Chương 29: Âm Binh Tá Đạo 2

Kiêu Tuấn không ngừng cười lớn, bởi hắn là người thuộc tiểu đoàn của ông nội Lý Nham quản lý. Ông nội Lý Nham tên là Lý Thiên Cước do cả đời có công lớn nên sau khi chết được xuống dưới địa phủ làm lãnh đạo một binh đoàn mà Kiêu Tuấn là một tiểu đoàn trong đó. Cả hai thường xuyên có mâu thuẫn, nay sẵn tiện thấy đối phương được một khen cực khổ mà trêu chọc. Hoàng Lão Đầu lúc này nhìn thấy âm binh của Minh Thổ, nhưng ông ta không hề hoảng sợ, bởi ông ta lúc này đã tẩu hỏa nhập ma, chỉ muốn giết chết tất cả mọi người ở đây, Hoàng Lão Đầu kêu:

- “Lên giết hết bọn chúng cho ta”.

Mấy trăm oan hồn không hề sợ hãi, bọn chúng không ngừng lao về phía trước tấn công. Kiêu Tuấn lúc này đã khôi phục khuôn mặt nghiêm túc như mọi ngày, hắn quát lớn:

- “Giết”.

Âm Binh lúc này cũng lao lên tấn công lại bọn chúng. Hoàng Lão Đầu miệng nở nụ cười quái dị mà nói:

- “Khà Khà, muốn giết lão tử các ngươi chưa đủ trình đầu”.

Kiều Tuấn vẫn còn đang đứng bên ngoài quan sát chiến trận, hắn mở miệng nói:

- “vậy sao, để ngươi xem tài phép của ta”.

Kiều Tuấn húc ngựa chạy lên phía trước mà tấn công. Hắn xong vào hạch tâm của chiến trận, không ngừng chém giết oan hồn, những binh lính này lúc còn sống là những cao thủ vỗ lâm trên dương gian sau khi chết lại được địa phủ đào tạo làm bổ khoái, thông thường bổ khoái được chia làm theo bộ phận. Một là một bộ phận dẫn độ linh hồn, chém giết yêu ma. Hai là theo chế độ quân đội, họ thường có trách nhiệm giữ gìn biên cương Minh Thổ trách cho những thế lực khác xâm nhập. Đừng tưởng Địa Phủ là an toàn, Địa phủ chỉ là nằm trong Minh Thổ một khu vực mà thôi, các thế lực khác luôn rình, chỉ cần thừa hư là bọn chúng liền xâm nhập. Nên Địa Phủ thường xuyên tuyển chọn nhiều người làm bổ khoái là vậy. Phải biết Thiên Long Bát Bộ họ thường xuyên tranh đấu, làm cho không biết bao nhiêu chúng sanh liên lụy mà chết, người ta nói trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết là vậy. Cũng nhờ có Đức Phật Thích Ca Mâu Ni thuyết pháp mà họ không còn tranh đấu mạnh mẽ, nhưng trong tối thì họ vẫn quất nhau ầm ầm. Tuy nghề bổ khoái nguy hiểm cùng cực nhưng phước đức cũng không kém, nếu phước đức của họ đủ nhiều thì có thể đầu thai vào nhà tốt hơn, cuộc sống sung sướng hơn. Nếu không thì có thể hằng ngày tu luyện mà được lên thiên giới làm thiên binh. Nếu chẳng may chết đi trong quá trình làm nhiệm vụ thì phước đức họ vẫn còn, có lẽ họ đã hóa sinh thành một sinh linh khác hoặc cũng có thể họ sẽ hồn phi phách tán đợi vô số ngàn năm sau ngưng tu thành sinh linh rồi tiếp tục tu hành, phước báo vẫn còn không hề mất đi. Đức Phật từng thuyết “Ta là Phật đã thành, chúng sanh là phật chưa thành”, cũng đã nói lên rồi cuối cùng ai cũng sẽ thành Phật.

Khi triệu thỉnh âm binh dưới Địa Phủ lên, những bổ khoái này sẽ thuộc chế độ quân đội. Họ hiếu chiến cực kỳ, dũng mạnh vô cùng lại không hề sợ chết. Hoàng Lão Đầu lúc này thấy những oan hồn của mình yếu thế, nhưng hắn cũng không sợ, hắn vẫn còn một chiến lược, đó là lấy cái mạng của mình ra cá cược, nếu đúng hắn còn có một đầu sinh cơ nếu không thì đành phải bị những âm sai này bắt về địa phủ mà đày vào mười tám tần địa ngục, Hoàng Lão Đành dùng tay kiết ấn quát:

- “Bạo”.

Cả mấy trăm con oan hồn đều nổ tung trời. Kiết giới xung quanh liền bị phá, Hoàng Lão đầu cười nói:

- “haha, ông trời không tuyệt đường của ta”.

Hoàng Lão Đầu tranh thủ lúc này kiết giới bị phá liền dùng độn phù mà chạy mất. Thông thường độn phù dùng để chạy trốn kẻ địch truy sát, giúp cho người sử dụng có tốc độ cực nhanh mà đào tẩu. Kiều Tuấn lúc này đang đứng giữa chiến trận, cả người hắn lãnh trọn một đòn tự bạo của mấy trăm oan hồn, linh hồn của hắn và mấy chục người âm sai bắt đầu phiêu tán. Thất Tiếu Phong biết nếu mình không ra tay chắc chắn họ phải chết không thể nghi ngờ, người chết còn được làm ma, làm quỷ. Nhưng ma quỷ mà chết chắc chắn chỉ có con đường đó là hồn siêu phách lạc. Kiêu Tuấn cận kề với tử vọng, hắn nhìn Lý Nham mà nói lời cuối cùng:

- “Lý Nham, ta xin lỗi ngươi, ta không nên đối xử với ngươi như vậy. Cả đời ta chỉ có ngươi là bằng hữu, ngươi phải biết…”.

Kiêu Tuấn muốn nói nữa mà lại thôi. Đành nhắm mắt để cho linh hồn của mình không ngừng phiêu tán trong hư không. Lý Nham lúc này trên mặt của hắn cũng bắt đầu xuất hiện hai dòng nước mắt, hắn nhìn Kiêu Tuấn rồi nói:

- “Kiêu Tuấn, ta xin lỗi, ta biết vì sao ngươi lại luôn gây phiền phức cho ta, Kiêu Tuấn ta xin lỗi, ta không nên gọi ngươi lên”.

Kiêu Tuấn mỉm cười nói:

- “Ngươi không cần xin lỗi, đây là chức trách của ta. Tất cả chung ta điều không hối hận, huống chi mười năm nay, ông của ngươi đối xử với chung ta rất tốt”.

Cũng may lúc này đại trận của Hoàng Lão Đầu vẫn không bị tổn thất, Thất Tiếu Phong liền nhanh chóng dùng ngũ hành trận đã bố trí từ trước khuếch tán rộng ra, thiên địa linh khí không ngừng thu nạp vào trong trận để âm sai có thể thu nạp linh khí mà tu bổ thần hồn, Thất Tiếu Phong bố trí xong mà nói:

- “Các ngươi đóng phim tình cảm hay quá đi, để thêm chút nữa chắc bọn ta khóc quá. Tình chàng ý thiếp thật sự cảm động vô cùng”.

Cả Kiêu Tuấn và Lý Nham cả hai người nghe Thất Tiếu Phong rồi quay sang nhìn nhau đắm đuối, sắc mặt đen như than, cả hai người đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu mà nói:

- “Hồi nãy ta nói xạo đó ngươi đừng có tin”.

Làm cho cả đám người nhịn không được mà cười. Thất Tiếu Phong lúc này mới lên tiếng mà phá vỡ sự vui vẻ của mọi người:

- “ Chưa xong đâu, mặc dù nguy hiểm đã qua. Nhưng các ngươi là âm sai, lại đang trong thượng phải ở đây điều trị nhiều ngày phải có thể bình phục. Mặc khác cũng không thể để cho người khác quấy rầy được”.

Lý Nham nghe vậy tâm thần cũng được thả lỏng ra mà nói:

- “Như vậy ta cho người ở đây phong tỏa không cho ai ra vào là được”.

Thất Tiếu Phong lắc đầu mà nói:

- “Như vậy không được, như vậy sẽ làm cho người khác chú ý, mặc khác họ ở đây cũng không phải một hai ngày, ta đề nghị nên bố trí một tòa huyễn trận. Việc còn lại là ngươi sắp xếp khu đất này không cho xây dừng trong khoảng mười năm là được”.

Lý Nham gật đầu màn nói:

- “Ngươi yên tâm đi, việc này để ta làm. Kiêu Tuấn ngươi nên ở đây dưỡng thương, ta sẽ thông tri cho ông nội, đến khi linh hồn không còn phân tán họ sẽ đến đưa các ngươi xuống địa phủ”.

Kiêu Tuấn gật đầu mà cảm ơn, hướng về Thất Tiếu Phong mà nói:

- “Đa tạ, ngươi tên gì. Nếu có vấn đề sau này cần ta giúp đỡ ta sẽ không từ nan”.

Thất Tiếu Phong lắc đầu rồi nói:

- “Ta tên Thất Tiếu Phong, cũng không cần ngươi giúp đỡ làm gì, cứ dưỡng thương đã đủ. Sư phụ ta cũng nói qua các ngươi làm việc cực khổ giúp được phần nào thì giúp”.

Kiêu Tuấn thắc mắc hỏi:

- “Sư phụ ngươi là ai mà biết chúng ta”.

Thất Tiếu phong cười nói:

- “Sư phụ ta được gọi là Hạ Vũ Thường, chắc ngươi biết a”.

Kiều Tuấn giật mình nói:

- “Ngươi thật sự là đệ tử bà ta”.

Thất Tiếu Phong gật đầu, mọi người cũng không khỏi thắc mắc nghi hoặc, cũng chờ Kiêu Tuấn nói người này là ai mà hắn nghe tên lại hoảng hồn như vậy. Kiêu Tuấn nói với một giọng run rẩy:

- “Bà ta là Dược Sư Bồ Tát hóa thân, từng độ trăm ngàn người thoát chết. Làm phiền đến cõi U Minh ngồi không ba năm trời không có gì làm. Phải để cho Nhất điện diêm vương Tần Quảng Vương lên thỉnh cầu mà ta không cứu người đã tới hạn chết mới hết việc, các ngươi hỏi có kinh khủng không”.

Mọi người hai trầm trồ mà nhìn Thất Tiếu Phong, cả đám người Lý Nham, Nguyễn Tuấn, Nguyễn Quần, Nguyễn Tuyền nội tâm của họ điều phức tạp, “thằng quỷ này sao được bồ tát dạy, mà sao hắn vô sỉ dữ vậy trời”. Lý Nham mới nói:

- “Ngươi quả thật là có phúc”.

Thất Tiếu Phong cũng gật đầu mà cho là như vậy, nếu biết thêm sáu người kia, chắc bọn chúng học máu quá, hắn cũng không đâm tâm người làm gì.