Chương 165: Thân phận

Thanh âm kia tràn đầy khí phách, vang vọng trên không cánh rừng, toả ra một loại khí thế bễ nghễ, đồng thời lúc giọng nói kia xuyên vào tai làm màng nhĩ của đám người Thẩm Thạch đều có chút đau nhức, hiển nhiên tu vi của kẻ đó cực kì mạnh mẽ.

Lão Bạch Hầu và Thạch Trư cùng biến sắc mà thân thể Thẩm Thạch lại chấn động, trong lòng hắn vang lên ba chữ Huyền Kiếm Môn có chút quen thuộc nhưng lại không nghĩ ra mình đã nghe qua ở đâu. Tất nhiên đây là tên hiệu thuộc Nhân tộc, hiển nhiên ba năm tại Yêu giới hắn không thể nghe tới tên này, có lẽ đã nghe qua khi ở Nhân tộc hoặc giả đã đọc qua trong một cuốn sách nào đó, chỉ là không hiểu sao lúc này lại không nghĩ ra.

Ở phía xa kia, dường như nương theo tiếng của nam tử nọ mà một tín hiệu nào đó được phát ra, trên không cánh rừng thấp thoáng hiện ra mấy đạo thân ảnh. Sau đó họ ồ ạt hạ xuống, rồi ngay sau đó truyền ra một hồi tiếng chửi, tiếng rống hoảng sợ; dường như là tiếng phản kháng của những chiến sĩ thuộc bộ tộc Hôi Tích.

Ở đằng trước… chính là Nhân tộc sao?

Ánh mắt Thẩm Thạch nhìn thoáng qua chỗ bị cánh rừng rậm rạp che khuất đằng kia, trong lòng hắn dâng lên một chút tâm tình khác thường. Chẳng qua, thần sắc lão Bạch Hầu lộ ra vài phần lo âu, dù sắc mặt bây giờ của lão rất khó coi nhưng vẫn đi thẳng về phía trước, đồng thời nói với Thẩm Thạch và Thạch Trư: “Đi mau, chúng ta qua đó xem thử.”

Thẩm Thạch chần chừ một chút, với ý nghĩ của hắn thì tuỳ tiện đi qua đó như vậy không phải là ý hay, chẳng qua bây giờ thoạt nhìn bộ dạng kiên quyết của lão Bạch Hầu, dường như rất coi trọng bộ tộc Hôi Tích kia. Cộng thêm trong lòng Thẩm Thạch cũng có vài phần kích động muốn nhìn xem đám Nhân tộc bên kia, nên hắn không tự chủ mà cất bước đi theo.

Ở phía trước, lão Bạch Hầu bị lời nói của Hắc Tích làm cho kích động. Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, những Yêu tộc trong bộ tộc Hắc Tích đã rời đi trước rồi, mà lúc này khi nghe tiếng động từ sâu trong cánh rừng vang tới nên ba người dốc sức chạy về phía đó, chẳng qua họ không quen thuộc chỗ này, trong rừng cây côi lại rậm rạp, thật sự rất khó đi.

Sau khi bị giày vò hết nửa canh giờ thì bọn hắn mới đến được nơi phát ra tiếng động, chẳng qua vì mất một khoảng thời gian như vậy nên những âm thanh ồn ào phía trước cũng dần lắng xuống rồi.

Không còn chửi bới, cũng không có gầm rú, thậm chí âm thanh vang dội của tu sĩ Nhân tộc kia cũng không còn nữa, vẻ lo lắng của lão Bạch Hầu càng tăng thêm, lão bước mạnh và nhanh hơn một chút.

Thẩm Thạch đi sau lưng lão Bạch Hầu mà chậm rãi nhíu lông mày, dường như có chút gì đó không đúng, mơ hồ nhớ tới ba chữ Huyền Kiếm Môn quen thuộc kia mà trong lòng có chút bất an; ngược lại, Tiểu Hắc Trư luôn theo dưới chân Thẩm Thạch lại tung tăng như cá gặp nước, xuyên qua xẹt lại một cách tự nhiên, không hổ là Yêu thú xuất thân từ Yêu giới, so với ba người bọn hắn thì dễ dàng hơn nhiều.

Cứ đi như thế một đoạn ngắn về phía trước, đột nhiện trong mảnh rừng kia truyền ra một hồi âm thanh ồn ào, náo động sau đó lại chạy ra mấy chục thân ảnh.

Lão Bạch Hầu cùng Thẩm Thạch đều ngạc nhiên, vội dừng bước nhưng mà vừa ngưng mắt nhìn lại đã thấy đám người đang hối hả chạy kia đều là người của bộ tộc Hôi Tích cả, tất cả mọi người đều là thân người đầu rắn mối, trong đó còn có nhiều người già, phụ nữ và trẻ con nữa, mà các chiến sĩ Hôi Tích dưới sự thống lĩnh của Hắc Tích cũng đã giảm đi một nữa, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ bối rối, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ cho những tộc nhân khác chạy đi.

Ba người Thẩm Thạch ngạc nhiên dừng bước, lúc này Hắc Tích ở phía trước thấy được bọn liền biến sắc, hét lớn: “Đừng đứng đấy, chạy mau!”

Không đợi bọn Thẩm Thạch có phản ứng, bỗng nhiên trên con đường bộ tộc Hôi Tích vừa chạy ra vang lên một tiếng cười dài, nói: “Chạy… Các ngươi muốn chạy đi đâu?”

Lời nói chưa dứt thì chợt một tiếng thét vang lên, một bóng người xuất hiện trên không trung rồi mạnh mẽ quăng xuống trước mặt những người của bộ lạc một chiến sĩ Hôi Tích, người này toàn thân run rẩy, miệng thở gấp, khuôn mặt đầy máu, đã không thể đứng dậy được nữa rồi.

Sắc mặt Hắc Tích đại biến, nhưng mà hắn chưa kịp đến đỡ người chiến sĩ này thì lại có một đám thân hình bay ra từ trong rừng, “phanh, phanh, phanh…” họ bị vứt như mưa, nặng nề nện mạnh xuống mặt đất, tất cả đều là chiến sĩ Hôi Tích đã cản hậu cho bọn họ.

Sắc mặt Hắc Tích xám như trọ tàn, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, mà vẻ mặt của những tộc nhân còn lại của bộ lạc Hôi Tích cũng không khác gì mấy, bọn họ tụ lại một chỗ, dựa vào nhau, một ít tộc nhân lớn tuổi thân thể đã run run, ánh mắt mọi người đều dồn về phía bên kia; nương theo tiếng cười đầy kinh miệt kia, lần lượt có năm thân ảnh đi ra.

So với thân hình cao lớn của chiến sĩ Hôi Tích và thân hình vạm vỡ của Thạch Trư thì năm người kia có thấp bé hơn nhiều, chẳng qua khuôn mặt cùng tứ chi họ rất cân xứng, trong lòng Thẩm Thạch nảy lên một cái, không cần đoán nữa chính là Nhân tộc thật rồi.

Ba năm rồi, trọn vẹn ba năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy lại Nhân tộc, hô hấp cũng hắn cũng dồn dập hơn không ít.

So với vẻ hoảng sợ bất an của bộ lạc Hôi Tích thì thoạt nhìn năm người Nhân tộc đang đi đến này thực lực có vẻ mạnh hơn nhiều…, dù cho họ chỉ có năm người, hơn nữa thân hình cũng nhỏ bé hơn các chiến sĩ Hôi Tích nhưng lúc này họ vẫn khí định thần nhàn, liếc nhìn những Yêu tộc này như nhìn những con sâu cái kiến mà thôi.

Năm người đang đi tới theo hình chữ phẩm, một năm tử khoảng ba mươi tuổi đi đầu, cách sau hắn hai bước còn có ba nam tử khác nữa, tuổi tác đều vào khoảng hai mươi, vẻ mặt sắc bén, đi cuối là một nữ tử trẻ tuổi, mái tóc đẹp như thác nước, lông mày như vẽ, mũi ngọc mắt phượng, dung mạo mỹ miều, chẳng qua sắc mặt lại quá lạnh lùng.

Năm người bọn họ đều mang trên người một thanh kiếm, liên tưởng đến ba chữ Huyền Kiếm Môn, dường như là một môn phái tu chân lấy kiếm tu làm chủ đạo.

Nam tử đi đầu đi đứng trước bộ tộc Hôi Tích cười lạnh nói: “Trốn đi, ta muốn xem các ngươi có thể trốn đi đâu!?”

Nghe âm thanh có vài phần quen thuộc, giống như tiếng cười vang lên trong rừng lúc trước. Mà cùng lúc đó, ba nam tử còn lại liền tản ra, thân hình chớp động tản ra ba hướng khác nhau, tuy rằng họ chỉ có bốn người, lại còn muốn vây quanh một đoàn tộc nhân Hôi Tích nhưng bọn hắn cũng chẳng để ý đến những khoảng trống kia, dường như chỉ cần họ đứng đó, những Yêu tộc thấp hèn này không thể chạy đi đâu được nữa.

Còn nữ tử kiều diễm mà lạnh lùng kia lại không di chuyển chút nào, chỉ khẽ đi đến bên cạnh nam tử đi đầu, im lặng đứng đó. Ánh mắt nàng đảo qua tộc nhân của bộ lạc Hôi Tích, trong mắt cũng không có chút lay động nào, chỉ là khi nàng nhìn về đám người lão Bạch Hầu, đặc biệt là Thẩm Thạch đang đứng sau lưng lão Hầu, ánh mắt nàng ngưng lại, ánh lên vẻ kinh ngạc.

Thẩm Thạch cũng phát hiện ánh mắt khác thường của nữ tử kia, trong lòng có chút không được tự nhiên, cảm thấy mặt cũng nóng ran, mà lúc này, bốn người còn lại của Huyền Kiếm Môn dường như cũng chú ý tới chỗ này, ngoài trừ bộ lạc Hôi Tích thì có thêm một lão Yêu Hầu và một con Trư Yêu nhưng tất cả đều là Yêu tộc, cũng chẳng quản bọn hắn khác nhau chỗ nào, bắt hết về là được. Nhưng mà ở phía sau bọn họ còn có một người trẻ tuổi mặc áo đen, nhìn từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào giống Yêu tộc cả, hình như… hình như là Nhân tộc?

Lần này đến lượt năm người Huyền Kiếm Môn kinh ngạc, đã bao nhiêu năm rồi, Nhân tộc không đội trời chung cùng Yêu tộc, chưa từng thấy Nhân Yêu hai tộc cùng đứng một chỗ đấy, vậy mà cái cục diện hôm nay xảy ra như thế nào đây?

Nam tử hơi ba mươi tuổi kia nhìn Thẩm Thạch, lộ ra vài phần kinh ngạc, lúc hắn định mở miệng hỏi gì đó thì đột nhiên bộ tộc Hôi Tích bên kia bạo động một hồi, thừa dịp mấy tên Nhân tộc đang thất thần thì Hắc Tích cầm đầu một ít chiến sĩ Hôi Tích chợt gào thét, dường như muốn liều mạng để đổi lấy một cơ hội cuối cùng. Tất cả các tộc nhân Hôi Tích như được nhận lệnh từ trước, ầm ầm tán ra mà chạy, dù là người già yếu, phụ nữ, trẻ em hay là chiến sĩ cũng như chim vỡ tổ, liều mạng chạy về nhiều phía khác nhau, chẳng cần biết cuối cùng sẽ trốn được mấy người nhưng tóm lại chỉ muốn cắn lại một phát mà thôi.

Ánh mắt năm người kia lập tức đảo lại, ngoại trừ nữ tử lạnh lùng không không có phản ứng gì thì bốn tên nam tử còn lại đều nở một nụ cười lạnh, nam tử cầm đầu kia càng cười lớn, mãnh mẽ bay lên không lao nhanh về phía trước, đồng thời cất lời mỉa mai: “Muốn chết!”

Cùng lúc đó, ba người kia cũng thả người theo ba hướng khác nhau, trong đó có một người tay bắt kiếm quyết chỉ thẳng một cái, ngay lập tức một đạo kiếm quang toả ánh sáng chói loà, gào thét chém về phía những Yêu tộc đang chạy trốn.

Trong nháy mắt, kiếm quang xẹt qua, ba tộc nhân Hôi Tích đồng loạt ngã xuống, kiếm quang sắc bén cắt vào thân thể như cắt đậu hũ, không gây ra chút tiếng động nào cả, một lát sau, ba thân thể vỡ vụn, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ một vùng rừng rậm.

Ở phía xa, nữ tử xinh đẹp kia hơi nhíu mày nhìn về nam tử trẻ tuổi ra tay tàn nhẫn ở phía đó, nàng khẽ hừ một tiếng, nói với nam tử ba mươi mấy tuổi: “Cảnh sư huynh, lần này các ngươi đi giết người hay bắt tù nhân vậy?”

Lúc này, vị Cảnh sư huynh kia đang cùng với hai nam tử còn lại dùng tay không mà đối phó với tộc nhân Hắc Tích, dù vậy thì những Yêu tộc kia cũng không có chút khả năng chống cự nào cả, chỉ thấy hắn trảo một cái dễ dàng ném những tên Yêu tộc kia bay trở lại, sau đó chỉ thấy họ ngã nhào trên đất, không còn chút sức lực để trốn chạy nữa.

Trong nháy mắt, hắn đã ném được mười mấy tên Yêu tộc thì liền nghe được lời của nữ tử kia, hắn quay đầu nhìn lại, đầu lông mày nhíu lại mà quát:

“Tiền sư đệ, thu kiếm! Không được lạm sát.”

Xa xa, vị Tiền sư đệ kia hừ lạnh một tiếng, có vẻ như không tình nguyện lắm, chẳng qua hắn vẫn nghe theo mệnh lệnh của vị Cảnh sư huynh này. Kiếm quyết vừa thu thì Pháp khí Linh kiếm cũng kịp quay về, đồng thời hắn ra tay cũng đúng như lời dặn, đều ném mấy tên Yêu tộc trở lại; chỉ là hắn ra tay nặng hơn ba vị sư huynh đệ còn lại, thường thường tộc nhân Hôi Tích nào bị hắn ném về đều run rẩy, rên rỉ đau đớn, thậm chí có người mấy đốt ngón tay vị vặn vẹo hẳn đi, giống như đã bị phế rồi.

Cứ như vậy, bốn người bọn họ cùng nhau ra tay, tộc nhân Hôi Tích bỏ chạy tán loạn vậy mà cuối cùng không ai có thể thoát được. Chẳng qua họ phải vừa bắt vừa doạ, hơn nữa phải chú ý để không giết chết mấy tên Yêu tộc này, việc này thật sự rất phiền phức. Nhìn mấy tên tộc nhân Hôi Tích này chỉ thấy lửa giận xông lên mà thôi nên vị Cảnh sư huynh kia sau khi ném một tên Yêu tộc trở về thì dường như cũng bị mất kiên nhẫn mà quát lớn một tiếng: “Yêu nghiệt đáng ghét, tất cả quỳ xuống dập đầu cho ta, nếu kẻ nào không tuân theo, giết không tha!”

Âm thanh chưa dứt thì tay hắn bắt kiếm quyết, một đạo kiếm quang chói loá mạnh mẽ từ sau lưng hắn sáng lên; mà lời nói của hắn cũng giống như mệnh lệnh, ba nam tử khác cũng đồng loạt tế ra Pháp khí Linh Kiếm, đặc biệt là vẻ mặt của vị Tiền sư đệ kia càng dữ tợn hơn vài phần, kiếm quang lơ lửng trước người, hắn đảo mắt qua đám Yêu tộc kia, dường như đang chờ mong có thật nhiều Yêu tộc không sợ chết mà phản kháng lại.

Tronng khu rừng lập tức tràn ra một cổ sát ý lạnh thấu xương, tất nhiên vị Cảnh sư huynh kia không có nói suôn, mà nữ tử xinh đẹp kia vẫn một mực đứng im chẳng qua đầu mày đã nhíu lại nhưng nàng cũng không nói thêm gì khác.

Kiếm quang chói loá tản sát ý nồng đậm, rất nhiều Yêu tộc Hôi Tích đều hoảng sợ đứng im, thấy bốn tên nam tử Nhân tộc kia như hung thần ác sát thì đột nhiên tên Hắc Tích kia la to một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất.

Thời gian dần trôi, dần dần có nhiều tộc nhân Hôi Tích thân thể run rẩy mà quỳ xuống dập đầu, hiển nhiên họ đang rất sợ hãi, có người dẫn đầu thì qua một lát tất cả Yêu tộc còn lại đều quỳ xuống dập đầu trước mặt những tên Nhân tộc này mà xin tha mạng.

Thần sắc của Cảnh sư huynh cũng dịu lại rồi thở nhẹ một hơi dài, hắn nghiêng đầu nhìn về nữ tử phía sau; còn nàng kia hình như đang rất kinh ngạc khi thấy những Yêu tộc không có cốt khí như vầy, nàng liền lắc đầu giống như đang tự giễu bản thân rồi gật nhẹ đầu với vị Cảnh sư huynh kia.

Trong rừng, hoàn toàn yên tĩnh.

Bao nhiêu năm qua rồi, hậu duệ của Thiên Yêu vinh quang vô thượng đã từng thống trị Hồng Mông xa xưa kia, giờ đây lại khuất nhục,đang dập đầu xin tha mạng.

Sắc mặt Cảnh sư huynh nhàn nhạt không chút thay đổi, những người khác cũng không khác gì mất, giống như đã quen với việc như thế này rồi.

Nhưng mà đúng lúc này, chợt có một nói khàn khàn mang theo cuồng nộ vô tận, dường như không thể nào tin được mà âm thanh run lên, nói:

“Các ngươi… các ngươi đang làm gì thế này…”

Tất cả mọi người, bao gồm năm tên Nhân tộc và tộc nhân Hôi Tích đều quay đầu nhìn lại; lúc này mọi người mới phát hiện còn có mấy tên Yêu tộc vẫn còn đang đứng im đấy.

Một con Hầu Yêu già nua, một con Trư Yêu bị cụt tay cùng với một tên áo đen… nhân tộc ư?

Không biết có phải mấy ngày gần đây lão Bạch Hầu đã chịu quá nhiều đả kích mà lúc này sắc mặt lão như đèn cạn dầu rồi, lão nhìn chằm chằm vào những Yêu tộc đang quỳ rạp dưới đất cầu xin tha thứ kia mà như điên lên, trong hốc mắt đỏ bừng kia cũng rơi một dòng lệ, nhưng vẫn kêu lên cuồng dại:

“Đứng lên, đứng lên hết cho ta! Các ngươi điên hết rồi sao, từ xưa đến nay chỉ có Yêu tộc chết trận ,làm gì có kẻ nhu nhược mà dập đầu xin tha như các ngươi vậy chứ!”

“Đứng lên cho ta!”

“Đứng lên cho ta!”

Tiếng kêu thê lương của lão quanh quẩn trong khu rừng dường như chấn nhiếp hết tất cả mọi người, đến năm tên Nhân tộc kia cũng không kịp phản ứng chút nào.

Nhưng mà, không có tên tộc nhân Hôi Tích nào đứng lên cả, tất cả đều lặng yên ngẩng đầu nhìn lão Bạch Hầu, đầu gối của bọn hắn vẫn dán trên đất, không một ai đứng lên cả.

Tất cả Yêu tộc vẫn quỳ đó.

Chỉ còn ba tên ngoại nhân đứng đó mà thôi…

Ánh mắt kia tuyệt vọng, lạ lẫm mà rét căm.

Lão Bạch Hầu mờ mịt nhìn những Yêu tộc kia, rốt cuộc từ trong hốc mắt khô héo của hắn chảy ra hai hàng lệ nóng.

Đứng ở phía trước, Cảnh sư huynh nhìn lão Bạch Hầu mà trong mắt xẹt qua một tia khác lạ, mà vị Tiền sư đệ kia lại cười lạnh một tiếng rồi chém thẳng về phía lão Bạch Hầu, trong miệng còn cười khinh miệt nói: “Tôm tép nhãi nhép, tới nhận lấy cái chết!”

Pháp khí Linh Kiếm xuyên không mà tới, kiếm quang liến loé sáng; cũng không biết là thân thể lão Bạch Hầu đã quá mệt mỏi nên không còn lực ngăn cản hay là do lòng lão đã chết lặng vì đau đớn mà không buồn tránh né. Lúc này, Thạch Trư sau lưng lão gào thét một tiếng, muốn xông lên nhưng đã không kịp nữa rồi, chính lúc này đột nhiên một thân ảnh hiện ra, lảo đảo đẩy lão Bạch Hầu một cái, hai người té xấp xuống, vô tình tránh thoát một kiếm này của vị Tiền sư đệ kia, chính là Thẩm Thạch.

Sau khi ngã xuống, thân thể lão Bạch Hầu chấn động đang định nói gì đó thì chợt thấy trong tay mình có thêm một thanh chuỷ thủ, sau đó hắn lại nghe Thẩm Thạch thấp giọng nói: “Nhanh, giả vờ bắt ép ta đi!”

Lão Bạch Hầu khẽ giật mình, chưa kịp phản ứng đã nghe Thẩm Thạch kêu to lên: “Ah, đừng giết ta, đừng… giết ta.”

Âm thanh của hắn thê lương như heo bị chọc tiết vậy, làm cho mấy tên Nhân tộc đang muốn động thủ cũng phải thoáng dừng bước. Lão Bạch Hầu lập tức phản ứng, mạnh mẽ bò dậy, cầm thanh chuỷ thủ kề bên cổ Thẩm Thạch, trong lúc vội vã này lão còn chưa biết phải nói gì thì lại nghe Thẩm Thạch đứng trước kêu lên hoảng sợ, vô cùng nhu nhược, cả người run rẩy mà kêu lên:

“Tha mạng, tha mạng a… Các ngươi đã nói là không giết ra mà, chư vị sư huynh đừng đến đây, phải cứu mạng ta a.”

Năm tên Nhân tộc kia cùng nhíu mày, tình cảnh này sao quá sức đối lập như vậy, mới vừa rồi mấy tên Yêu tộc còn đang dập đầu xin tha với bọn họ như loài heo chó, vậy mà trong nháy mắt lại nhảy ra một tên Nhân tộc ham sống sợ chết như thế này, đúng làm làm cho ngươi không biết phải nói sao.

Cùng lúc đó, bên tai lão Bạch Hầu truyền tới lời nói vội vàng của Thạch Thạch: “Đi mau, đi mau!”

Lão Bạch Hầu cắn răng một cái rồi lôi Thẩm Thạch đi về phía sau, đồng thời lão còn quát lên: “Không được tới đây, nếu không ta sẽ giết hắn!”

Mấy tu sĩ Nhân tộc cũng khẽ giật mình, đều vô thức dừng bước lại mà liếc mắt nhìn nhau, chỉ là sát tính của vị Tiền sư đệ kia thật sự quá nặng, hắn cười lạnh một tiếng, kiếm quang chợt sáng, mặc kệ sự sống chết của Thẩm Thạch, lao thẳng đến, trong miệng còn cười lạnh nói:

“Sao có thể có người nhu nhược như vậy, làm mất mặt trước đám Yêu tộc này, không bằng đi chết hết đi.”

Thẩm Thạch cùng lão Bạch Hầu đều cực kỳ sợ hãi, ánh sáng của kiếm quang kia như tia nhọn làm đau nhức mắt của bọn họ, mắt thấy kiếm quang đến trước mặt đang muốn chém chết bọn họ thì Thẩm Thạch chỉ thấy trong đầu trống rỗng, toàn thân phát lãnh, trong phút chốc hắn hô lớn:

“Đừng Tay, ta chính môn hạ đệ tử của Lăng Tiêu Tông ở Hải châu!”

“Oanh!”

Kiếm quang vừa trờ tới thì ngay lúc đó hai đạo thân ảnh lướt tới, âm thanh của vị Cảnh sư huynh kia liền vang lên: “Dừng tay!”

Mà đạo thân ảnh thon thả còn lại còn nhanh hơn cả lời vị Cảnh sư huynh vài phần đã đến chắn trước mặt Thẩm Thạch, chính là nữ tử kiều diễm kia, bàn tay trắng nõn của nàng vung lên, cũng không biết là đang thi triển pháp thuật gì, chỉ nghe một tiếng giòn vang thì kiếm quang đang đánh tới kia lập tức bị chấn bay ngược lại trên tay vị Tiền sư đệ kia.

Giờ phút này, trong rừng rậm lại chìm vào một hồi tĩnh lặng, lão Bạch Hầu cùng Thạch Trư lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn về khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Thạch; mà trước mặt hắn cũng nhiều hơn hai thân ảnh là vị Cảnh sư huynh và nữ tử đạo hạnh thâm sâu kia.

Lúc này đây, trong mắt nàng mang theo vẻ kinh ngạc cùng hoài nghi, nàng khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, lãnh đạm nói:

“Ngươi vừa mới nói cái gì???”