Chương 166: Truy vấn

Bầu không khí trong khu rừng chợt tĩnh lặng và khẩn trương đến đáng sợ, đặc biệt là nữ tử xinh đẹp đang chắn trước bọn người Thẩm Thạch, trên người nàng tản ra một khí tức mạnh mẽ. Nàng nhìn Thẩm Thạch chằm chằm sau khi hỏi một câu kia, cái nhìn của nàng làm cho cả bọn ba người hắn có chút khó thở.

Xem ra thực lực của nữ tử xinh đẹp và lạnh lùng này là mạnh nhất trong năm người này.

Sắc mặt Thẩm Thạch hơi tái, dường như đang rất lo lắng nhưng lại âm thầm đẩy lão Bạch Hầu ở phía sau một phát.

Bỗng nhiên lão Bạch Hầu cả kinh, phản ứng ngay rồi hét lớn: “Các ngươi không được tới đây, ai dám bước tới, ta sẽ giết hắn!”

Nói xong lão đưa thanh chuỷ thủ lên ngang cổ Thẩm Thạch, đồng thời tay kia kéo y phục hắn lui về phía sau.

Lúc này, ba nam tử con lại cũng đã chạy đến, năm người đứng thành một hàng ngang, sắc mặt ai nấy đều khó coi, nhìn chằm chằm vào hai tên Yêu tộc khác loài cùng với nam tử Nhân tộc kia. Đặc biệt là sắc mặt của vị Tiền sư đệ kia cực kì khó coi, lúc thấy lão Bạch Hầu cùng Thạch Trư khống chế Thẩm Thạch đi sâu vào rừng thì hắn bước lên một bước, dường như không nhịn được mà muốn ra tay hạ sát.

Chẳng qua một cánh tay bên cạnh đã kịp níu hắn lại, đó là vị Cảnh sư huynh kia, hắn nói: “Tiền Nghĩa, chớ có làm loạn!”

Vẻ mặt Tiền Nghĩa hung tàn, ánh mắt ác độc nhìn đám người Thẩm Thạch nói: “Không lẽ cứ để bọn chúng đi như vậy sao?”

Thoạt nhìn thì có vẻ Cảnh sư huynh là người ổn trọng, hắn cau mày nói: “Lăng Tiêu Tông là một trong Tứ Chính, địa vị cao cao vô thượng, môn hạ đệ tử của họ không thể tuỳ tiện chém giết được, hơn nữa…” Hắn chần chừ một lúc, đồng thời liếc nhìn nữ tử xinh đẹp kia, nói: “Chúng ta đến thăm tông môn của Nam Cung sư muội , chính là ‘Thiên Kiếm Cung’- cũng là một trong Tứ Chính, quan hệ cùng Lăng Tiêu Tông rất phức tạp, chẳng may làm tổn thương hoà khí giữa hai phái thì đó là trọng tội đấy.”

Hắn nói lời này cũng không có ý hạ giọng nên tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được. Khi nghe được lời nói của vị Cảnh sư hynh, dường như mấy người kia đang suy nghĩ gì đó mà quay đầu nhìn nữ tử Nam Cung kia rồi khẽ nhíu mày, sắc mặt có nhiều biến hoá, sau đó bọn chúng có chút chần chừ khi nhìn về Thẩm Thạch.

Mà lão Bạch Hầu đang cẩn thận giả vờ cưỡng ép lôi Thẩm Thạch lui dần về phía sau. Chẳng qua khi Thẩm Thạch nghe được ba chữ “Thiên Kiếm Cung” của vị Cảnh sư huynh kia thì lập tức tỉnh ngộ, liền hồi tưởng lại chút trí nhớ mơ hồ.

Thì ra là tu sĩ Thiên Kiếm Cung, bảo sao mình lại thấy quen như vậy.

Địa vị của Thiên Kiếm Cung cũng giống Lăng Tiêu Tông, đều là đại phái trong Tứ Chính; tổ sư khai cung là Nam Cung Tiểu Vũ cùng với Cam Cảnh Thành tổ sư đều là Lục Thánh trong Nhân Tộc.

Trên thực tế, trong Tu chân giới Hồng Mông, truyền thừa của tứ đại môn phái đã hơn vạn năm, Tổ sư khai phái đều là một trong các vị Lục Thánh, mà gia tộc truyền thừa của các vị này cũng có quan hệ sâu rộng và phức tạp với mỗi đại phái đó, vạn năm về sau đã khai chi tán diệp, mạnh mẽ vô ngần.

Ngoại trừ Lăng Tiêu Tông và Thiên Kiếm Cung thì còn hai đại phái khác là Trấn Long Điện cùng Nguyên Thuỷ Môn. Năm xưa Trấn Long Điện được một trong Lục Thánh là Cơ Vinh Hiên sáng lập. Còn Nguyên Thuỷ Môn lại khác biệt hơn nhiều, bởi vì phái này được sáng lập bởi ba vị Thánh; đó là đệ nhất nhân Nguyên Vấn Thiên cùng với Cổ Tử Chân và Tống Văn Đức bài danh đệ tứ và đệ ngũ.

Một môn ba thánh, đây là sức mạnh vô cùng và vinh quang vô hạn; trải qua năm tháng dằng dặc tứ đại môn phái này vẫn vững vàng đứng ở vị trí đỉnh phong trong Tu chân giới. Chẳng qua, trong tứ đại phái thì dường như Nguyên Thuỷ Môn dẫn đầu, kể cả đại hội Tứ Chính mười năm một lần kia cũng là do Nguyên Thuỷ Môn đứng ra triệu tập.

Chẳng qua nói những lời này có vẻ xa xôi rồi, chỉ là hiện nay trong Tu chân giới Hồng Mông thì không ai không biết Thiên Kiếm Cung thuộc Tứ Chính, kể cả lúc nhỏ Thẩm Thạch cũng có nghe qua nhưng mà lúc nãy lại có ấn tượng mơ hồ về ba chữ Huyền Kiếm Môn là cũng có nguyên do. Trăm năm trước, Thiên Kiếm Cung phát triển ra ba cái hạ môn là Huyền Kiếm Môn, Kim Kiếm Môn cùng Phi Kiếm Môn, quan hệ giữa các môn phái này đều phụ thuộc vào Thiên Kiếm Cung.

Thực lực của Thiên Kiếm Cung sâu không thể lường được, họ cũng giống như ba đại phái khác đều tránh xa nhân gian, chiếm một động thiên phúc địa cực phẩm trong Hồng Mông chủ giới. Bình thường vì phải tìm kiếm thêm nhiều đệ tử thiên tài cùng các loại Linh tài quý hiếm, quan trọng hơn là mạch khoáng Linh Thạch… mà họ đều mở rộng thế lực của mình bằng nhiều cách khác nhau.

Quan hệ thế này đều công khai trong Tu chân giới, thật ra tu sĩ trong ba phái này đều tự xem mình là ngoại môn đệ tử của Thiên Kiếm Cung mà người ngoài cũng chỉ nhớ những môn phái này thuộc về Thiên Kiếm Cung mà thôi. Cho nên Thẩm Thạch cũng không ngờ ba chữ Huyền Kiếm Môn mà mình nghe được lại thuộc về tông môn cường đại Thiên Kiếm Cung này.

Chỉ là khi đã hiểu rõ rồi thì trong lòng hắn lại dâng lên chút lo lắng, mấy người kia thì không sao, chỉ có vị nữ tử họ Nam Cung này lại khó đối phó vô cùng, đều là đệ tử trong Tứ Chính nên có vẻ nàng ấy cũng không có nhiều có nhiều cố kỵ như bọn Chu sư huynh; cộng thêm một chút bất lợi nữa là có thể nàng chính là đệ tử của Nam Cung thế gia do Nam Cung Tiểu Vũ truyền thừa xuống.

Với gia thế như vậy thì thân phận đệ tử ngoại môn ở Lăng Tiêu Tông của hắn đúng là không lên được mặt bàn đi.

Tuy rằng hắn đang thấp thỏm lo lắng trong lòng nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dạng vô cùng sợ hãi nhưng khoé mắt vẫn liếc nhìn về nàng kia, chỉ thấy nàng bước lên trước, mở miệng nói: “Ta là Nam Cung Oánh đệ tử của Thiên Kiếm Cung, nếu vị huynh đài này tự xưng là đệ tử Lăng Tiêu Tông thì xin hãy báo ra danh tín để ta có thể nhanh chóng thông cáo cho Lăng Tiêu Tông kiểm chứng một chút, dù sao giao tình giữa tệ môn cùng Lăng Tiêu Tông cũng không cạn.”

Âm thanh của nàng vang lên một cách bình tĩnh, chẳng qua lời nói lại có chút nghi ngờ, Nam Cung Oánh thấy vị nam tử trẻ tuổi này tu vi cũng không tệ, hơn nữa đều là xuất thân từ tứ đại môn phái, không lẽ nào Lăng Tiêu Tông lại có một phế vật như vậy.

Thẩm Thạch chợt ngẩn ngơ nhưng lại thấy lão Bạch Hầu ở phía sau đang dừng lại thì trong lòng dâng lên một hồi lo lắng, thầm mắng lão Hầu thật hồ đồ, đang trong hoàn cảnh này rồi còn không chịu đi cho mau, mấy tên Nhân Tộc này chưa từng nương tay khi chém giết Yêu tộc a.

Hắn ho mạnh một cái, cổ rướn lên, nhìn giống như lão Bạch Hầu chợt ép lưỡi dao sát vào cổ hơn, trên mặt hắn liền toát ra vẻ sợ hãi tột độ, vô cùng nhu nhược, thân thể run rẩy như muốn té xuống đấy vậy. Tranh thủ lúc này hắn đạp mạnh vào chân lão Bạch Hầu một phát, rồi mở miệng hổ hển nói:

“Ta… ta là đệ tử Lăng Tiêu Tông… Thẩm Thạch, thật mà… các… các ngươi đừng tới đây, nhất định phải cứu ta a…”

Sau khi bị hắn đạp một cước, lão Bạch Hầu lại lui nhanh hơn một chút; ở bên kia, khi Nam Cung Oánh thấy bộ dạng nhu nhược của hắn thì trong ánh mặt loé lên một tia khinh thường, chán ghét. Nhưng dù sao ba chữ Lăng Tiêu Tông này cũng không dễ bỏ qua như vậy, mặc kệ xuất thân của nàng bất phàm ra sao thì cũng không dám khinh thường động vọng; cuối cùng đành trơ mắt nhìn đám người Thẩm Thạch khuất bóng trong rừng.

Nam Cung Oánh đã không động thì bốn nam tử Huyền Kiếm Môn kia cũng không lỗ mãng ra tay, chỉ là dường như Tiền Nghĩa kia vẫn không cam lòng, thần sắc oán hận mà thu hồi Linh kiếm, mà vị Cảnh sư huynh trầm ổn kia lại đến cạnh Nam Cung Oánh khẽ nói: “Cứ để bọn chúng rời đi như vậy sao?”

Nam Cung Oánh trầm ngâm một lát rồi khẽ lắc đầu, nói: “Thân phận người này rất khả nghi, lời nói không đáng tin, nhưng giao tình giữa Thiên Kiếm Cung và Lăng Tiêu Tông cũng hơn vạn năm rồi, giao hảo giữa các trưởng bối trong tông cũng rất hợp ý, vẫn không nên làm lớn chuyện là hơn.”

Cảnh sư huynh thoáng nhìn về phía bọn Thẩm Thạch rời đi mà nói: “Cái tên trước mắt kia…”

Nam Cung Oánh kẽ hừ một tiếng, sắc mặt lạnh lẽo hơn vài phần nói: “Mắc kệ lời hắn nói là thật hay giả, cũng không thể để như vậy, ngươi cùng mấy vị sư đệ âm thầm bám theo, ta trở về dùng bí pháp bẩm cáo lại cho tông môn. Theo ta được biết thì tông môn có một loại Pháp khí Tiên Phù dùng để liên lạc với Lăng Tiêu Tông ở ngoài vạn dặm, đến lúc đó hỏi qua một chút xem có người này hay không. Nếu thật sự có thì cứ để Lăng Tiêu Tông phái người đến xử lý, còn nếu không có thì hắn đã gạt chúng ta…” nói đến chỗ này thì vẻ chán ghét trong mắt nàng càng đậm thêm, dường như này rất chán ghét cái vẻ nhu nhược lúc nãy của Thẩm Thạch mà lạnh lùng nói:

“Vậy thì hắn cũng không cần sống nữa!”

Khi đã thoát khỏi ánh mắt của mấy tu sĩ Nhân tộc, lão Bạch Hầu liền buông Thẩm Thạch ra rồi ba người vội vàng chạy trốn trong rừng rậm như chó nhà có tang mà Tiểu Hắc Trư lại ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Diện tích cánh rừng này khá lớn, tất nhiên khi chạy trốn bọn họ sẽ không đi theo hướng cũ nữa, dù sao việc quan trọng nhất vẫn là trốn thoát khỏi mấy tên Nhân tộc kia. Đám người Thẩm Thạch hoảng hốt chạy bừa trong khu rừng, nhắm hướng sâu trong đó mà chạy, cũng không biết qua bao lâu thì rốt cuộc không còn nghe động tĩnh gì nữa, mà những cành lá trên đầu cũng rậm rạp hơn nhiều, che khuất ánh sáng, chỉ thấy lờ mờ xung quanh mà thôi. Cuối cùng thì lão Bạch Hầu cũng kiệt sức mà dừng lại rồi đặt mông ngồi dưới gốc một cây cổ thụ, miệng lão hổn hển giống như không thở nổi.

Thẩm Thạch cùng Thạch Trư cũng dừng bước, sức lực của họ tốt hơn lão Bạch Hầu rất nhiều cho nên đến lúc này vẫn còn chịu đựng được, chẳng qua cũng thở gấp một hồi; ngược lại thì có vẻ Tiểu Hắc Trư lại không thấy mệt mỏi chút nào, lúc này nó vẫn ung dung đi ngửi hoa cỏ xung quanh.

“Nước, nước, có nước hay không…” Lão Bạch Hầu há miệng thở hdỗn hển, bờ môi khô nứt, ngẩn đầu nhìn bọn Thẩm Thạch mà hỏi.

Thẩm Thạch ngơ ngác một lúc rồi lắc đầu, Thạch Trư cũng không khác gì nhưng hắn chợt nhếch miệng cười cười, như nhớ đến cái gì đó liền khoát tay ôm lấy một bình rượu Hoa Điêu.

Mắt lão Bạch Hầu toả sáng, dường như khoẻ hơn mấy phần, vội vàng khoác tay nói: “Nhanh, nhanh đem tới đây cho ta uống một cái.”

Thạch Trư đem vò Hoa Điêu để trước mặt lão, lão Bạch Hầu nhè nhẹ mở miệng vò, một mùi hương nồng đậm thơm mùi rượu liền bay ra, dường như có thể cảm giác được hương thơm như nước chầm chậm chảy vào cổ họng, làm ấm cả dạ dạy.

Trên mặt lão Bạch Hầu lộ ra vẻ thích thú vô cùng, thậm chí vẻ mặt giống như đang làm việc gì thiêng liêng lắm, lão cúi người ôm lấy vò rượu uống một ngụm.

“Rượu ngon!”

“Đúng là rượu ngon!”

Tuy rằng lúc này trong lòng Thẩm Thạch có chút bực bội cùng lo lắng nhưng nhìn bộ dáng thoã mãn của lão Bạch Hầu thì hắn chợt nở một nụ cười. Chẳng qua sau một lát, lão Bạch Hầu để nhẹ vò rượu xuống, sau đó quay đầu nhìn hắn, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Thẩm Thạch nhướng mày, trong lòng chợt động, nói: “Lão Hầu, ngươi nhìn ta làm gì?”

Lão Bạch Hầu im lặng một lát, dường như đầu cúi thấp xuống một chút rồi lại nhìn hắn, khẽ nói:

“Đệ tử Lăng Tiêu Tông là cái gì?”