Lục Đạo Oán: Chương 3: Gặp mặt Vương Lão Đầu
Anh hai cường mặt xanh không con một giọt máu. Giọng nói run rẩy. Anh quỳ xuống đất rồi nói:
-“ Xin ngài tha tội. Tôi có mắt mà không tròng. Lỡ đắc tội với ngài. Nay tôi biết mình sai nên đem quà đến trả lễ, hàng tháng đến ngày này tôi sẽ lên đây mà cúng lễ cho ngài, mong ngài bớt giận mà tha tội cho tôi”.
Thất Tiêu Phong cũng thấy thế mà nói vào:
-“ Ta thấy người cũng không phải kẻ xấu. Cớ gì không nhận lời xin lỗi với người ta. Trách đi vào con đường ma đạo mà tự hủy căn cơ của mình”.
Hồ ly tinh nhìn anh hai cương thật chăm chú, nó như đang sũy nghĩ điều gì khoảng một lúc sau rồi nó nói với anh rằng:
-“ Thôi được lần này ta tha cho người. Nếu còn lần sau ta không những bắt hồn người bà còn bắt hồn người nhà của người nữa.”
Nói xong rồi nó tha con gà và bình rượu vào sâu trong.
Anh hai cường vì hàng tháng đều cung phụng cho hồ linh tinh nên được nó độ cho công việc làm ăn chỉ có mấy năm sau anh ta là người giàu nhất vùng này. Còn về hồ ly tinh do nó không hại người mà chuyên tâm tu hành sau cũng tu thành yêu thể hóa thành hình người nên cũng được làm Sơn Thần, đó là chuyện sau này.
Thất Tiếu Phong giải quyết xong chuyện hồ ly tinh nên cũng được gia đình dì sáu yến đưa tiễn ra bến xe khách đi chuyến lên Sài Gòn để tìm Vương Lão Đầu. Từ Đồng Bằng Sông Cửu Long lên đến Sài Gòn do khu này người ta cũng tập trung đông đúc sinh sống. Hắn nhìn khung cảnh nơi đây rất say mê. Bởi cái lẽ người dân miền Tây sông nước luôn thật thà chiêu đãi khách rất nhiều tình. Lần đầu tiên hắn xuống núi. Có lẽ sống cách biệt thanh tu lâu quá. Mà hắn thấy nơi đô thị phồn hoa đông đúc lại tràn đầy hiếu kỳ. Hắn mãi mê sâu đắm những cảnh sắc nơi đây mà mấy chốc đã đến Bến Xe Miền Tây. Ước lượng khoảng chừng năm tiếng đồng hồ tả hữu.
Hắn phải ngồi thêm một chuyến xe buýt nữa để tới Bến Xe Miền Đông. Vì Vương Lão Đầu ở gần Bến Xe Miền Đông với chợ Bà Chiểu. Hắn thấy Sài Gòn mới thật sự là phồn hoa, đông đúc. Người ta tấp nập chạy tới chạy lui. Đâu đâu cũng là người. Đoạn đường từ Bến Xe Miền Tây đi đến Bến Xe Miền Đông trong nội thành chưa tới ba mươi km thì đã mất hơn hẳn một tiếng.
Tới nới hắn thấy một căn nhà villa khoảng năm trăm mét vuông, một tầng một trệt. Giờ này khoảng tầm năm giờ chiều. Nên Vương Lão Đầu cũng đang còn buôn bán ngoài chợ Bà Chiểu nên không có nhà. Thất Tiếu Phong phải dò hỏi những người xung quanh người ta chỉ hắn ra chợ Bà Chiểu. Thất Tiếu Phong đi vào khoảng chợ chiều hắn thấy những người đi buôn bán cũng không có nhiều. Hắn thấy nơi đây kiến trúc đã củ. Đi dạo một vòng quanh chợ hắn thấy kế bên chợ thấy hắn Lăng Ông. Đi vào mới biết trong đây rất rộng. Đây là Lăng Ông Lê Vặt Duyệt còn được gọi với cái tên là Thượng Công Miếu. Phải biết Tả Quân Lê Văn Duyệt ông là một nhà chính trị, quân sự tài ba của Nguyễn Ánh trong cuộc chiến với quân Tây Sơn.
Giờ này trông Lăng Ông thường chỉ có vài người tập thể dục đi dạo trong này hắn đi xem một vòng thấy nơi đây phong thủy thật sự rất tốt. Người sắp xếp cũng có tài. Nhìn sơ thấy hơi củ kỹ chắc cũng đã cơn hơn một trăm năm rồi.
Hắn đi dạo một vòng tìm đến xe hủ tíu mỳ. Hắn thấy một ông lão thoạt nhìn khoảng 80 tuổi da dẻ hồng hào, mặt dù người trong ốm, nhưng lão rất nhanh nhẹ, hai mắt có thần, sáng như trăng, khiến cho người ta cảm thấy bị nhìn thấu tận tâm can, không dám nhìn trực diện, khuôn mặt lão có nhiều nỗi tang thương mà không thể giải bày bằng lời, có thể nói ông lão đã trải qua biết bao nhiêu sống gió, nên hình tướng mới có thể biểu đạt không cần dùng lời. Thất Tiếu Phong lại chào Vương Lão Đầu.
-“ Lão Bá, con là Thất Tiếu Phong, Sư phụ ở An Giang, nay ông nhờ con đến tìm người, mong người từ nay chiếu cố”.
Vương lão Đầu như có thể đoán trước được tiên cơ, Ông ta nhìn Thất Tiếu Phong rồi mỉm cười hút một điếu thuốc lá rồi nói.
-“ Ta biết rồi, Mấy hôm trước sư phụ của con có xuất thần hồn đến gặp ta, nhờ ta từ nay chăm sóc con, thôi con phụ ta dọn dẹp xe hủ tíu vô, rồi ta dẫn con về nhà làm một bữa thịnh soạn”.
Cả hai người một ông, một cháu cùng nhau dọn dẹp rồi về nhà. Thời gian cũng đã hơn bảy giờ tối, Vương Lão Đầu ông ta tranh thủ chuẩn bị vài món, sặn tiện ông ta nhờ hàng xóm chạy ra Cầu Bông mua Vịt quay Huỳnh Ký, kèm theo một chai rượu âm thổ hai năm. Cả hai ngồi trên bàn hướng ra ngoài sân. Vương lão đầu là người chơi cây cảnh, đặc biệt Thất Tiếu Phong chỉ chú ý đến chậu hoa đỗ quyên màu hồng nhạt ngoài ban công, Cây này dường như có linh tính lúc ẩn lúc hiện, Mạng lấy một tia thần niệm thu hút Thất Tiếu Phong gần như chìm đắm trong vẻ đẹp của nó. Cộng thêm khuôn viên được bày trí thoáng mát, yên tĩnh, Kèm theo tiếng gió thổi. Đã tạo nên một tinh thần trận pháp. Giúp cho người ta có thể thư giãn đến tuyệt đối thì Vương Lão Đầu nói:
-“ Ta là Vương Bá, ta từng thuộc đội quân cũng Lưu Vĩnh Phúc tướng cướp cờ đen, lập được nhiều chiến công. Đánh bại không biết bao nhiêu trận với quận Phap, Rồi khi Lưu tướng quân rút về Trung Hoa ta cũng đã không còn có ý muốn quay về, đã sống ở đất Việt không biết bao nhiêu năm, ta quyết định ở lại nơi đây để mà ngao du sơn thủy nước Việt. Khi ấy ta tuổi còn nhỏ ỷ mình trời sinh thần lực, cộng thêm có một phen đạo thuật nên xem trời bằng vun, lại nghe An Giang Thất Sơn có nhiều báo vật, ngứa nghề cũ đã lâu, nên lặn lội đường xa tìm đến. Ta cũng vì nhất thời phấn khởi cũng lên đường.”
Nói rồi Vương Bá uống mốt chén rượu rồi không quên dùng đũa gắp một miếng vịt quay huỳnh ký cho vào miệng, rồi cầm điếu thuốc hút một hơi rồi tiếp tục nói”
-“ Khi ấy ta lặn lội xuống nơi đây, Ai mà ngờ được An Giang Thất Sơn, lại linh khí dồi dào, nên cũng khiến cho các loài vật có được linh tính, ta lúc ấy gặp rất nhiều loài mãnh thú, lại thường xuyên tranh đấu nên ta sức cùng lực kiệt, cho đến khi ta gặp một con rắn hổ mây dài khoảng hai mươi mét nặng khoảng năm trăm ký bay trên ngọn của cây mà ta kinh hãi, chưa kể vừa tránh được nó lại gặp, Hổ to như gấu, nó không chỉ linh hoạt mà còn dũng mãnh, ta phải chạy trốn nhiều giờ liền mới có thể thoát khốn, ai ngờ lại bị rắn độc cắn, tưởng chết may mà có sư phụ của con cứu”.
Khi Vương Bá đầy tâm trạng kể lại chuyện xưa, ông nhìn thấy Thất Tiếu Phong phải nhướng lông mày lên, mặt nhăn như mặt khỉ. Bởi hắn đang ăn như điên, như ma chết đói mười năm không được ăn vậy, vừa ăn, vừa uống rượu, lại vừa nói với Vương Bá.
-“ Vương Bá rồi sao nữa. Con đang nghe đến khúc hay.”
Rồi hắn lại tiếp tục ăn. Phải làm cho vương bá không nói nên lời. Vương bá đành nuốt nước bọt rồi lấy hơi nói tiếp.
-“ Con có biết bảy vị sư phụ của con là ai không?”
Thất Tiếu Phong ngơ ngác. Rồi hãy thành thật mà trả lời.
-“Con không biết, chỉ biết mấy lão già ấy bảo còn phiền phức, phá hoại mấy ổng thanh tu nên lần này mấy ổng đá con đi”.
Vương Bá cùng gật đầu và cười. Xong ông lại uống thêm một chén rượu. Ấy vậy mà mới đây đã hết bình rượu. Ông đành vào trong bếp lấy ra thêm. Lần này là một bình rượu khoảng năm lít. Phải biết rượu âm thổ là cực kỳ trân quý, bởi không chỉ công phu làm ra. Mà còn phải chờ đợi thiên thời địa lợi nếu không xui là bị rễ cây đâm vào bình là mất trắng mấy năm liền. Mà khi âm thổ cũng không được mở ra xem vì khi ấy xe động linh khí xung quanh bị tán đi, sẽ làm cho rượu không được ngon. Đừng tưởng bên ngoài người ta có bán toàn hàng thủ công thôi chất lượng chỉ bằng được một phần mười.
-“ Bọn họ được gọi là An Giang Thất Thánh. Ở trong núi tu cũng hơn ngàn năm. Con phải biết Thánh quả của nhà Phật đã thoát khỏi luân hồi. Họ có bổn sự của họ nên lần này còn xuống núi họ sẽ không thể giúp được cho con nhiều.”
Thất Tiếu Phong ngừng ăn anh nghiêm túc hỏi Vương Bá.
-“ Vương Bá, Thánh Quả là gì, vậy trên đời này có nhiều thánh nhân hay không”.
Vương Lão Bá mới mỉm cười vì ông đã chọc đúng chổ ngứa của Thất Tiếu Phong làm hắn không nhịn được hối thúc Vương Lão Bá đến nổi không kịp ăn.
-“ Thánh Quả được chia làm bốn: Phật Chánh Đẳng Chánh Giác, Bồ Tát, Duyên Giác và cuối cùng là A La Hán đấy con à. Cả bốn đều được gọi là Phật cả. Bồ Tát thì được chia làm mười phẩm. Từ sơ địa đến thập địa. Khi ấy bồ tát đã gần thành Phật toàn giác rồi đó con à. Như các Ngài Quan Âm Bồ Tát, Đại Thế Chí Bồ Tát hay Địa Tạng Vương Bồ Tát, Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát. Ta chỉ có thể biết được tám vị mà thôi. Còn một vị được gọi là Đại Ca Diếp đang bế cửa động mà chờ Phật Di Lạc chuyển sanh thành Phật. Con phải biết những người tu hành khi đạt được thánh quả là đã có thể về tịnh thổ của phật, nên gần như không nhiều người ở lại nơi đây đâu”.
Thất Tiếu Phong hắn nghe đến mức say mê. Thông thường với bản tính của hắn thì chưa kịp mười phút đã có thể ăn cả hết bàn thức ăn rồi. Vậy mà khi nghe Vương Bá kể chuyện hắn lại không còn muốn ăn nữa. Hắn cứ yên lặng mà nghe. Đến mức cái đùi vịt quay hắn đang ngậm trong miệng rớt ra lúc nào không hay. Vương lão Bá nhịn không được liền bật cười.