Chương 4: Lục Đạo Quán: Chương 4: Cảnh giới của người tu luyện.

Lục Đạo Oán: Chương 4: Cảnh giới của người tu luyện.

Thất Tiếu Phong cũng ngơ ngác tại sao những việc này mà sư phụ của hắn lại không kể cho hắn nghe. Chắc ngày thường hắn cứ quấy rầy khiến mấy lão sư phụ buồn bực vô cùng nên không thèm giản cho hắn nghe mà thôi. Rồi hắn đáp lại.

-“ Con không biết a. Ông giản cho con luôn đi nha”.

Vương lão bà lại không quên mồi điếu thuốc Jet rồi tiếp tục nói:

-“ Có ba hệ thống chính đó là Võ giả thì tu nội đan, đạo gia thì tu nguyên thần, còn phật môn thì tu xá lợi. Võ giả thì chia ra luyện khí, đan hồ, nội đan, rồi hóa thần, nhưng đừng nghĩ những người luyện khí là thấp bởi họ có thể từ luyện khí đến hóa thần thành thần cấp hoặc nội đan mà tiếp tục hóa thần. Khi đạt được thần cấp họ có thể được tiếp dẫn lên thiên đình hoặc diêm vương điện để mà làm quan, Nếu không thì họ có thể tồn tại ở nơi đây đến hơn một ngàn năm. Đạo gia theo cách tu hành thường luyện tinh hóa khí luyện khí hóa thần luyện thần hoàn hư để ám chỉ luyện khí trực tiếp hóa thần nguyên thần xuất khiếu có thể giết người từ ngàn dặm. Cũng được xem là thần cấp. Còn về phật mộn thông thường họ chỉ luyện thể là chính lấy nội lực nhập cốt mà luyện kim thân. Cũng có thể coi là thần cấp, nhiều người lại không thích luyện thể thường xuyên đọc kinh trì giới, lĩnh ngộ được đạo lý cũng có thể trực tiếp đạt được thần cấp sinh ra xá lợi, mà người ta gọi là phật sống đấy con à”.

Thất Tiếu Phong giờ đây đã thông suốt. Bởi hắn tu phật, đạo, võ chỉ cần nghe Vương Bá chỉ điểm hắn liền có thể hiểu được tường tận. Hắn quay sang nói với Vương Bá lúc. Mà Ông lúc này tranh thủ nói xong rồi ăn thêm vài miếng thịt trên bàn. Hắn nói với Vương Bá.

-“ Như vậy thì không nên khinh địch bởi ai biết được hắn luyện thứ gì, thừa cơ mình phân thần thì hắn đã ám toán được mình phải không Vương Bá”.

Vương Bá gật đầu tán thưởng.

-“ Không sai, có trời mới biết họ tu luyện công phu như thế nào, tốt nhất con nên cẩn thận. Lúc trước ta từng đi núi mà gặp phải hai cao thủ của Triệu gia. Người anh gọi là Triệu An Khang, người em gọi là Triệu Phú Quý. Cả hai nhìn chỉ thấy họ luyện khí. Nhưng khi ấy ta giao đấu với Triệu An Khang mới biết rằng hắn đã đạt tới lô hỏa thuần thanh. Tự điều linh khí của trời đất trong phạm vi trăm mét. Dùng phù chú đánh mãi không hết sức. Có khi hắn một hơi ra hơn trăm đạo phù. Ta cũng đuối sức. Mặc khác ta thấy Triệu Phú Quý đang đứng nhìn nên cũng không liều mạng mà đánh. Nếu không chắc ta cũng không còn mạng ở đây nói chuyện với cháu. Còn nữa nên tránh gây tiếp xúc với người luyện cổ, bởi họ đa mưu quỷ kế khó dò, Giết người vô ảnh vô tung, Mang bệnh dịch cho người không gì ác mà không làm.”

Thất Tiếu Phong mặt đầy nghi hoặc những cũng không nói gì thêm. Hắn uống thêm một ly rượu, lúc này hắn cũng đã say rồi, mắt cũng chỉ mở một bên, còn một bên nhắm lại, hắn nói

-“ Cám ơn Vương Bá”.

Xong rồi hắn ngủ luôn ở trên bàn. Thật tình trai trẻ mà không có kính già yêu trẻ gì cả, vậy mà để cho Vương lão bá dọn dẹp hết trơn, còn ẵm hắn lên trên phòng nữa cơ chứ.

Sáng hôm sau hắn dậy từ rất sớm. Tranh thủ dẫn vài vòng tiểu chu thiên vậy mà đã hết một tiếng đồng hồ rồi xuống sân luyện quyền pháp đến tới tận trưa hắn mới vào tắm thay đồ rồi ăn một ít trái cây. Hắn đi dạo khu vực gần đó. Còn Vương Bá ông ta đang bán hủ tíu mì của người tàu. Ông ta ở nơi đây được rất nhiều người kính trọng bởi thời bao cấp ở đây nhiều người bệnh tật đều một tay ổng chữa trị đến bây giờ, nhiều người bệnh tật không có tiền thuốc ổng còn phải lấy tiền túi của mình cho thêm họ, nên việc buôn bán của ông rất tốt. Không biết ông ta xuất hiện từ lúc nào. Gần như ở đây ai cũng gọi ông là Bác Vương.

Khi đến khoảng bảy giờ tối Vương Bá đang ngồi ăn với Thất Tiếu Phong. Thì ngoài cửa đang có tiếng bấm chuông liên tục. Vương Bá thấy thế cũng liền vội vàng ra mở cửa. Ông thấy một người đàn ông trung niên đang nằm trước cửa. Vẻ mặt tím tái. Vương Lão Bá sợ lên trán. Cảm giác được thân nhiên của hắn lúc này cực thấp. Sợ vào lạnh buốt cả tay. Ông liền bảo Thất Tiếu Phong đưa hành vào trong. Vợ của hắn là chị Phụng mặt xanh ngắt. Đang không ngừng run rẩy nói nhờ Vương Lão Bá cứu giúp. Bởi bà biết bệnh này không phải bệnh bình thường. Dù có đưa vào bệnh viện cũng sẽ được trả về hoặc nằm chờ chết mà thôi. Khi ấy Vương Bá hỏi chị Phụng:

-“ Chị Phụng, tại sao chồng cô lại bị như thế này?”

Vương Bá có tay nghề lâu năm có thể nhìn một lần mà biết liền. Ông chỉ thắc mắc nguyên nhân vì sao chồng của cô bị như vậy. Chị Phụng như vẫn còn chưa hoàn hồn. Phải đợt Vương Bá hét một tiếng mới giật mình tỉnh lại rồi nói:

-“ Khi tối ngày hôm qua. Con với anh Kiệt đang đi chơi khuya ở công viên Gia Định. Con thấy có một tiệm của hàng tiện lợi. Con đi vào trong mua ít đồ cần dùng. Khi quay ra đã thấy chồng con đang đánh nhau với một người nào đó. Lúc đó khung cảnh vắng, đường ít có người qua lại. Con hỏi anh Kiệt sao lại đánh nhau với người ta. Thì chồng con bảo hắn từ đâu bay ra cắn vào cổ anh ấy một cái. Lúc này anh Kiệt vẫn còn có ý thức, liền cùng con đi về nhà. Cho đến sáng ngủ dậy con đánh thức chồng con không được cứ ngủ li bì. Nên con nghĩ chắc do hôm qua anh ấy đánh nhau với người ta nên mệt mỏi. Cho đến tối anh ấy trên người phát sốt rất cao, rồi cơ thể liền trở nên lạnh ngắt. Cha mẹ chồng liền cảm giác việc này không giống bình thường nên cùng con đem anh ấy qua đây nhờ Vương Bá giúp đỡ, cầu xin Bác Vương cứu anh ấy”.

Nói xong rồi cô lại khóc rất nhiều vì không biết nguyên nhân của chồng ra sao. Cô sợ chồng cô sẽ chết. Trong nội tâm của cô đang cực kỳ hỗn loạn. Nếu thật như vậy chắc cô sống cũng không nổi nữa. Thất Tiếu Phong thấy Anh Kiệt thân thể không ngững run rẩy. Cơ thể gần như không thể kiểm soát được nữa. Khi nhìn kỹ lại mốt thấy trên cổ của Anh Kiệt có hai vết cắn khác sâu nhưng lại rất nhỏ. Thất Tiếu Phong liền nói với mọi người.

-“ Nếu ta đoán không sai, Thì anh kiệt đã bị cương thi cắn. Cũng may mắn là không có bị hút hết máu nếu không thì không thể nào cứu được nữa”.

Vương Bá cũng gật đầu mà tán thưởng, Trong khi ấy Thất Tiếu Phong cũng đã lấy khăn nóng lau khắp người anh kiệt. Rồi cở áo anh Kiệt ra. Bảo chị Phụng mua đi rất nhiều gạo nếp cũng với gừng tươi. Còn hắn thì đang bắt mạch cho Anh Kiệt để theo dõi mạch tượng nhằm tránh tình trạng không tốt. Còn chị Phụng vì lo cho chồng quá. Nên chị cũng quên đi mình là một người con gái chân yếu tay mền.Chị lại tiệm gạo gần nhà mua hơn bốn mươi ký vác lên vai chạy băng băng về nhà. Chị cũng không quên mua một ký gừng tươi. Vương Bá trông thấy chị cũng phải tạch lưỡi luôn không nói nên lời. Ông liền chạy vào trong kiếm một cái thùng phi thật to xong rồi cho nước vào gần đầy thùng. Ông liền tranh thủ chạy vào trong nấu một ấm nước gừng thật lớn. Thất Tiếu Thiên lúc này mồ hơi đã cô động trên trán. Hắn thật sự đang tập rất tập trung tinh thần liền lấy gặp nếp đắp lên vết thương nhằm ngăn chặn đọc thi. Hắn lấy khoảng hơn hai mưới ký gạo giã thật nhuyễn rồi bỏ vào thùng phi mà trước đó Vương Bá đã chuẩn bị. Anh Kiệt được thả trong đó. Cứ khoảng thời gian mười đến mười lăm phút hắn liền thay gạo nếp trên cổ anh Kiệt một lần và cho uống một chén nước gừng để giữ ấm cơ thể. Làm giảm bớt lượng độc của cương thi một phần cũng làm giữ ấm cơ thể. Cứ làm như vậy từ tối cho đến sáng hôm sau Anh Kiệt mới tỉnh lại.

Mọi người xung quanh đều mừng đến mức quên đi nỗi mệt mỏi từ hôm qua đến giờ. Nhưng lúc này Thất Tiếu Phong lên tiếng phá đi bầu không khí vui vẻ của mọi người:

-“ Lúc này chưa xong đâu. Thi độc vẫn còn lại trong người chồng chị. Gia đình cứ anh ấy về. Khoảng ba mươi phút đến một tiếng cho anh ấy uống một chén nước gừng một lần. Nhớ ăn nhiều gạo nếp. Nói chung cái gì liên quan tới nếp thì chị cứ cho anh ăn khoảng một tháng là được”.

Lúc này Thất Tiếu Phong đang nghĩ. Uống nước gừng với ăn gạo nếp kiểu chắc chắc chồng chị Phụng phải bị bón vài hôm rồi hắn khẻ cười thì Vương Bá đột ngột quay sang nói với Thất Tiếu Phong:

-“ Hôm nay con ra chợ phụ ta dọn xe hủ tíu ra, trời đã gần trưa rồi tranh thủ ra chợ mà bán cho kịp”.

Còn Thất Tiếu Phong thì mặt mày xám xịt. Hắn lười đến mức nhớt thây ra. Hôm nay không biết vì sao Vương Bá bán rất đông khách. Hắn chạy đông chạy tây. Chạy đến mức không kịp thở luôn. Đến khi về tới nhà Thất Tiếu Phong chỉ muốn nhảy thẳng vào cái ghế sofa nằm một giấc. Sống chung với hắn mấy ngày Vương Bá cũng biết bản tính hắn ham chơi lười làm. Nên liền không cho hắn theo ý nguyện. Ông liền bảo hắn chuẩn bị phụ ông làm đồ ăn. Nhưng với tính của Thất Tiếu Phong làm sao mà theo ý Vương Bá. Hắn liền giả ngủ. Chỉ đến khi Vương Bá làm đồ ăn thật thơm thì hắn mới chịu mở mắt ra mà dậy ăn chung với Ông. Khi thấy ăn hắn quên cả trời đất cứ hì hục mà ăn. Không biết từ lúc nào trên tay Vương Bá đã cầm điếu thuốc. Khói thuốc bay lên cùng với vẽ mặt nghiêm túc của Ông càng làm cho bầu không khí càng thêm tĩnh lặng. Lúc này Ông mới lên tiếng hỏi Thất Tiếu Phong:

-“ Vụ này con giúp ta xử lý. Người tu đạo như chúng ta không thể thấy cái ác mà không giúp được con à”.

Thất Tiếu Phong nghiêm túc trả lời, Phải biết tính thằng nay rất nhây:

-“Vụ này để cho con theo dõi cũng được”.

Bản thân hắn cũng biết nếu việc này không giải quyết ổn thỏa thì chắc chắn sẽ có thêm rất nhiều người chết.