Chương 167: Tuyệt vọng

“Đệ tử Lăng Tiêu Tông là gì thế?”

Lão Bạch Hầu thốt ra những lời này, trông thật bình thản. Ánh mắt lão nhìn Thẩm Thành rất yên bình. Nhưng khi đến tai Thẩm Thạch lại như sấm đánh ngang trời.

Thẩm Thạch trầm mặc nhìn lão Bạch Hầu. Thân hình lão già nua, thần sắc trông thật tiều tụy, nhìn thế nào đi nữa thì bộ dáng ấy cũng như đèn sắp cạn dầu. Đã đến lúc này, dù lão Bạch Hầu vốn có thân thể cường tráng nổi bật trong Yêu Tộc, cũng không thể nào tạo ra uy hiếp cho hắn được.

Thế nhưng trong lòng Thẩm Thạch lại khẽ run rẩy, không hiểu vì sao khi nhìn ánh mắt của lão, hắn còn cảm giác có chút sợ hãi.

Bất tri bất giác, hóa ra đã ba năm rồi.

Hắn nghĩ thầm trong bụng, không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm.

Lão Bạch Hầu lại uống một ngụm. Không biết có phải vì rượu Nhân Tộc ngon hơn hay không, ánh mắt già nua của lão chứa đựng một tia mê man, mờ mịt, khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:

"Thạch Đầu, đệ tử Lăng Tiêu Tông là gì thế?"

Thẩm Thạch cười lớn một tiếng rồi nói: "Là ta thuận miệng nói lung tung thôi, lúc ấy chỉ là trốn chạy để thoát chết. . ."

Giải thích được một nữa, dưới cái nhìn chăm chú của lão Bạch Hầu, thanh âm của hắn dần nhỏ lại. Thạch Trư đứng một bên, tựa hồ không hiểu vì sao lời nói của hai người lại có chút kì quái. Còn Tiểu Thạch Trư ngồi xổm bên chân Thẩm Thạch, trông có vẻ nhàm chán, ngáp dài một cái.

Bầu không khí trong rừng dần trở nên lạnh lẽo.

Lão Bạch Hầu nhìn hắn thật sâu, trầm mặc một lúc lâu, hô hấp lúc này có phần dồn dập, ngay cả Thạch Trư cũng có chút không thoải mái. Lão Bạch Hầu bỗng nhàn nhạt mở miệng nói: "Ta vừa tỉ mỉ suy xét lại mọi chuyện trước đây. Ba năm trước khi gặp được ngươi, rồi mang ngươi về Thiên Thanh Xà Yêu Tộc. Cho đến hôm nay, ta không thấy ngươi gây sự tình bất lợi gì cho Thanh Xà nhất tộc..."

Thẩm Thạch không nói gì.

Nói xong, Lão Bạch Hầu lại rơi vào trầm mặc. Hai người đã từng có tình bạn gắn bó chi giao. Đặc biệt lão Bạch Hầu rất quý mến, xem trọng Thẩm Thạch. Nhưng đến lúc này, xem ra đôi bên đã có chút xa cách, cảm giác này không lời nào có thể diễn tả được...

Gió nhẹ lướt qua cánh rừng, những tán cây kêu xào xạc. Sắc trời dần tối lại.

Lão Bạch Hầu lẩm bẩm một tiếng trong miệng, cũng không biết là đang nói gì. Sau đó lão ngẩng đầu nhìn xuyên qua tán lá đang phủ trên đầu, qua khe hỡ nhìn lên bầu trời xanh, thở dài một hơi, nói:

“Hóa ra cảnh đêm nơi đây thoạt nhìn cũng không khác Yêu Giới là mấy.”

“Khò… khò…” – Một tràng tiếng ngáy trầm thấp từ bên cạnh truyền đến, phá vỡ bầu không khí nặng nề, lạnh lẽo. Cả hai quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thạch Trư ở bên cạnh không biết từ lúc nào đã nằm vật xuống đất, chỗ có chút bóng râm, say sưa ngủ.

Trước khi rời khỏi Yêu giới, Thạch Trư đã bị Yêu Tướng Huyết Lang đả thương, chặt đứt mất một cánh tay. Sau này khi đến Quy Nguyên giới, hắn lại phải bôn ba liên tục, không được nghỉ ngơi. Dù thân thể hắn có cường hãn cũng khó duy trì được, chẳng biết từ khi nào đã chìm trong mộng đẹp. Nhìn Thạch Trư khi ngủ trông thật bình yên. Dù cho mặt mũi của hắn dữ tợn hung ác, nhưng lúc này bộ dạng của hắn khi ngủ say lại bình thản ôn hòa, rất an tâm. Có lẽ trong đầu hắn, mọi chuyện đều rất đơn giản, những người bên cạnh hắn lúc này đều là bạn bè mà hắn tin tưởng nhất.

Những người bạn xứng đáng để hắn phó thác an nguy của mình.

Vì thế hắn an tâm chìm vào mộng đẹp. Giấc ngủ quả thực là một hương vị ngọt ngào, tựa như… Nhiều năm trước đây tại Hắc Ngục Sơn, một con Tiểu Tru vừa mới lọt lòng, đã tham ăn còn thích ngủ.

Thẩm Thạch lặng yên nhìn Thạch Trư. Ba năm qua tại Yêu giới, không biết bao nhiêu lần hắn cùng Thạch Trư xông pha chiến trận, tàn sát khốc liệt, máu huyết tanh hôi, vào sinh ra tử… Dù Thạch Trư chỉ là một Trư Yêu bình thường trong Yêu Giới, nhưng với hắn mà nói, lũ Yêu Tộc kia không thể nào so sánh được.

Nhìn Thạch Trư ngủ say, trong ánh mắt Thẩm Thạch lộ ra một tia ấm áp.

"Hắn cũng là do ta nhặt về."

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm già nua, trầm tĩnh.

Thẩm Thạch quay đầu nhìn lão Bạch Hầu. Sau khi màn đêm phủ lên cánh rừng, cảnh vật xung quanh cũng dần trở nên mù mịt. Giờ phút này, sắc mặt lão Bạch Hầu như chìm vào bóng đêm, nhìn có chút mơ hồ không rõ. Nhưng thanh âm của lão vẫn như cũ, từng tiếng một truyền đến tai rõ ràng, mang theo vài phần hoài niệm, lại có chút ngẩn ngơ, thản nhiên nói:

“Rất lâu trước đây, trong khu rừng ở Hắc Ngục Sơn, khi ta thấy hắn cũng là lúc ổ Thạch Bì Trư đang bị một đám Phệ Huyết Lang vây công. Đại Trư Tiểu Trư đều bị cắn chết, chỉ còn lại mình hắn. Ta đuổi đàn sói đi. Dưới tấm thân đầy máu me của heo mẹ, ta thấy hắn đang lắp bắp run sợ. Umm… Tuy mới lọt lòng không bao lâu, nhưng ta vẫn nhìn ra được trên người hắn có chút ít dấu hiệu của huyết mạch bị biến dị. Điều này có lẽ cũng đúng. Không phải tự nhiên mà đám Phệ Huyết Lang lại tấn công bọn hắn. Dù sao từ trước đến nay, Yêu thú đối với huyết mạch biến dị đều rất thèm thuồng.”

"Sau đó, ta mang theo hắn bên mình. Đến khi hắn trường thành, vẫn quấn quýt bên ta đến tận bây giờ.”

Thẩm Thạch trầm mặc ngồi cạnh lão Bạch Hầu, nghe thanh âm già nua của lão đang hồi tưởng chuyện xưa. Hắn lắng nghe từng chữ từng chữ, biểu hiện của hắn không lộ ra chút thiếu kiên nhẫn nào.

Lão Bạch Hầu khẽ ngẩng đầu lên, tựa hồ lại muốn uống một ngụm rượu, yếu ớt kể lại: "Có thể hắn chỉ là một Trư Yêu, đầu ốc đần độn. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị Yêu tộc khác khi dễ. Cho nên từng ấy năm qua, hắn chỉ tin tưởng mỗi một mình ta, đến tận sau này. . ." Lão Bạch Hầu cười cười, nói: "Mãi đến khi người đến, Thạch Trư mới xem như có thêm người bạn thứ hai.”

Thẩm Thạch khẽ cúi đầu, vẫn duy trì trạng thái trầm mặc.

Lão Bạch Hầu ngước nhìn thân ảnh Thạch Trư đang ngủ say trong bóng tối, khẽ nói: "Ngươi không biết đấy thôi, từ sau khi kết giao bằng hữu với người, Thạch Trư lúc nào cũng vui vẻ. Tuy hắn ngốc nghếch, không bao giờ nói ra miệng, nhưng ta nhìn ra được. Vì mỗi một lần bộ tộc khai chiến, chém giết đổ máu, hắn đều che chắn trước người ngươi."

"Hắn không biết nói gì cho dễ nghe, hắn chỉ biết thay ngươi ngăn dao đỡ kiếm.”

"Nếu như phải đổ máu, hắn muốn đó là máu từ trên người hắn chảy ra."

"Nếu như phải chết, hắn muốn chết trước chúng ta.”

“Ta nói có đúng hay không, Thạch Đầu?"

Trong bóng đêm tối tăm, thân thể Thẩm Thạch khẽ run. Một lát sau, hắn nhẹ giọng trả lời, nhưng cũng đầy mạnh mẽ:

"Đúng!" – Thanh âm nhỏ nhẹ khẽ vang lên, lão Bạch Hầu thoáng nở nụ cười. Cánh rừng dần dần trở nên rét lạnh, âm trầm, thanh âm của Thẩm Thạch nghe nghe thực thê lương, như có như không. Sau một hồi, chỉ nghe thấy lão Hầu Yêu bình thản hỏi:

"Ngươi thực sự rất giống đám tu sĩ kia, tuyệt đối không phải là Yêu Tộc Quỷ Vu mà là Nhân Tộc sao?”

Thẩm Thạch trầm mặc thật lâu, lão Bạch Hầu cũng yên lặng chờ đợi. Mãi đến khi trong bóng đêm, thân ảnh áo đen lúc này tựa hồ đã hoà vào làm một với đêm đen lạnh lẽo. Từ thân ảnh ấy truyền đến một câu trả lời bình tĩnh, thong dong nhưng tựa hồ mang theo chút áy náy, lại có phần kiên quyết trả lời:

“Đúng!"


Trong một thôn nhỏ ngoài bìa rừng.

Trong màn đêm, mấy bó đuốc được thắp lên, ánh lửa chói lọi chiếu rọi xung quanh. Lúc này có thể trong thấy trong thôn, đám người của Hôi Tích bộ tộc đang nằm ngổn ngang, lộn xộn trên mặt đất. Hầu như tất cả đều đã bị trói lại. Thần sắc ai nấy xám xịt, uể oải, trên mặt đều lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Bốn tên đệ tử Huyền Kiếm Môn đang đứng bên ngoài cửa căn phòng lớn. Người có thân phận cao quý nhất là Nam Cung Oánh thì lại không thấy mặt, chẳng biết đã chạy đi đâu.

Lúc này bốn tên tụ lại một nhóm, có vẻ như đang bàn bạc chuyện gì.

Một tên trong số đó nói với kẻ đứng đầu: "Cảnh Thành sư huynh, Nam Cung sư tỷ nói tỷ ấy quay về Đoạn Nguyệt thành, dùng bí pháp của Thiên Kiếm Cung liên lạc, thăm dò xem Thẩm Thạch có thực sự là môn hạ đệ tử hay không. Phải mất bao lâu tỷ ấy mới trở lại?"

Cảnh Thành lắc đầu, nói: "Loại bí thuật tông môn này làm sao ta rõ được."

Tiền Nghĩa ở bên cạnh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Theo ta thấy, tên Thẩm Thạch đó hơn phân nửa là giả mạo. Cho dù Lăng Tiêu Tông thực sự có một người như thế, nhưng ai có thể chứng minh hắn không giả mạo tên Thẩm thạch đó chứ?”

Cảnh Thành liếc nhìn Tiền Nghĩa, bỗng nhiên thở dài, nói: "Tiền sư đệ, ta biết rõ cha mẹ ngươi không may đều chết trong tay lũ dư nghiệt Yêu tộc. Nhưng chúng ta là người tu đạo, không thể thiếu chút ít kiên nhẫn. Mỗi lần người gặp được Yêu tộc thì sát khí đằng đằng. Tiếp tục như thế, chỉ sợ con đường tu đạo của ngươi sẽ gặp bất lợi.”

Tiền Nghĩa im lặng một lát, nhẹ gật đầu, nói: "Đa tạ sư huynh dạy bảo, tiểu đệ khắc ghi trong lòng."

Nói xong, thần tình trên mặt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng hơn vài phần, nói: "Không phải ta có địch ý với mấy tên Yêu tộc, cũng không phải ác cảm với kẻ tự xưng là Thẩm Thạch, chỉ là có một chuyện, ta nghĩ có lẽ Cảnh sư huynh và hai vị sư huynh đều đã quên."

Lông mày Cảnh Thành dựng lên, hỏi: "Chuyện gì?"

Tiền Nghĩa thản nhiên nói: "Nếu ta nhớ không lầm, Lăng Tiêu Tông bài danh thiên hạ Tứ Chính có một môn quy thế này, môn hạ đệ tử chưa tới Ngưng Nguyên cảnh, không được đến Kim Hồng Sơn, cũng không được phép hành tẩu giang hồ."

Cảnh Thành trầm ngâm suy nghĩ một lát, gật gật đầu, nói: "Quả thực có một môn quy như vậy."

Tiền Nghĩa cười lạnh nói: "Tên kia tự xưng là Thẩm Thạch, Ngọc Phủ chưa mở, đan điền chưa thành, cao nhất cũng chỉ có thể là cảnh giới Luyện Khí cảnh cao giai. Phế vật như vậy cũng tự xưng là môn hạ đệ tử Lăng Tiêu Tông, còn tùy ý hành tẩu đến Quy Nguyên giới xa xôi này, nói như thế cũng tin được sao?”

Cảnh Thành chậm rãi gật đầu, xem ra đối với lời nói Tiền Nghĩa tin tưởng vài phần, trầm tư một lát rồi đáp: "Tiền sư đệ nói có lý, bất quá mọi chuyện đã đến mức này, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trước mắt, chúng ta cần phải đem đám Hôi Tích Yêu tộc này đến quặng mỏ Linh Tinh, bắt chúng tận lực khai thác. Đây mới là việc trọng yếu nhất. Về phần Thẩm Thạch và hai tên yêu nghiệt thoát chết kia, thôi thì cứ đợi Nam Cung sư muội trở về rồi hãy nói. Nhưng tốt nhất nhất vẫn nên để lại một người ở đây giám sát. . ."

Nói đến đây, ánh mắt của hắn đảo qua ba người, tựa hồ có chút do dự, Tiền Nghĩa bỗng đứng dậy, nói: "Sư huynh, hãy để đệ ở lại."

Cảnh Thành nhíu nhíu mày, tận đáy lòng có chút do dự. Vị Tiền sư đệ này cũng vì chút chuyện ngoài ý muốn của cha mẹ mình, từ trước đến nay đều hết sức thống hận bọn Yêu tộc. Tính tình cũng có chút cực đoan, nhưng trừ cái đó ra thì ngày thường quan hệ với mọi người vẫn rất tốt. Cảnh Thành cũng không thể không cấp cho hắn chút mặt mũi, cho nên trầm ngâm một lát, hắn vẫn gật đầu đáp ứng: "Nếu như Tiền sư đệ đã xung phong, vậy ta cho ngươi ở lại. Nhưng nên nhớ, ngươi chỉ được phép vào rừng quan sát động tĩnh của bọn họ. Mọi chuyện phải đợi Nam Cung sư muội trở về, để muội ấy làm chủ"

Tiền Nghĩa mỉm cười gật đầu đáp ứng, lập tức thân hình khẽ động, bay đến cánh rừng bên ngoài thôn.


Màn đêm đen kịt, lạnh lẽo. Xem ra, đêm nay là một đêm dài dằng dặc.

Gió càng thổi càng lớn, mang theo khí lạnh ngùn ngụt thổi qua cánh rừng. Đám chim thú trong rừng co rúc mình trong hang ổ, trầm ngâm mong đợi ngày mai mặt trời lên, một ngày mới lại bắt đầu.

Trước lúc đó còn phải chịu đựng đêm đen này thêm bao lâu?

Lão Bạch Hầu rơi vào trầm mặc một lúc lâu. Trong bóng đêm thân thể lão co rút lại, tựa hồ dáng vẻ khô gầy ấy khó có thể chống lại cái rét thấu xương của buổi đêm. Lão lặng lẽ nhìn thoáng qua Thạch Trư đang ngủ say, nghe tiếng hít thở trầm ổn bình thản, bỗng nhiên dâng trào một nỗi thèm muốn.

Lão cũng muốn ngủ say sưa như thế. Khi nằm mộng cũng không thấy gì phiền lòng. Có phả đó là nơi khiến người ta vui vẻ trở lại?

Nhưng lão biết mình không được ngủ.

Lão cảm thấy toàn thân rét lạnh. Có lẽ nơi xa lạ này khác biệt rất lớn so với Yêu giới, mới khiến lão cảm thấy run rẩy. Nhưng lý trí lại mách bảo cho lão biết, nơi đây thực sự cũng không có gì đặc biệt.

Chẳng lẽ là trái tim đã nguội lạnh hay sao?

Chẳng lẽ phải chết thực sao?

Ngón tay ngón chân, mỗi một tấc da thịt đều lạnh buốt như thế. Lão chầm chậm cảm giác được dòng khí lạnh đang ra sức chen chúc chui vào cơ thể mình, tựa hồ muốn đóng băng thành lão Băng Hầu. Dù sao như vậy cũng khá tốt, trong bóng đêm lão Bạch Hầu bỗng nhiên cười nhạt, mang theo vài phần tự giễu.

Vẫn còn tốt, ít nhất, giờ phút này cũng còn có một bầu rượu Hoa Điêu.

Rượu ngon tinh khiết và thơm ngát như Quỳnh Tương Ngọc Dịch. Trong suốt cuộc đời, lão chưa bao giờ nếm được mùi vị nào ngon thế này. Từ khóe miệng đến đầu lưỡi, từ cổ họng đến dạ dày, mỗi một nơi rượu ngon chảy qua đều khiến lão Bạch Hầu cảm thấy ấm áp.

Rượu xua tan đi cái lạnh, sưởi ấm trái tim của lão. Lão Bạch Hầu không tài nào đè nén được cảm giác lâng lâng say đắm như đang ở thiên đường. Lão vừa rên rỉ vừa uống thêm một ngụm rượu, khẽ thở dài cảm thán từ tận đáy lòng:

“Đây mới thực sự là rượu ngon! Không uổng công ta mong chờ cả đời. Dù phút này có phải chết, cũng không có gì tiếc nuối.

Mãi đến lúc này Thẩm Thạch mới phát hiện có gì đó không đúng, hắn thoáng bật dậy, xông đến đoạt lấy vò rượu. Thân thể lão Bạch Hầu thoáng chốc chao đảo như bị sặc, dựa lưng vào một cây đại thụ không ngừng ho khan. Tiếng ho khan càng lúc càng dồn dập, về sau lại mơ hồ mang theo vài phần tê tâm liệt phế.

Thẩm Thạch ngồi xổm bên cạnh hắn, thanh âm trầm thấp, tức giận nói: "Ngươi điên rồi? Uống như thế ngươi sẽ chết đấy!"

Thân thể Lão Bạch Hầu run rẩy kịch liệt. Đột nhiên, hắn run rẫy đưa tay bắt lấy cánh tay của Thẩm Thạch. Thẩm Thạch vô thức lùi về phía sau, nhưng lập tức nhận ra đó là lão Bạch Hầu, trong bóng đêm đang chăm chú nhìn hắn.

Đó là ánh mắt tràn đầy thống khổ, thất vọng, đấu tranh xen lẫn mờ mịt.

Toàn thân hắn lập tức đông cứng lại, không cách nào nhúc nhích được. Thậm chí đôi mắt của hắn không dám nhìn thẳng, cúi gằm đầu xuống đất.

Bên tai hắn truyền đến tiếng thở dốc, dồn dập của lão Bạch Hầu. Sau một hồi, tiếng ho khan đã dịu bớt vài phần, lão Hầu Yêu mở miệng hỏi: "Ngươi. . . vẫn là Thạch Đầu phải không?”

Thẩm Thạch trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn lão. Khuôn mặt lão già nua nhăn nheo hiện ra trước mặt Thẩm Thạch, bàn tay lão run rẩy nắm lấy cánh tay hắn.

Thẩm Thạch lặng im không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Trong bóng đêm, Lão Bạch Hầu hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Thẩm Thạch, nói: "Ngươi nói cho ta biết, những lời ngươi nói ban sáng có phải đều là thực không? Nhân tộc thực sự đã cường đại như thế sao?"

Bóng đêm tĩnh mịch, tựa hồ sâu đến cùng cực, tựa hồ nếu đáp án kia được thốt ra sẽ có một bàn tay lớn đáng sợ xuất hiện, kéo hắn xuống địa ngục. Nhưng dưới ánh mắt của lão Bạch Hầu, Thẩm Thạch không cách nào nói ra những điều trái với lương tâm, cắn răng đáp: "Đúng."

Lão Bạch Hầu đờ đẫn, trong đáy mắt xẹt qua tia tuyệt vọng, chậm rãi buông lỏng đôi tay, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy?Tại sao có thể như vậy?. . ."

Thẩm Thạch trông thấy thân thể Lão Bạch Hầu mơ hồ run rẩy, ngồi không vững liền vội vàng tiến lên ôm lấy lão.

Khi hắn ôm lấy bả vai của lão Bạch Hầu, đột nhiên phát hiện hóa ra thân thể lão Hầu đã gầy yếu đến thế. Dưới lớp quần áo kia, thân thể lão chỉ còn da bọc xương, cảm giác lão như đèn sắp cạn dầu quả là sự thực.

Hắn ngồi trơ người, không nói lời nào. Chỉ lặng lẽ ôm chặt thân thể lão Bạch Hầu đang không ngừng run rẩy. Thẩm Thạch cảm thấy cái rét lạnh đêm khuya dường như dài vô tận, lão Hầu nằm trong tay hắn có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Hắn lại không làm được gì. Việc duy nhất hắn có thể làm chính là ôm chặt lão Bạch Hầu, hy vọng run rẩy, tuyệt vọng cũng lão sẽ vơi đi, sưởi ẩm cho thân thể lão một chút.

Giữa bóng đêm miên man vô tận, đột nhiên vang lên một hồi tiếng ca trầm thấp, khàn khàn. Đó là một ca khúc cổ xưa, đi liền năm tháng đã nhuốm màu mờ mịt:

Mở Thiên Địa. . . Phá Hồng Mông. . . Thánh Yêu xuất. . . Muôn đời an tĩnh. . .

Cười thế gian. . . Vẫn chỉ là con sâu con kiến. . . Chỉ có ta là Yêu. . . Vĩnh viễn trường tồn. . .

Khoác trên vai kiện vũ khí sắc nhọn. . . Trảm địch thủ. . . Máu cuồn cuộn. . . Khát đem uống. . .

Từng từ, từng chữ tràn đầy kiêu ngạo, ý chí bất diệt. Giữa bóng đêm lạnh giá, tựa hồ ngân lên câu chuyện đầy huy hoàng của Yêu tộc thuở nào.

Thanh âm tựa hồ run rẩy. Trong gió đêm âm trầm, lạnh lẽo, thời gian vô tận bỗng hóa thê lương. Cuối cùng chầm chậm chìm vào tuyệt vọng, tiếng nấc nghẹn ngào xé rách tâm can, theo cơn gió hòa vào hư không, hóa thành hư ảo.