Mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau, mà bỏ quên một người. Lúc này Nguyễn Tuấn cũng đang đi tới phía mọi người, quần áo trên người không còn nguyên vẹn, nhìn như một kẻ ăn xin đang đi tới chổ mọi người. Thất Tiếu Phong liền tranh thủ mà trêu chọc hắn:
- “Wow, ở đây đồng không mông quạnh lại có ăn mày đi tới kìa”.
Nguyễn Tuấn thì mặt mày đen như than mà chửi ầm lên:
- “Ăn mày con mẹ nhà ngươi, lão tử phải dùng cả mạng ra mà đánh. Còn các ngươi thì ở đây vui vẻ tâm sự”.
Mọi người cũng lần đầu thấy được Nguyễn Tuấn ăn nhiều thiệt thòi như vậy, không nhịn được cười. Bởi ngày thường hắn hay lười biếng, vừa có việc lại chạy mất tiêu để cho bọn họ phải gánh luôn phần công việc của hắn. Nói với đội trưởng thì Lý Nham một mực bao nhiêu cho hắn, nên dần dần cũng không để ý đến sự tồn tại của hắn. Như vậy thì Nguyễn Tuấn càng thích, hắn muốn làm gì thì làm. Thất Tiếu Phong mới thừa thế mà trêu tiếp:
- “Ngươi đã về, công phu chạy của ngược lợi hại nha, lợi hại! lợi hai! lợi hai”.
Mọi người cũng gật đầu mà tán thưởng:
- “Tuấn ca lần này xuất thủ để cho mọi người mở rộng tầm mắt, lần sau sẽ không ai gây khó dễ cho ngươi nữa đầu”.
Nguyễn Tuyền cũng gật đầu theo mọi người. Nguyễn Tuấn thì quơ tay nói:
- “uhm, các ngươi không phiền lão tử là ta đã vui vẻ lắm rồi. Giờ trời sắp sáng lão tử về tắm một cái rồi đánh một giấc mới được”.
Nói rồi Nguyễn Tuyền dùng khinh công của mình biến mất tiêu, Lý Nham thấy vậy nên bảo mọi người giải tán. Rồi nhờ Thất Tiếu Phong bày một huyễn trận cho Kiêu Tuấn và mọi người dưỡng thương. Lý Nham cũng đưa mọi người về tới tận nhà. Thất Tiếu Phong lúc này về tới nhà thì trời cũng gần sáng, hắn thấy Vương Bá chuẩn bị đẩy xe ra chợ Bà Chiểu bán hủ tíu thì nói:
- “Vương Bá, con mới về”.
Vương Bá nhìn thấy hắn không có việc gì cũng thở phào mà nói:
- “Đi chơi mấy ngày hôm nay vui chứ”.
Thất Tiếu Phong cười rồi gác tay lên vách tường mà nói. Nhìn cách đứng của hắn không khác gì một tên lưu manh. Hắn cười mà nói mà thuật lại mọi việc. Vương Bá thấy vậy mà cũng lo lắng giùm cho hắn mà nói:
- “Con không nên dính vào chuyện trong giang hồ, nó chẳng tốt đẹp gì cả. Mục đích của con nên tìm thân phận của mình kìa”.
Thất Tiếu Phong lắc đầu cười khổ, mà than với ông:
- “Thật con cũng muốn. Mà mấy lão quái vật kia quăng cho con cái nhẫn không nói không màng đem con đuổi đi. Giờ biết tìm như thế nào bây giờ”.
Vương Bá nghe vậy cũng muốn xem chiếc nhẫn của Tiếu Phong như thể nào:
- “Vậy con đưa nhẫn cho ta xem thử”.
Thất Tiếu Phong đeo chiếc nhẫn ở ngón tay cái. Vì chiếc nhẫn to quá nên các ngón tay khác không mang vừa. Hắn tháo chiếc nhẫn ra đưa. Vương Bá cầm trên tay chiếc nhẫn. Ông ta quan sát thấy chiếc nhẫn này có màu xanh ngọc bích. Trên đó có hình trạm khắc hổ trên vách núi rất tinh xảo. Vương Bá chỉ cần nhìn một lần mà biết đây là bảo vật hiếm có, giá trị liên thành cũng không thể mua được. Vương Bá thử đưa một tia chân khí của mình vào. Ông ta liền bị cấm chế trên chiếc nhẫn phản phệ. Vương Bá phun một ngụm máu tươi. Thất Tiếu Phong thấy vậy cũng liền sợ hãi mà lại đỡ Vương Bá nói với giọng lo lắng:
- “Vương Bá, ông không sao chứ”.
Vương Bá gạt tay hắn qua một bên rồi tự mình đứng dậy, nhìn hắn mà nói:
- “Chiếc nhẫn có cấm chế, chỉ những người có cùng huyết mạch mới có thể mở ra. Ít nhất con phải đạt được thần sư mới có thể xem ra. Nếu không cũng sẽ giống như ta”.
Vương Bá nói với một giọng chua chát. Thất Tiếu Phong thì cười khổ nói với giọng điệu buồn rầu làm cho Vương Bá không khỏi bật cười:
- “Nếu tính ra con chỉ mới đạt được tông sư nha, còn lâu lắm đó ông ơi”.
Vương Bá vỗ vai hắn mà động viên an ủi:
- “Con buồn cái gì. Người ta tu một thứ đã vô cùng khó khăn. Tài giỏi lắm mới có thể song tu, còn con tam tu rồi còn gì nữa. Con phải biết để một người mới luyện võ mà có thể luyện được nội kình họ mất ít nhất mười năm. Còn đạt được đỉnh phong nội kình bước vào tông sư cũng phải mất cả nửa đời người. Còn bước vào thần sư thì khỏi phải nói toàn lão quái vật mà thôi, sống trên đời cũng được khoảng hai, bai trăm tuổi. Còn bước vào thần cảnh”.
Nói đến đây Vương Bá trên mặt đầy vẻ tang thương. Có lẽ cả đời này ông cũng không bước vào được thần cảnh. Thất Tiếu Phong nghe đến đây mới vỡ lẽ mà nói:
- “A như vậy con không phải là biến thái rồi sao, vừa tu thành hồn đạt được hư hồn, lại tu nội đan đạt được đan hồ, cuối cùng luyện kim thân cũng đạt được luyện cốt”.
Vương Bá nghe đến đây muốn hộc máu thêm nữa, ông ta vừa mới bị tổn thương từ chiếc nhẫn. Nay lại bị Thất Tiếu Phong đâm tâm ông nữa cơ chứ. Ông cũng nghĩ đi nghĩ lại, ít nhất người chế tạo ra chiếc nhẫn cũng phải đạt được thần cảnh. Ông ta càng nghi ngờ thân thế của Thất Tiếu Phong, nhưng lại không dám nói cho hắn nghe, rồi ông nói:
- “Đúng vậy đó con, nếu bàn về chiến lực, ta thấy con ít nhất cũng đánh ngang cấp với tông sư đỉnh phỏng, có khi còn chiếm được ưu thế”.
Thất Tiếu Phong cũng thấy vậy, nếu bản thân chiến lực thấp đã bị Đinh Điền một tay xiên cổ rồi, hắn nhìn Vương Bá mà nói:
- “Cám ơn Vương Bá, con cũng lên trên phòng tịnh dưỡng thương thế”.
Vương Bá cũng không làm phiền hắn, ông đẩy xe ra chợ bán để cho Thất Tiếu Phong một mình ở nhà dưỡng thương. Phải nói nhà ông rất thoải mái, được bố trí trận pháp tinh thần, ở đây vừa tu luyện tinh thần lại được thoải mái. Nhắc đến Đinh Điền lúc này hắn mới nhắn, nên lấy điện thoại ra đánh cho Đinh Điền một phát, từ khi Đinh Điền từ biệt hắn cùng với Vương Bá nên sẵn tiện lưu lại số điện thoại cho hắn, khi cần mà liên lạc cho thuận tiện:
- “Alo, Anh Điền hả”.
Có một giọng phát ra từ điện thoại của Thất Tiếu Phong:
- “Ai đấy”.
Thất Tiếu Phong thấy thế đành trêu Đinh Điền một tí, Anh ta là một người nghiêm túc, luôn ôn hòa, suy tính tỉ mỉ nên mất khi được trêu đâu.
- “Ta biết ngươi là cương thi. Nay gọi điện để báo cho ngươi trước, thời gian tới ta sẽ đến tìm ngươi”.
Sau khi Thất Tiếu Phong nói đến đây, thì không nghe Đinh Điền nói nữa, dường như anh ta đang suy nghĩ việc gì đó, khoảng ba mươi giây sau mới có tiếng trả lời từ Đinh Điền:
- “Ta từ trước giờ không trêu chọc ai, nếu ngươi tìm ta phiền toái, vậy ta đành phụng bồi”.
Rồi điện thoại bị ngắt kết nối, Đinh Điền thẳng tay tắt máy. Thất Tiếu Phong thấy mình đùa quá trớn nên gọi điện lại, thì có một giọng nói phát ra từ trong cuộc gọi:
- “Ngươi muốn gì nữa, ta đã bảo phụng bồi rồi cơ mà”,
Thất Tiếu Phong liền chữa cháy mà nói liền:
- “Là em, Tiếu Phong”.
Phía điện thoại phát ra giọng của Đinh Điền, lúc này thì giọng nói cũng không còn nghiêm túc mà có pha một chút sự đùa giỡn trong đó:
- “Ngươi rãnh quá ha, không có chuyện gì làm sao, lại kiếm ta gây phiền phức”.
Thất Tiếu Phong nói:
- “Đâu có, em mới mua điện thoại, đây là số của em có gì để tiện liên hệ, à sẵn tối nay Lý Nham mời em ở Đại Long Phụng nên mời anh và các anh em tới dùng bữa”.
Đinh Điền nói:
- “Uhm, vậy tối nay ta liên lạc lại cho người”.
Thất Tiếu Phong nói xong cũng liền lên trên lầu mà đi tắm, rồi vào phòng tịnh dưỡng thương thế, vừa bước vào cửa phòng hắn mở cửa sổ ra, cho phòng thoáng khí rồi vận chuyển tiểu chu thiên để mà chữa thương, cũng bất tri bất giác cho đến khoảng sáu giờ tối thì Lý Nham mới gọi điện bảo hắn đến Đại Long Phụng mà dùng bữa, phải biết nơi đây cực kỳ đắt đỏ, lần trước ăn một bữa với Nguyễn Thanh Thảo cũng hơn cả trăm triệu, Hắn nghĩ lại đúng nhà giàu sài tiền như cỏ rác.