Lục Đạo Oán: Chương 2: Bạch Hồ Ly
Tiếu Phong hẳn cũng không yếu thế. Nếu đối phương lã luyện thể thì hắn cũng là một người luyện thể. Không thể bị người ta đánh cho mất mặt thế được. Thế là hắn vận động kim thân. Cả người căng cứng.
Nội lực đã phát ra toàn thân. Cả hai đánh nhau cũng khoảng được mấy chục chiêu. Thì thấy đối phương ép nội lực vào tay để đánh úp. Tiếu Phong hắn cũng không sợ liền dùng nội công ép chưởng mà trả. Song chưởng chạm nhau thì nghe một tiếng nổ như sấm cả hai văng ra khoảng chục mét mới ngưng. Thì bé hai Linh mới la toáng lên với sắc mặt hối hả “đừng đánh nữa”.
Bé hai mới nhìn người mới tới mà nói:
-“ Anh Thiên đừng đánh nữa anh ấy là người tốt muốn dẫn em ra khỏi đây”.
Anh Thiên quay lại nhìn Thất Tiếu Phong rồi cười lớn.
-“ Đạo hữu thông cảm ta tưởng ngươi tính làm hại Bé Hai Linh nên mới ra tay đánh mà chưa kịp nói. Thất lễ, thất lễ, mong đạo hữu lượng thứ mà bỏ qua. Không biết tên họ đạo hữu là gì? Ta tên là Vương Khôn. Thường hành sự bá đạo nên ta lấy tên là Vương Bá Thiên.”
Thất Tiếu Phong cười khổ. Hắn không biết phải làm sao nói nên lời. Nhìn lấy Vương Bá Thiên rồi nói:
-“ Ta tên Thất Tiếu Phong. Vì ta có bảy vị sư phụ nên lấy chữ thất làm họ. Ta mới đi ngang qua đây mới biết nơi đây bị người ta dùng để mà đấu pháp, Đạo hữu từ đâu tới vì sao bé hai gặp ta không nhăc tới ngươi?”
Vương Bá Thiên cười thật lớn hắn kể lại đầu đuôi sự việc.
-“Bởi tháng trước ta đi Tây Bắc để mà đạo mộ tổ của người Miêu. Vì ta nghe được nơi đây có báo vật nên lặng lội đường xa. Khi ta xuống mộ tổ của người Miêu thì thấy mười cái quan tài. Mỗi một cái quan tài đều có hoa vặt sặc sỡ. Trên thân đều có được dùng vàng mà trạm khắc. Ta liền mỉm cười nghĩ rằng kỳ này trúng mánh. Ai ngờ trong mười cái quan ấy chẳng có báo vật, mà lại có mười cái thi thể dùng để nuôi cổ trùng. Ta đoán mười người này là trưởng bối. Sau khi chết dùng cổ để mà nuôi thi. Đến một mực độ nhất định sẽ đánh thức lại linh hồn đoạt xá lại cổ trùng mà làm chủ cơ thể. Ta không biết họ làm chủ cổ hay cổ làm chủ họ. Thế là ta phá hoại chuyện tốt của họ liền bị người miêu truy sát chạy một mạch tới nơi đây. Ta liền thấy nơi đây có sát khí nên liền nhảy vào.” Nói rồi Vương Bá Thiên cười thật lớn xong lấy điếu thuốc Jet ra mà hút. Rồi tiếp tục nói
-“ Ta liền nhảy vào đây. Người miêu cũng vào đây mà truy sát ta. Ai ngờ nơi đây đang đấu pháp. Người đấu pháp là ông nội của bé hai Linh. Ông này rất giỏi đạo pháp cực cao có thể xem như đánh đồng với sư phụ của ta đấy. Cuối cùng Ông nội của bé hai lại giết người miêu còn người thần bí kia lại giết ông nội của bé hai thế là ta thoát được kiếp nản. Bởi vậy lần này ta muốn trả ơn mà đem bé hai Linh đi mà tìm người dạy dỗ.”
Thất Tiếu Phong hắn cũng không biết chuyện này nên nói ra sao. Hắn đành cười khổ. Vương Bá Thiên quả thật hành sự bá đạo cả mộ tổ người ta cũng dám đào lên. Vương Bá Thiên lại tiếp tục nói.
-“ Lần này ta tính dẫn Bé Hai đi tìm một gia đình nào đó để nhận nuôi. Cũng không hi vọng Bé Hai đi theo con đường này.”
Thất Tiếu Phong cũng gật đầu. Bởi đi theo con đường này thật sự không dễ dàng. Nếu gặp phải người ta ác còn dám bất hồn luyện phách. Luyện thành ác ma mà khao túng họ. Khiến cho họ mãi mãi không nhập được luận hồi. Bị người ta đem ra đấu pháp. Thật sự không thể tưởng tượng được. Có thể Vương Bá Thiên không muốn bé Hai Linh đi con người này cũng là một điều tốt.Thất Tiếu Phong thấy Vương Bá Thiên tuy là người thô lỗ nhưng nhìn cũng ra tâm địa thiện lương, lại trọng tình trọng nghĩa nên hắn cũng yên tâm. Bé hai đi theo Vương Bá Thiên cũng là một điều tốt. Thế rồi cả hai đem các xác chết trong thôn xóm tập trung lại với nhau rồi thiêu đốt. Bởi nơi đây sát khí rất nhiều còn được bố trí một trận pháp mê trận đem nó chê dấu đi. Nếu để thời gian dài sẽ thành thi mà hại đến người khác. Thất Tiếu Phong cũng Vương Bá Thiên chào nhau. Mỗi người mỗi ngã, cũng không biết khi nào gặp nhau, bởi Thất Tiếu Phong lần đầu tiên quen được một người bạn. Cũng để lại cho hắn nhiều cảm tưởng. Thất Tiếu Phong tiếp tục lên đường tìm tới nhà Vương Lão Đầu.
Đi thêm khoảng tới trưa, hắn bắt đầu đói bụng. Cũng may nơi đây là rừng núi cũng có một ít hoa quả dại giữa dọc đường mà ăn. Hắn đi tới tối gặp một thôn xóm. Nơi đây là ở bìa núi. Cũng có rất nhiều hộ dân sinh sống. Hắn bước vào làng thấy nơi đây nhiều người tụ tập lại. Không kìm được lòng hiếu kỳ cũng đến mà xem.
Một người thanh niên đang bị sáu người lực lượng giữ chặt. Anh ta khoảng chừng ba mươi tuổi. Cơ thể cường tráng, Nhìn mặt thật thà. Nhưng điều kỳ lạ là người thanh niên này chỉ cần vung tay là một người đàn ông văng đi khoảng mấy mét rồi. Một cước đạp lại có một người văng ra. Dùng lửa đốt chừng không biết nóng. Đánh không biết đâu. Phải mất khoảng gần một tiếng sau mới có thể đem anh ta đi trói. Lúc này nhìn thấy những người xung quanh người đầy mồ hôi. Từ xỉn mà họ phải tỉnh hẳn luôn. Ai cũng tặc lưỡi. Không nói nên lời. Thất Tiếu Phong nhìn kỹ người thân niên này thì thấy hai mắt của y trợn trắng. Như người vô hồn, liền biết người đây đã bị yêu tà nhập vào điều khiển khống chế. Liền hỏi những người xung quanh hắn làm sau bị như vậy. Những người xung quanh nói khi ấy họ đang uống rượu rồi ăn nhậu. Do lần này cả nhóm đi săn bắt được một con heo rừng. Nên chúc mừng tổ chức như mọi khi.
Sau đó người thanh niên đây cười thật to thật lớn lại nói giọng phụ nữ.
- “ haha cái ngươi không làm gì được ta. Kẻ này ta phải bắt hồn hắn, đầy đọa hắn, dám mạo phạm bổn cô nương”.
Thấy cảnh này Thất Tiếu Phương cũng không nhịn được nữa. Nên cắn vào ngón cái của mình, máu cũng chảy ra rồi dán lên giữa trán của người thanh niên. Miệng đọc liên tục khắc xuất, khắc xuất, khắc xuất.
Thì linh hồn xuất ra. Người thanh niên cũng tỉnh lại.
Người thanh niên gần như không nhớ gì cả. Cũng may có hàng xóm ở xung quanh dìu dắt đứng lên. Mẹ của người thanh niên nói với Thất Tiếu Phong.
-“ Cảm ơn thầy. Cũng may có thầy giúp đỡ cho thằng con tôi. Nếu không biết phải làm sao nữa. Tôi tôi là Yến, thứ sáu nên gọi là sáu Yến, con tôi nó tên cường nó thứ hai nên người ta hay gọi nó là hai cường, mời thầy về nhà dùng bữa cơm với gia đình tôi.” ( Người miền Tây thường hay gọi theo thứ + với tên).
Thất Tiếu Phong cũng không từ chối rồi về nhà của cô sáu Yến dùng bữa cơm tối. Khi tới nhà thấy trước cửa nhà có dán một lá bùa hình hổ màu đỏ mực đen. Khi vào trong thì có một cái bàn gỗ bằng ván cây. Họ đã chuẩn bị đồ ăn sẵn. Vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Thất Tiếu Phong hỏi anh hai cường vì sau lại bị như vậy. Anh cường nhìn Thấy Tiếu Phong rồi nói.
-“ Vài ngày trước tôi có vào gần bắt vài con thú hoang, tôi gặp phải một con hồ ly màu trắng. Tôi thấy nó đẹp quá nên tính bắt về bán. Con chồn này rất có linh tính. Nó gặp tôi liền chạy mà chạy rất nhanh. Nó chạy vào cái hang tôi liền xông khói vào, để nó chạy ra, xung quanh hang đều đã văng sẵn lưới rồi, chỉ chờ nó xuất hiện mà thôi. Nhưng không thấy đầu. Tôi phải chờ đến tận khuya mới về. Tiếc đứt ruột cũng may anh em cùng làng lần này bắt con một con heo rừng nền để qua ngày hôm sau tổ chức biểu tiệc ăn nhậu. Nhậu đến ngà say thì tôi không biết chuyện ì xảy ra nữa. Cũng may gặp thầy cứu giúp nếu không chạy tôi bị nó bắt mất hồn.”
Thất Tiếu Phong uống một ly rượu rồi nói với anh hai cường.:
-“ Động vật cũng có linh tính. Có thể anh gặp phải còn hồ ly tu thành tinh. Đáng lẽ lúc ấy nó có thể giết anh nhưng nó lựa chọn bỏ chạy. Nhưng anh vẫn muốn giết nó đến lúc này nó đến đây trả thù bắt hồn anh về làm người hầu cho nó đấy. Tôi thấy nó cũng lương thiện chưa hại người. Tôi nghĩ tốt nhất anh nên đem theo gà mà lên núi rồi tạ lễ cho nó. Ngày mai tôi đi với anh”.
Anh hai cường cũng thở dài một hơi, trúc được gánh nặng, xem như lần này có thầy giỏi giúp đỡ. Nếu không chắc phải đi gặp ông bà tổ tiên sớm rồi.
Sáng sớm Thất Tiếu Phong và anh hai cường đã chuẩn bị một con gà cùng với ba cây nhang và một bình rượu đi lên núi. Núi này cũng không cao lắm. Các loại thú sinh hoạt ở đây cùng nhiều. Trên đường đi nào là thỏ, rắn, cáo, hươu, nai, thỉnh thoảng còn gặp hồ ly. Khi đi vào sâu trong núi thấy nơi đây địa hình vừa đủ cũng gần khu vực mà anh hai cường kể lại gặp được bạch hồ ly nên Thất Tiếu Phong bảo anh hai cường đặt xuống đây rồi làm lễ cúng. Khoảng chừng ba mươi phút sau. Thì hồ ly trắng hiện ra, lông trắng như tuyết, hai mắt thường có dị quang bắn ra, nhìn nó rất to, điều này cũng cho biết đạo hạnh của nó cũng không phải thấp, chắc đã có thể tu luyện gần thành yêu thể rồi, Nó nhìn Thất Tiếu Phong với đôi mắt căm phẫn rồi phát ra tiếng người.
-“ Ngươi phá hoại chuyện tốt của ta. Lại còn muốn ta tha cho hắn. Ta thấy người cũng không phải người xấu. Thôi ngươi mau về ta phải bắt hồn hắn để thả cơn giận.”