Chương 25: Âm Dương Bộ Khoái xuất thủ 1

Ông lão vừa nói xong thì người đàn ông cơ bắp lao về phía cảnh sát mà tấn công. Những cảnh sát này thấy vậy cũng liền bóp cò nổ súng, khoảng mấy trăm phát đạn đã được bắn ra. Nhưng điều kỳ lạ ở đây là đối phương không hề bị một vết thương nào cả. Lý Nham quát lớn:

- “Các ngươi lui về phía sau khoảng một ngàn mét, Nguyễn Quần ngươi đối phó với hắn”.

Thất Tiếu Phong cùng với Nguyễn Tuyền, Nguyễn Tuấn thì tấn công về phía những người mặc áo đen kia. Lý Nham thì giao phong trực tiếp với Ông lão:

- “Ta biết ngươi luyện hồn, nay ta âm dương bổ khoái chuyên trảm những kẻ bàng môn tả đạo như ngươi”.

Lão già vuốt râu rồi nói:

- “Thằng ranh con, để ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ”.

Ông lão vừa vuốt râu của mình xong liền hướng về phía Lý Nham mà xông tới, cước bộ cực kỳ nhuần nhuyễn. Như phiêu dật trong gió vật. Lý Nham thấy thế cũng không chịu thua kém, Hắn cầm khoái đao của mình ra. Rồi lao về phía Lão già mà chém tới. Cương đao uy mãnh vô cùng không ngừng hướng ông lão mà chém tới, nhưng lại làm cho Lý Nham phải cau mày. Mặc dù cương đao uy mãnh nhưng lại không hề đả thương được đối phương. Lão già cước bộ như rồng bay trong gió, uốn lượn trong mây. Ông ta cười rồi nói:

- “Ngươi không đả thương được ta đâu, ngươi còn non lắm về nhà mà bú sữa mẹ thêm ít năm nữa rồi hãy ra đời”.

Lý Nham vô cùng tức giận. Hắn biết đối phương chọc tức mình. Cũng chưa chắc công phu đối phương giỏi hơn hắn. Nếu không thì đã xuất thủ cần gì phải tránh né làm chi. Nhưng hắn sai lầm, đối phương từ nãy đến giờ chỉ để dò xét hắn mà thôi. Bây giờ mới chân chính xuất thủ. Đối phương được xem là đạo pháp tông sư đỉnh phong, mà đối với người luyện võ thì ở cùng cảnh giới đan hồ đỉnh phong. Người đạt được đan hồn đỉnh phong thì võ giả gọi là võ đạo tông sư, còn đối với người tu đạo thì gọi là đạo pháp tông sư. Trong bàn tay của ông ta đã kiết ấn sẵn từ trước. Lý Nham thấy thế cũng thối lui khoảng hơn năm mươi mét. May mà hắn hành động kịp thời không thì đã bị Lão già này dùng Chưởng Tâm Lôi đánh thẳng vào người hắn rồi. Một khi trúng chiêu, thì thần hình câu diệt. Đạo môn thường rất thích dùng chưởng tâm lôi, bởi không chỉ đả thương thân thể mà còn đánh luôn cả thần thồn. Người ta thường có một câu nói đánh cho ma quỷ khiếp sợ, đánh cho thần tiên té nhào để thể hiện uy lực của Chưởng Tâm Lôi. Muốn dùng chưởng tâm lôi thì có hai cách: một là luyện kiết ấn vào tay của mình rồi đánh ra, hai là vẽ bùa rồi dùng, thường các trường hợp vẽ bùa là đạo sư sẽ vẽ bùa trước cho đệ tử của mình để phòng thân, hoặc các đạo sư vẽ từ trước vài chục lá đến trăm lá bùa rồi khi giao đấu mà bộc phát. Thử nghĩ cũng không thể tưởng tượng được uy lực. Tông sư giao đấu thì vô cùng kinh khủng. Phạm vi giao đấu có thể lên tới ngàn mét, còn nội kình võ giả thì thường thông vài chục mét đến vào trăm mét, còn đối với những người đạt được cấp bậc nội đan thì có thể phi hành trên không mà giao tranh, không thể tưởng tượng được. Còn về thần cấp thì chỉ ở trong truyền thuyết mà thôi. Phàm là khu vực của những võ giả giao đấu thường sẽ bị bọn họ san bằng bình địa. Phải biết khinh khủng như thế nào. Những người cảnh sát nhìn thấy vô cùng hoảng sợ. Họ cảm giác thế giới quan của mình đã bị phá hủy từ lâu. Lúc này đây, những thứ mà họ nhìn thấy không hề có trong những kiến thức mà họ từng được dạy, hay cảm thụ qua. Thử hỏi xem ai mà chịu cho được. Có một người trong nhóm cảnh sát nói:

- “Bây giờ ta mới biết được vì sao, Nham lão đại muốn làm gì thì làm, muốn trảm ai thì trảm. Chẳng ai dám nói gì”.

Lại có một người lên tiếng phụ hoa thêm:

- “Nếu ta còn sống sót qua vụ này, ta nhất định sẽ lấy Lý Nham làm thần tượng“.

Lúc này Lý Nham thấy thế cũng không thua kém, Hắn đã bắt đầu nghiêm túc đánh. Thể nội hắn không ngừng thúc ép nội lực từ đan điền ra thanh đao của mình, lúc này có một luồng hào quang màu xanh nhạt đang bao bọc thanh đao. Hắn nhìn đối phương rồi mỉm cười, làm cho ông lão thấy khó hiểu vô cùng. Nhưng ông ta liền lập tức tránh né. Bởi cương đao lúc này đang xuất ra đao gió. Không ngừng cắt nát da thịt của lão ta. Lý Nham cười nói:

- “Bộ pháp có giỏi thì sao, gặp cương đao của ta cũng phải chết”.

Phải công nhận đao pháp của Lý Nham cũng đã đạt được đao ý, tùy tâm sở dục. Đối với võ giả đao, thương, kiếm, quyền pháp đều có ý trong đó cả. Cùng một cảnh giới nhưng ai lĩnh ngộ ý trong đó cao hơn sẽ chiếm ưu thế hơn, không chỉ thế còn có thể lĩnh ngộ đạo của mình mà đưa vào ý trong đó. Được gọi là Ý Đạo những võ giả này cực kỳ khủng bố thường giết những người vượt cảnh giới. Còn đối với đạo pháp thì khi đã lĩnh hội được ý trong pháp thì họ dùng không cần phải đọc chú, chỉ cần ý động là bùa đã linh.

Ông lão lúc này sắc mặt tái nhợt, ông ta chỉ tu luyện đạo pháp, không hề tu luyện võ đạo nên khi đao gió cắt da thịt đã làm cho ông ta không chịu nổi rồi. Huống chi ông ta giờ đã hơn trăm tuổi làm sao mà có đủ sức để mà chịu đựng khi bị Lý Nham chém cơ chứ. Nhưng Ông ta không hề hoảng sợ, ông nhìn Lý Nham với hai mắt đầy tơ máu, ông ta kết trận. Thiên địa bắt đầu xuất hiện dị tượng, gió từ bốn phương tám hướng thổi về lấy ông ta làm hạch tâm. Cả cơ thể của mình được bao bọc bởi gió, Nhìn ông ta lúc này không khác gì một cái lóc xoáy khổng lồ.

Còn về phía Nguyền Quần đang giao đấu với người thanh niên đầy cơ bắp. Hắn đang rất chật vật. Đao pháp không ngừng đánh về phía đối phương. Nhưng đối phương không hề bị thương, mỗi lần cương đao chạm vào da thịt đối phương thì nghe một tiếng “Ken!Ken!Ken”. Nhưng đang đánh vào người sắt vậy. Thất Tiếu Phong thấy thế hét lớn mặc dù hắn lúc này đang giao phong với tên đầu lĩnh của đám người áo đen:

- “Hắn là thi nô, nó hiện tại đang ở thi yêu sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu không khác gì thi yêu đỉnh phong. Bởi nó không có suy nghĩ không biết đau đớn, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh mà thôi. Ngươi muốn đánh hắn thì đánh toàn thân hắn mà tìm nhược điểm của hắn ở chỗ nào, chỉ cần khi ngươi đánh vào khu vực đó hắn sẽ lập tức phòng thủ”.

Nói xong rồi thì trạng thái của mình cũng không khá hơn Nguyễn Quần và Lý Nham là bao nhiêu. Bởi đối phương cũng là một kẻ cao thủ không kém gì lão già bên kia. Đối phương là người dùng độc. Hắn không ngừng phát tán độc khí xung quanh, ầm thầm thả các loài độc vật như bò cạp, rắn, rết, nhện và cóc. Đây được gọi là Ngũ Độc. Bọn chúng mang trong mình độc khí vô cùng lợi hại, thường ngày được chủ nhân không ngừng ổn dưỡng, một khi có ai trúng phải độc này, nếu không có chủ nhân dùng độc mà giải cho họ, thì chỉ có một con đường chết. Thất Tiếu Phong thì không ngừng dẫn dụ các loài độc vật này ra xa, nhằm tránh cho những người xung quanh hít phải. Đối phương lúc này vừa đánh vừa nói:

- “Ngươi rất mạnh, có thể cho ta biết tên được không? Ta tên là Hoàng Cao Minh”.

Hoàng Cao Minh dùng ngữ điệu ôn tồn mà hỏi

Thất Tiếu Phong nói:

- “Ta tên là Thất Tiếu Phong, không ngờ mới xuất đạo lại gặp phải cao thủ dùng độc đáng sợ đến như vậy. Nhưng rất tiếc ta bất độc bất xâm”.

Hoàng Cao Minh ngạc nhiên mà hỏi:

- “Oh, ta thấy luyện thể của ngươi đã đạt được trung vị là luyện cốt đi, vậy mà có thể bách độc bất xâm, quả thật lợi hại”.

Thât Tiếu Phong thác mắc mà hỏi:

- “Ngươi biết ta bách độc bất xâm mà lại không hề sợ hãi, lại còn từ tốn đến vậy”.

Hoàng Cao Mình vừa dùng bộ pháp lượn lờ xung quanh vừa thả độc vật mà nói:

- “Ta không chỉ có độc vật nha”.