên , đem laptop trong tay đóng lại , để vào trong ngăn kéo .

“ anh nhìn đi , người có mỗi tý sức lực !” Chúc Hòa Ngọc cởi áo khoác vứt sang một bên , đi đến sau lưng Lương Tranh , một tay nắm vào mặt bàn ở phía trước Lương Tranh , lộ ra cơ bắp ở trên cánh tay , “ em còn có thể xem trộm bí mật thương nghiệp của anh à ? nào ……hôn một cái .”

Lâm Tranh mặt không cảm xúc bị hôn một cái , Chúc Hòa Ngọc liếm liếm môi , không làm thêm gì nữa , lưng tựa vào bệ cửa sổ , hai cánh tay đặt lên bên trên , “ em làm sao vậy ? lại thiếu tiền à ”

“ anh đừng có nói giống như là đang bao nuôi em như thế . ” Lương Tranh hiếm khi có chút thất thố , “ anh đi ngủ đây .”

Chúc Hòa Ngọc tâm tình tốt liền cười cười , vươn tay ra nắm lấy cổ tay của Lương Tranh , sức lực lớn đến dọa người , “ anh lúc nào cũng nhạy cảm như vậy hết , nghiêm túc mà nói thì anh còn là Boss của em đấy , người khác đều nói anh đập tiền để em nổi tiếng , chắc chắn ngày nào cũng lên giường với em , em đi đứng , chân như kiểu bị rút gân là bởi vì bị anh bắt lên giường đến tàn phế luôn rồi , mặt nổi mụn là bởi vì bị anh lên giường nhiều đến nỗi rối loạn nội tiết tố , dùng cách nói của dư luận thì em là người chịu thiệt đấy , hiểu không ?”

Lương Tranh vừa định quay đầu tranh luận vài câu , nhưng nhìn thấy gương mặt đó thì lại nói không ra lời nữa , ánh đèn trắng lạnh trong phòng sách , dáng lông mày và sống mũi của Chúc Hòa Ngọc rất đẹp , dáng vẻ nhìn người khác còn cực kỳ thâm tình , mặc dù Lương Tranh biết cậu nhìn còn mèo trong nhà cũng thâm tình như vậy , nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà mềm nhũn cả ra . Chúc Hòa Ngọc thuận người bò lên , ôm lấy anh ta từ phía sau , hai người đi ra khỏi phòng sách , “ cạch ” một tiếng đóng cửa lại .

Lúc Chúc Hòa Ngọc mới vào công ty mọi người cực kỳ không thích cậu , bởi vì lúc nào cậu cũng chạy theo phía sau Lương Tranh .

Công ty mặc dù không lớn , nhưng cũng không phải công ty trái phép gì hết , nghệ sĩ cùng thời trong công ty đều cho rằng Chúc Hòa Ngọc muốn ôm đùi của Lương Tranh để nổi tiếng , mà chính Lương Tranh cũng cho rằng là như vậy .

Dù gì thì Chúc Hòa Ngọc cũng là kiểu người rất thích đi đắc tội với người khác , con đường làm minh tinh chưa bao giờ là dễ dàng , mỗi bước đi đều đầy rẫy cạm bẫy , không ôm đùi ông lớn , thì không biết ngày tháng năm nào mới được ra mắt mới được người ta biết đến .

Mặc dù nói một cách công bằng thì , ngoại hình của Chúc Hòa Ngọc là thuộc về kiểu phải trải qua rất nhiều lần bị người khác vừa nhìn đã yêu , nhưng Lương Tranh không thích việc đi bao nuôi người khác , trước kia yêu đương lần nào anh cũng đều rất nghiêm túc , nhưng chưa có lần nào được bền lâu cả . Chúc Hòa Ngọc muốn ôm đùi ông lớn biểu hiện ra một cách quá rõ ràng , anh ta có thể tránh thì sẽ tránh , không trốn được thì sẽ lên giọng nói một cách miễn cưỡng cho qua , nhưng Chúc Hòa Ngọc da mặt dày , công lực có thể gọi là vô địch luôn , Lương Tranh nói cái gì cậu ta cũng cười híp mắt nghe , lại còn vắt chanh vào soda rồi mang cho anh ta uống , để cổ họng anh ta không bị khô rồi lại tiếp tục nói .

Khoảng thời gian đó , công ty của Lương Tranh xảy ra một vấn đề lớn , do tốc độ mở rộng quá nhanh cộng với việc kinh doanh chưa tốt , tổn thất đã kéo dài một thời gian dài rồi , giá cổ phiếu liên tục giảm , Lương Tranh thường xuyên mất ngủ , áp lực rất lớn .

Chúc Hòa Ngọc quay bộ phim Mã Lệ Tô Đại Lan Phiến , chơi cực kỳ vui mới quay về , nghỉ ngơi đủ rồi lại chạy đến tìm Lương Tranh , trực tiếp nói rõ ràng , “ Lương tổng , như thế này đi , anh với tôi ở bên nhau , nửa năm , tôi kiếm tiền bù vào khoản lỗ cho anh , còn anh thì nghỉ ngơi giữ sức , nhân viên lười biếng không làm việc nên đuổi thì đuổi , có gì mà không thể đâu chứ ? ”

Lương Tranh từ bé đã được giáo dục rất tốt , không nói ra những lời mỉa mai với Chúc Hòa Ngọc , anh chỉ nhíu chặt mày lại , mệt mỏi nói : “ mời cậu đi ra ngoài .”

Chúc Hòa Ngọc cúi người , gương mặt hai người gần sát nhau , Lương Tranh gửi được mùi đặc trưng của đàn ông hòa lẫn với chút mùi thuốc lá , “ Chúc Viễn cậu nói nghiêm túc đúng không ? chính là cái ……”

Chúc Hòa Ngọc ra dấu cho anh , “ nhìn giống như cái ông già của KFC vậy , mở một công ty giải trí tên là gì ý nhỉ ?”

Lương Tranh ngẩng đầu nhìn cậu , “ giải trí Hằng Viễn của ngài Chúc ?”

Chúc Hòa Ngọc gật đầu , con ngươi đen chớp chớp mấy cái , “ đúng đúng , tôi vẫn luôn không nhớ rõ .”

“Anh ta là họ hàng xa gì đó của cậu à ? cảm ơn ý tốt của cậu , nhưng việc này không có đơn giản như vậy đâu , ngài Chúc cậu …”

“ anh ta là họ hàng xa của nhà chúng tôi . ” Chúc Hòa Ngọc cầm lấy lọ thủy tinh đặt ở trên bàn nghịch nghịch , “ Chúc gì đó à ngài Chúc , anh ta gặp tôi còn phải gọi tôi một tiếng ngài Chúc đấy , bối cảnh của tôi lớn lắm đó , thật đấy . ”

Lương Tranh không biết cậu đang bốc phét hay là đầu óc bị hỏng rồi nữa , nhưng về sau Lương Tranh mới rõ , Chúc Hòa Ngọc không bốc phét mà đầu óc cũng không bị hỏng , hơn nữa còn là người nói được làm được , Lương Tranh bị cậu ta ăn rồi , mắt của cậu cũng không thể ném tiền trong nháy mắt cho công ty của Lương Tranh được .

“ Lương tổng , tâm trạng của tôi bây giờ rất tốt .” Sau lần ngủ đầu tiên , Chúc Hòa Ngọc để trần cánh tay nằm trên giường hút thuốc lá , “ chỉ nghe qua boss bao nuôi tiểu minh tinh , chưa từng nghe qua minh tinh bao nuôi Boss , anh nói xem có phải tôi là người đặc biệt nhất trong giới không ?”

Lương Tranh mặt không cảm xúc , cực kỳ thư giãn , trước kia anh ta cho rằng mình là người có thể làm nên nghiệp lớn , một người nhỏ nhoi đi lên được đến vị trí ngày hôm nay , tàn nhẫn với người khác , đối với chính mình lại càng tàn nhẫn hơn , hôm nay anh càng thêm chắc chắn vào cách nghĩ này . Làn da đẹp đến phát sáng của Chúc Hòa Ngọc dán lến người anh , giọng điệu có chút bỉ ổi nói : “ Lương tổng , anh nói chuyện đi , phỏng vấn một chút , bây giờ anh cảm thấy như thế nào ?”

“ muốn nói lời xin lỗi cậu .” Lương Tranh bình tĩnh nói : “ trước kia , có đồng nghiệp ở công ty nhìn thấy cậu nửa đêm lái Maybach , có người lén lút hỏi tôi rằng có phải cậu đã trèo lên được giường của ai đó rồi không , mặc dù tôi nói với họ rằng đừng có ăn nói linh tinh , nhưng trong lòng lại nghĩ , ai bao nuôi cậu …..”

Anh không biết nên hình dung như thế nào , ngừng lại một chút mới tiếp tục nói : “ chắc là đầu ai bị úng nước. Bây giờ tôi mới biết Maybach kia là của cậu , chân thành xin lỗi cậu .”

Chúc Hòa Ngọc nghe xong không hề tức giận , ngược lại cười đến sặc khói thuốc luôn , đợi cậu ta cười xong rồi , hai đôi mắt phản chiếu ánh sáng ấm áp của chiếc đèn trên tường , cực kỳ đắc ý nói : “ não người khác úng bao nhiêu nước tôi không biết , anh chỉ cần nhớ rằng đầu tôi không úng nước là được rồi , nào , đến đây , hôn một cái …”

Hôn đủ rồi , Chúc Hòa Ngọc đứng dậy mặc quần áo , trên bả vai săn chắc kia có một hình xăm rất lớn , Lương Tranh bị đâm cho khiến đầu óc choáng váng , còn chưa kịp nhìn rõ xem là cái gì , Chúc Hòa Ngọc đã mặc áo sơmi lên rồi , hừ một tiếng khom người đi lấy rượu uống .