Sau khi lướt xong facebook, Thất Tiếu Phong mới quay sang nói với Thanh Phong đại sư:
- “Đại sư lần này có tham gia không”.
Thanh Phong đại sư gật đầu, ông hỏi lại Thất Tiếu Phong:
- “Ngươi cũng tham gia chứ?”
Thất Tiếu Phong lắc đầu nhìn đại sư rồi nói:
-“Tiền nha, ta mới xuống núi. Nên hiện tại chưa có tiền”.
Thanh Phong đại sư cười mà nói, sẵn tiện ông vuốt hàm râu của mình:
- “Lần này ta mời ngươi hợp tác, cũng sẽ tài trợ cho người ra thi đấu, công phu của ngươi rất giỏi, phần thắng cũng cao. Không cần biết thắng hay thua, ta điều nợ ngươi một ân tình”.
Thất Tiếu Phong gật đầu tán thưởng mà nói:
- “Được ông làm người không tệ. Đáng lẽ Nguyễn Thanh Thảo muốn mời ta thí đầu giùm cô ta còn phải trả thêm tiền thuê mướn người nữa đấy. Nhưng vì ông, ta không lấy tiền”.
Thanh Phong đại sư cười mà nói:
- “Mặt ngươi thật dày. Nhưng ngươi nói không sai, Nguyễn Thanh Thảo nếu vẫn còn muốn Long Cốt sẽ mời người tham gia, còn trả tiền cho ngươi nữa”.
Thanh Phong đai sư vừa mới nói xong thì có tiếng chuông điện thoại của Thất Tiếu Phong reo lên.
- “ Alo, Thất Tiếu Phong, ngươi có muốn tham gia thi đấu không”.
Nguyễn Thanh Thảo nói với giọng cọc lóc, làm cho Thất Tiếu Phong cũng khó chịu, hắn đưa ngón tay cái lên mà tán dương Thanh Phong đại sư liệu sư như thần, ông ta mới nói xong, thì ngay lập tức Nguyễn Thanh Thảo đã gọi điện rồi, Thất Tiếu Phong đáp trả:
- “Ta không muốn, dạo này nguyên khí đang thương tổn, không thích đi, ngươi tìm người khác đi”.
Thanh Phong đai sự lắc đầu, ông ta biết hắn mặt dày, cũng thọ cảm qua. Nhưng không ngờ so với ông đánh giá vẫn chưa là gì. Đầu dây điện thoại bên kia Nguyễn Thanh Thảo nói:
- “Nếu ngươi đi, dù thắng hay thua. Ta điều đưa ngươi vài tỷ. Ngươi thấy sao”.
Thất Tiếu Phong liền nói một cách nhanh chóng:
- “ Thành giao, ta cần bế quan dưỡng thương. Trong thời gian này ngươi cũng đừng gọi cho ta, trước một ngày ta sẽ gọi điện lại cho ngươi, bye”.
Nói xong hắn cúp máy. Nguyễn Thanh Thảo thì tức điên, nàng chưa bao giờ thấy ai vô lễ như vậy. Nàng thầm nghĩ hắn thật sự không có thương hoa tiếc ngọc hay sao, nàng thở dài tâm tình cũng hồi phục lại như cũ. Cuộc gọi của Nguyễn Thanh Thảo vừa xong. Thì lại có thêm một cuộc gọi khác từ Lý Nham:
- “Thất Tiếu Phong, ngươi đang ở đâu, qua trụ sở gấp, chúng ta có việc phải làm đây”.
Thất Tiếu Phong lười biến, giọng nói điều không có kình, nhằm trốn tránh trách nhiệm mà trả lời:
- “Ta hiện tại đang mệt, nguyên khí đại thương, ngươi đợi khi khác được không”.
Lý Nham nói lại với giọng nói vô cùng bực bội:
- “Không được, lần này thật tình có việc quan trọng. Người mau qua đây đi”.
Thất Tiếu Phong không còn cách nào khác ngoài đồng ý:
- “uhm ta biết rồi, ngươi đợi ta một tí, ta sẽ qua liền”.
Thất Tiếu Phong tắt máy, hắn bỏ điện thoại vào trong túi quần của mình rồi nằm trường trên. Thanh Phong đại sư hỏi:
- “Ngươi có việc, thì mau đi đi, để người ta chờ không tốt”.
Thất Tiếu Phong mỉm cười nhìn đại sư, mặt hắn lúc này rất là gian, làm cho Thanh Phong đai sự nhìn hắn còn khó chịu, Thanh Phong đại sư nói:
- “Có gì thì ngươi nói đại đi?”.
Thất Tiếu Phong mặt nghiêm túc rồi đáp lại:
- “Ngài đặt xe giùm ta nha”.
Thật tình Thanh Phong đại sư là người rất dễ tính, mà ông ta gặp Thất Tiếu Phong cũng phải phát mệt với thằng này. Ông ta chỉ có bằng cách chỉ cho hắn tải phần mềm ứng dụng đặt xe cho hắn. Nếu không chỉ cho hắn cách dùng. Chắc hắn sẽ làm phiền ông ta hoài luôn. Vừa chỉ vừa thực hành. Cũng may Thất Tiếu Phong là người sáng dạ. Nhìn một lần rồi biết, nếu không được, chắc ông ta phải khóc với thằng này luôn quá. Khoảng năm phút sau. Có một chiếc xe chạy tới rồi gọi điện cho Thất Tiếu Phong:
- “Anh Phong ơi, em là tài xế xe máy, đã đến rồi ạ”.
Thất Tiều Phong vội vàng chào hỏi Thanh Phong đại sự rồi lên xe cho tài xế chở đến trụ sở nơi làm việc của Lý Nham. Thanh Phong đại sư thở dài như rút được gánh nặng. Thằng này mà ở nhà ông thêm vài ngày nữa. Chắc ông điên mất quá. Trên đường đi Thất Tiếu Phong hỏi tài xế:
- “Xã hội bây giờ cũng thuận tiện quá hả anh. Cần cái gì cũng có”.
Anh tai xế cũng vui vẻ mà trả lời:
- “Đúng rồi đó anh ạ. Xã hội phát triển quá thật rất nhanh. Đôi lúc em cảm thấy chính mình còn không thích ứng được. Nào là các nhà cao tầng, nào là các trung tâm thương mại, resort. Nhưng đó chỉ dành cho người có tiền chứ người làm công như tụi em, thì chỉ có sức nai lưng ra mà làm thôi anh ạ”.
Thất Tiếu Phong nghe vậy cũng đồng cảm với anh tài xé, hắn vỗ vai anh ta rồi nói:
- “Ai cũng có giá trị của mình, anh cũng đừng bi quan quá, người không tiền có cách sống của người không tiền, tuy không đến được nhiều chổ sang trọng xa hoa, nhưng họ cũng sẽ có những thú vui của chính mình. Có những người giàu có, họ đến những nơi sang trọng mắc tiền. Nhưng đôi lúc họ cũng có nổi khổ của mình mà anh. Người giàu có khổ của người giàu, người nghèo có cái khổ của người nghèo. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là sống an phận với hiện tại của chính mình là được”.
Anh tài xế nói:
- “Không lẽ chúng ta chỉ biết chấp nhận sự nghèo khổ mà không cầu tiến”.
Thất Tiếu Phong cười nói:
- “Không phải, chúng ta sống ở đời thì luôn cầu tiến, ai cũng muốn hướng về phía trước đúng không. Nhưng chúng ta cũng nên quý trọng những điều hiện tại chúng ta đang có, người thân, bạn bè và gia đình. Quá khứ là chuyện đã qua, Nhưng tương lai chúng ta lại không biết mình sẽ ra sao. Chúng ta chỉ cần sống tốt cho hiện tại là đủ rồi. An Phận ở đây không phải là đua đòi trèo cao hay hướng tới phía trước một cách mù quáng, an phận ở đây chính là sống tốt cho hiện tại, quý trọng những gì mình đang có là đủ rồi”.
Anh tài xế xúc động mà nói:
- “Cảm ơn anh rất nhiều, tôi thường lo suốt ngày chỉ biết kiếm tiền chỉ nghĩ sau này có cuộc sống tốt hơn. Nhưng đó chỉ là sau này. Còn hiện tại rất nhiều người yêu quý tôi, mà tôi lại không hề quan tâm đến họ, cảm ơn anh rất nhiều”.
Cả hai người nói chuyện vui vẻ được khoảng ba mươi phút thì đến nơi trụ sở làm việc của Lý Nham. Thất Tiếu Phong bước vào hỏi:
- “Có chuyện gì mà các ngươi bảo ta qua gấp vậy?”
Lý Nham thu xếp đồ đạc rồi nói:
- “Ngươi đi theo ta, cả hai người bước lên xe chiếc xe của Lý Nham”.
Đây là một chiếc Mercedes màu đen còn mới tinh. Ngồi trên xe được khoảng ba mươi phút, Thất Tiếu Phong la làng:
- “Lý Nham ngươi hạ cửa sổ xuống giùm ta, tắt cái máy lạnh đi, ta ở trên núi không có quen đi xe hơi. Ta đang muốn buồn nôn”.
Lý Nham hốt hoảng mà nói:
- “Từ từ để ta hạ cửa sổ xuống, ngươi đừng có manh động, xe ta mới mua”.
Thất Tiếu Phong thì cười hì hì, đi thêm khoảng được mười phút nữa thì tới một cái bệnh viện thật lớn. Lý Nham dẫn Thất Tiếu Phong đến canh phòng giữ xác. Bước vào trong Thất Tiếu Phong cảnh giác lạnh ngắt. Hắn liền run người mà nói:
- “Ở ngoài thì nóng khủng khiếp, vào đây thì lạnh quá trời, người làm gì làm lẹ, để lát nữa cả hai ta sốc nhiệt, thì mệt nữa”.
Lý Nham mặt mày khó chịu mà nói:
- “Ngươi gấp cái gì, lại đây ta cho ngươi xem”.
Lý Nham lại một cái xác chết mà nói:
- “Cái xác này là người phụ nữ do hình cảnh đưa tới. Theo lời khai của bọn họ thì bên phía cảnh sát đã theo một vụ án bạch phiến đã lâu, trong quá trình theo dõi thì mục tiêu lần này là nạn nhân, lúc tối hôm qua đang ngồi quán cafe bên lề đường trên tay cầm một chiếc vali màu đen. Phía cảnh sát mới cho người lại bắt quả tang tại trận. Nhưng điều khó hiểu là cái xác này khỏe mạnh vô cùng đánh mấy chục người cảnh sát, do nạn nhân không có vũ khí để nên phía cảnh sát cũng không dám tùy tiện nổ súng, chỉ dùng vũ lực, phải tới mấy người trấn áp mới có thể bắt được cô ta, sau khi bắt được cô ta phát hiện trong vali toàn là bạch phiến”.
Thất Tiếu Phong thắc mắc mà hỏi:
- “Vậy thì có gì đáng ngờ để gọi ta tới”.
Lý Nham mới đáp lại:
- “Điều đáng ngờ là người nạn nhân sau khi bị bắt lại không cử động, khám nghiệm tử thi thì cho ra kết quả cô ta đã chết được ba ngày rồi”.