Chương 24: Mưu kế của Tiếu Phong

Thất Tiếu Phong cảm thấy khó hiểu, bởi vì sao người phụ nữ này đã chết được ba ngày lại còn hoạt động như người bình thường, lại còn biết vào tiệm cafe, trên tay còn cầm vali chứa bạch phiến nữa cơ chứ. Nhưng hắn quan xét cũng vài lần điều không tìm thấy kết quả. Hắn hỏi Lý Nham:

- “Ngươi chụp siêu âm cho nạn nhân chưa”.

Lý Nham loay hoay tìm kiếm bộ hồ sơ, hắn mở ra và đưa cho Thất Tiếu Phong rồi nói:

- “Đây là hình ảnh siêu âm của nạn nhân, nhưng điều kỳ lạ là trong cơ thể nạn nhân không có vết thương chí mạng”.

Thất Tiếu Phong cầm một tấm hình siêu âm của nạn nhân, hắn quang xác mấy lần cũng không tìm ra được kết quả hắn nói với Lý Nham rằng:

- “Theo ta được biết trên đời này có ba phương pháp để cho người sau khi chết có thể hoạt động như người bình thường, một là dùng cổ trùng để điều khiển xác chết, nhưng ta đã xem kỹ hình ảnh siêu âm lại không hề có dấu vết do cổ trùng để lại, hai là người sau khi chết trải qua những điều kiện đặc biệt làm cho cơ thể của họ thành cương thi mà điều khiển nhưng ngươi ta thấy cơ thể này không có dấu hiệu của cương thi, ta chỉ có thể nghĩ ra phương án cuối cùng đó là dùng hồn nhập xác”.

Lý Nham nghe Thất Tiếu Phong nói mới có thể thông suốt được mọi việc, tại sao hắn không suy nghĩ được vấn đề này. Nhưng hắn lại thở dài rồi nói:

- “Ngươi nói rất đúng, điều mà ta không muốn nghĩ tới sợ có kẻ luyện hồn ở phía sau điều khiển xác chết vận chuyển hàng cấm cho hắn”.

Thất Tiếu Phong gật đầu mà nói:

- “Nếu như vậy ta có thể tương kế tựu kế, có thể tìm ra được người đứng phía sau”.

Lý Nham suy tư rồi nói:

- “Bằng cách nào”.

Thất Tiếu Phong cười điểu rồi nói:

- “Ngươi gọi điện cho người của ngươi, chạy ra đường Hà Tôn Quyền mà mua sủi cảo giùm ta”.

Lý Nham cảm giác khó hiểu, vì cái gì lúc này lại phải chạy đi mua sủi cảo mà nhất định phải Hà Tôn Quyền, hắn có nhiều điều suy nghĩ không thông, nhưng hắn cũng nghe theo lời Thất Tiếu Phong mà lấy điện thoại ra gọi:

- “Alo, Nguyễn Tuyền ngươi chạy ra ngoài Hà Tôn Quyền mua giùm ta một phần sủi cảo, nhanh lên nha, chúng ta dùng để phá an đấy. Ngươi mua xong nhớ đem qua trụ sở giùm ta”.

Thất Tiếu Phong há to miệng ra mà cười như điên, cười đến mức bị xốc hông mà vẫn còn cười. Lý Nham cảm giác khó hiểu thì hỏi:

- “Ngươi vì sao cười, còn nữa sủi cao hà tôn quyền thì sao có thể phá án”.

Vừa nói xong, cả hai người cùng nhau đi ra nhà xác. Thất Tiếu Phong cũng không nói gì chỉ biết ôm bụng mà cười. Lý Nham cũng chịu hết nổi,cũng kệ hắn luôn. Cả hai bước lên xe của Lý Nham rồi về trụ sở. Lúc này Nguyễn Tuyền cũng đã có mặt đem sủi cảo để lên bàn mà hỏi:

- “Vì cái gì sủi cảo ở đường Hà Tôn Quyền lại có thể phá án”.

Lý Nham cũng cảm giác nghi hoặc mà nhìn Thất Tiếu Phong trả lời. Thất Tiếu Phong lắc đầu mà nói:

- “Ta có nói sủi cảo có thể phá án sao, các ngươi cũng không tự giác được sao. Sủi cảo là để ta ăn đó nha”.

Lời vừa nói xong cả Nguyễn Tuyền và Lý Nham mặt đều đen xì. Lý Nham muốn nói mà lại thôi. Thất Tiếu Phong nói tiếp:

- “Nếu đối phương đã là người luyện hồn, lại sử dụng thủ đoạn này để vận chuyển bạch phiến. Giá trị không nhỏ, theo ngươi hắn sẽ bỏ qua chứ”.

Nguyễn Tuyền và Lý Nham điều chăm chú lắng nghe. Thất Tiếu Phong vừa ăn sủi cảo vừa nói:

- “Chúng ta cứ cho ngươi theo dõi nạn nhân, mặc khác phải để cho người luyện hồn biết được chỗ giấu bạch phiến”.

Lý Nham thắc mắc hỏi:

- “Làm cách nào mới có thể để cho người luyện hồn biết”.

Thất Tiếu Phong trêu chọc mà nói:

- “ Các ngươi làm Âm Dương Bổ Khoái kiểu gì, mà vấn đề này cũng không biết. Chỉ cần tối nay cho vài người lại khám nghiệm tử thi một lần nữa. Trong qua trình khám thì bọn họ nói chuyện với nhau về nơi để bạch phiến. Người luyện hồn sẽ nghe được, chúng ta chỉ cần theo dõi nơi lưu trữ bạch phiến là được”.

Nguyễn Tuyền lúc này thì thông suốt, còn Lý Nham thì cười ha hả nói:

- “Xem ra không thiệt Nguyễn Tuyền mua sủi cao, nếu không ta còn có ý định đánh người một trận đây”.

Thất Tiếu Phong cười nói rồi gác chân lên bàn:

- “Lần trước để ngươi chiếm tiện nghi, bởi vì ta lúc đó cung đã hết đà”.

Nói đến đây Thất Tiếu Phong trề môi rồi nói tiếp:

- “Còn bây giờ ngươi nghĩ có cửa sao?”.

Lý Nham cũng không tranh cải với Thất Tiếu Phong làm chi, ai cũng biết miệng lưỡi của hắn tinh thâm vô cùng. Nếu nói nữa người thiệt thòi chỉ là mình. Nên Lý Nham lấy điện thoại mà gọi cho đội hình cảnh:

- “Ta tìm ra nguyên nhân rồi, các người sắp xếp một nhóm khám nghiệm tử thi rồi giả bộ khám nghiệm không ra kết quả, sẵn tiện ngồi tán dốc mà nói luôn chỗ cất giữ bạch phiến cho nạn nhân nghe. Sau đó cho người canh chừng nơi lưu trữ bạch phiến và bỏ máy theo dõi vào, chỉ cần đợi đối phương đến lấy bạch phiến là được. Nhớ kỹ lời ta”.

Lý Nham quay sang nói với Nguyễn Tuyền:

- “Ngươi cho gọi Nguyễn Quần và Nguyễn Tuấn”.

Nguyễn Tuyền gật đầu rồi quay sang lấy điện thoại của mình mà gọi. Còn Lý Nham quay sang Thất Tiếu Phong mà nói:

- “Tối nay ngươi có muốn hành động cùng chúng ta không”.

Thất Tiếu Phong suy nghĩ một hồi rồi trả lời:

- “Cũng được, hiện giờ không có gì làm”.

Lý Nham gật đầu rồi nói:

- “Xong vụ này ta dẫn ngươi đi Đại Long Phụng ăn một bữa”.

Thất Tiếu Phong trề môi mà nói:

- “Ta ăn rồi, chỗ đó cũng tạm được thôi. Nhưng ngươi trả tiền”.

Lý Nham gật đầu. Khoảng tới nữa đêm. Lý Nham bắt được cuộc gọi điện thoại:

- “Anh Nham, đúng như anh dư đoán, Có người đã lấy đi cái vali bạch phiến, hiện tại chúng ta đang theo dõi đến đường Lương Định Của quận hai”.

Lý Nham nói với người trong điện thoại:

- “Các ngươi giữ nguyên hiện trường không được manh động, đừng để đối phương biết. Mặc khác chờ ta đến”.

Lý Nham cùng với mọi người lên xe chạy đến Quận hai. Trên đường Lương Định Của, nơi đây được giải tỏa nhằm xây dựng các dự án, nên đêm khuya gần như không có bóng người. Gió lại thổi rất mạnh, làm cho mọi người không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nhưng bản thân làm trong nghề cảnh sát. Có nguy hiểm nào chưa hề gặp qua. Dù sợ hãi, mọi người vẫn phải trấn định tâm thần của mình mà quan sát đối phương. Đây là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, cơ thể cường tráng, nhìn là biết dân tập thể hình, trên tay hắn cầm một chiếc vali. Đứng ở giữa nơi đồng không mông quạnh. Mọi người đợi khoản được ba mươi phút thì xuất hiện một ông lão. Ông này mặc trang phục truyền thống của người tàu. Đi một cách nhẹ nhàng. Nhìn từ xa giống như thấy ông ta đang đi trên không vậy.

Thất Tiếu Phong nói nhỏ với Lý Nham:

- “Nhìn thân thủ đối phương, chắc hẳn công lực cũng đã trên chúng ta. Các ngươi khi hành động phải cẩn thận”.

Đồng thời lúc này, cũng xuất hiện một nhóm khoản mười người mặc đồ vest đen. Đối phương tới từ lúc nào mọi người không hề hay biết. Điều này làm cho Thất Tiếu Phong vô cùng hoảng sợ. Bởi bản thân từ lúc đầu đã âm thầm dùng thần thức mà quan sát xung quanh. Hắn nói với Lý Nham:

- “lại xuất hiện thêm cao thủ”.

Lý Nham cũng gật đầu mà nói:

- “ Đối phương có mười hai người, với thân thủ bọn họ tuyệt đối là cao thủ có tiếng trên giang hồ. Bình thường những việc này đâu cần bọn chúng phải đích thân ra tay, đúng là khó hiểu”.

Nói xong, cả nhóm điều quan sát động tĩnh của đối phương. Khi hai bên đang trao đổi đồ vật với nhau. Lý Nham cho người chụp hình lại rồi nói:

- “Xông lên”.

Lý Nham vừa nói xong thì cả nhóm cũng đã bắt đầu hành động. Những cảnh sát kia cầm súng chỉ thằng về phía đối phương rồi hét lớn:

- “Đứng im, giơ tay lên”.

Ông lão thì cười nói:

- “Dựa vào các ngươi cũng muốn bắt được chúng ta, ngay từ đầu ta đã biết kế hoạch của các ngươi, ai lại để cho người của ta vào nơi trụ sở cảnh sát dễ dàng đến vậy. Sẵn tiện các ngươi có mặt đầy đủ, ta giết hết một lần, tránh cho đêm dài lắm mộng”.