Chương 28: Âm Binh Tá Đạo

Thất Tiếu Phong nói xong, trong nội thể hắn lúc này nội lực không ngừng được vận chuyển từ trong xương cốt để bạo phát ra bên ngoài. Cơ thể hắn tự động kích hoạt phật môn pháp thể “ Kim Đại Thối Thể”. Cả người hắn đang phát ra ánh sáng kim quang, phá tan bầu không khí u ám. Mọi người nhìn hắn lúc này không khác nào một vì thần minh, đang hạ phàm mà cứu giúp chúng sinh trong đêm tối. Nguyễn Quần thấy được cảnh tượng này không ngừng cảm thán mà nói:

- “Đây còn là người nữa sao”.

Thất Tiếu Phong dùng chính cơ thể của mình làm cung, hắn lấy thiên địa nguyên khí làm tiễn. Một tiễn này bắn thẳng về phía của Hoàng Cao Minh. Tên vừa đi, Thất Tiếu Phong trong nội tâm của mình cũng cảm thán không thôi, cho dù dùng tất cả lực lương trong nội thể của mình, nếu đem đi so sánh với mũi tên này thì chỉ ví như đom đóm mà so với ánh trăng vậy. Bởi đây không phải chỉ có công lao một mình hắn, nói đúng ra đây là công lao của Hoàng Lão Đầu mới phải. Trận pháp của ông ta được bố trí từ trước cực kỳ tinh diệu, Thất Tiếu Phong chỉ là người lợi dụng thời cơ có sẵn mà thôi. Có lẽ ông trời lúc này đang đứng về phía hắn, Thiên thời, địa lợi, nhân hòa điều có đủ. Bản thân Hoàng Cao Minh thấy mũi tên đang hướng về phía mình, nhưng hắn không thể di chuyển được, hắn đã bị uy áp của thần tiễn khóa chặt cả người liền bất động, hai chân mền nhũng, trong nội tâm của hắn hoảng sợ không thôi, nếu bị bắn trúng sợ rằng cho dù có mười cái mạng cũng không đủ mà chống đỡ. Hoàng Cao Minh cảm giác được sự nguy hiểm, hắn từ khi xuất đạo đến giờ lần đầu tiên gặp khốn cảnh đến như vậy. Hoàng Cao Minh, hắn thật sự hoảng sợ vô cùng, thấy thần tiễn tiến gần tới mình bao nhiêu, thì hắn ở bờ vực tử vong bấy nhiêu. Cũng may là trước khi xuất đạo, cha của hắn đã cho hắn một cái ngọc bội, trong này đã được đánh một trận phù phòng ngự cao cấp có thể toàn lực đỡ được một kích toàn lực của võ đạo thần sư, đây là thần sư phù đạo uy lực vô cùng. Thời khắc nan nguy có thể giữ được mạng, Hoàng Cao Mình liền không do dự bóp nát ngọc bội trên tay. Hắn được hộ thuẫn bao bọc xung quanh. Mũi tên của Thất Tiếu Phong bắn thẳng vào đó chỉ nghe một tiếng, âm thanh phát ra cực lớn, tiếng nổ còn lớn hơn lúc Nguyễn Tuấn đâm vào tim của thi nô “Ầm”. Hoàng Cao Minh bay mấy chục mét mới ngã xuống đất, người hắn đầy máu tươi, trên miệng không ngừng thổ huyết, hắn nhìn Thất Tiếu Phong với vẻ đầy câm phẫn. Ngay lập tức, thả khói độc ra, sau đó liền dùng một tờ độn phù biến mất. Thất Tiếu Phong cũng không ngăn cản, có trời mới biết trên người hắn có bao nhiêu pháp bảo, không khéo trộm gà không được mất luôn nấm thóc.

Hoàng lão đầu lúc này cũng không khá hơn Hoàng Cao Minh là bao nhiêu. Vì phong giáp đã mất lực phòng ngự, ông ta cực kỳ suy yếu vô cùng, làm sao còn là đối thủ của Lý Nham. Hoàng Lão Đầu quát lớn:

- “Thằng ranh con, ngươi tưởng thắng được ta sao”.

Hai mắt ông ta đỏ ngầu, tức giận muốn thổ máu, trận pháp của mình bị Thất Tiếu Phong lợi dụng đối phó với Hoàng Cao Minh. Thế rồi ông ta thò tay vào trong áo của mình lấy ra ba cái trận kỳ quăng ra phía trước rồi lấy tay kiết ấn mà đọc thần chú:

- “Thiên linh linh, địa linh linh, mượn trận kỳ điều khiển âm binh”.

Đây là luyện hồn chú pháp cực kỳ lợi hại, những người luyện pháp này sẽ bắt những oan hồn đầu đường xó chợ, chết ngoài đường, trong bệnh viện, chết vất vưởng, tự tử, là những oan hồn không siêu thoát mà làm việc cho mình. Nếu không làm, những tà sư này sẽ dùng những biện pháp tra tấn tàn nhẫn để cho oan hồn thuần phục. Lời vừa nói ra, mấy trăm oan hồn liền từ trong ba lá cờ bay ra ngoài. Mấy chục người cảnh sát nhìn thấy cũng cảm giác toàn thân run rấy. Quá đáng sợ đây là lần đầu mọi người mới có thể nhìn thấy nhiều ma đến như vậy. Nguyễn Tuyền và Nguyễn Quần cũng vậy, cả hai người toàn thân nổi da gà mà ôm nhau cứng ngắt. Nguyễn Quần cười khổ nói:

- “Bản thân là dân anh chị, chém giết không biết bao nhiêu người, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần. Nay lại thấy mấy trăm oan hồn lại sợ hãi đến như vậy. Đúng là ông trời trêu người mà”.

Lý Nham & Thất Tiếu Phong cũng không hề sợ hãi, có lẽ họ đã đối mặt với chuyện này quá nhiều rồi. Cả hai người bọn họ đứng nhìn Hoàng Lão Đầu mới ánh mắt ngạo nghễ, hiên ngang bất khuất. Hoàng Lão Đầu lúc này tóc tai bù xù, quần áo không còn chỉnh tề như trước, cả người trở nên tàn tạ. Nhưng lại toát lên một vẻ cực kỳ hung hiểm, hai mắt ông ta lúc này chỉ toàn là tơ máu. Thất Tiếu Phong thấy vậy nhìn sang Lý Nham mà nói:

- “Hắn tẩu hỏa nhập ma rồi, cẩn thận một tí. Ngươi làm âm dương bổ khoái, chắc có phương pháp đối phó với những oan hồn này nha. Nếu không để ta ra tay bọn họ sẽ hồn siêu phách lạc”.

Thất Tiếu Phong nói với giọng đầy thương cảm. Lý Nham gật đầu mà nói:

- “Chuyện còn lại cứ giao cho ta, ngươi qua giải quyết thi nô giúp Nguyễn Tuấn đi”.

Thất Tiếu Phong cười nói:

- “Không cần, tên kia thân thủ phi phàm, không dễ dàng chết vậy. Lại nói từ đầu đến giờ hắn có dùng toàn lực mà xuất thủ đâu. Ta cũng muốn xem hắn lợi hại như thế nào”.

Lý Nham thở dài mà nói:

- “Cả ta cũng chưa từng thấy hắn chân chính xuất thủ đâu”.

Thất Tiếu Phong nhìn Nguyễn Tuấn mà nói:

- “Ngươi cố lên nha, hiện tại lão tử chân khí tán loạn. Không giúp ngươi xuất thủ được”.

Nói rồi Thất Tiếu Phong dùng khinh công mà bay tới đám người cảnh sát rồi thổ nạp mà chữa thương. Nguyễn Tuấn bực bội vôi cùng liền mắng:

- “Mẹ các ngươi, ta cũng không xuất thủ đợi Lý Nham qua giải quyết”.

Nói rồi Nguyễn Tuấn dùng bộ pháp mà câu dẫn thi nô chạy vòng vòng. Làm cho mọi người không nhịn được mà cười. Lý Nham đưa bàn tay phải lên miệng rồi cắn một phát, máu tươi không ngừng chảy ra. Hắn đưa lên trán mà kéo xuống một đường thẳng xuống tới tận mi tâm, hắn dùng máu tươi trên ngón tay của mình mà vẽ một cánh cửa. Sau đó hắn chắp tay trước ngực mà đọc:

- “Lấy máu dẫn đường, mượn thỉnh âm binh, dẫn độ linh hồn”.

Pháp này được gọi là Âm Binh Tá Đạo, triệu thỉnh âm binh của Địa Phủ lên dương gian. Thông thường các bổ khoái chỉ được kêu gọi trợ giúp khi đang gặp trường hợp nguy hiểm. Lý Nham sau khi đọc thần chú mà triệu thỉnh âm binh. Cả người hắn điều suy nhược, không còn sức để đứng vững khuỵu một chân xuống, hắn đành phải lấy đao mà đỡ người. Thiên địa lúc này trở nên tĩnh mịch, khói trắng bắt đầu xuất hiện nghi ngút. Đồng thời xung quanh xuất hiện một kiết giới thật lớn bao bọc hết tất cả mọi người, nội bất xuất ngoại bất nhập. Làm cho mọi người cảm giác bất an vô cùng. Thất Tiếu Phong cũng phải thức tỉnh mà đứng quan sát. Khoảng chừng hai, ba hơi thở, thì có nhiều người bước ra từ cánh cửa mà Lý Nham đã vẽ. Họ mặc quân phục thời xưa, áo giáp, mũ sắt, cưỡi ngựa, hai tay cầm binh khí như cương đao, giáo, thương. Sau khi bước ra, họ sắp xếp đội hình chỉnh tề, nhìn lại mới thấy có khoảng năm mươi người. Người đi đầu nhìn Lý Nham rồi nói:

- “Lý Nham, ngươi thê thảm quá nha. Có chuyện gì mà gọi chúng ta lên, ngươi nên biết nếu không có chuyện hệ trọng mà gọi chúng ta lên sẽ gánh hậu quả như thế nào?”.

Lý Nham lúc này cả người vô lực, hắn dùng hết khí lực mà hét lên:

- “Kiêu Tuấn, Con mẹ nhà ngươi, mắt ngươi đui sao. Không thấy lão tử sắp chết ngươi còn đùa, hay ngươi để ta chết rồi giúp cũng được, sẵn tiện ta xuống dưới méc ông nội trừng trị ngươi”.

Cả đám cảnh sát đều ngơ ngác mà nhìn Lý Nham trong nội tâm của họ nghĩ mà không dám nói: “Á, lão đại cũng có ngày ăn thiệt thòi sao”. Kiêu Tuấn cười mà nói:

- “Ấy, chúng ta là bằng hữu ai lại làm vậy”.