Chương 2: Hữu tình

Người to lớn phát sáng nhìn vào vị trí tấm bài biến mất trầm mặc hồi lâu không nói gì, không ai biết hắn nghĩ gì vì trên mặt hắn không hề có ngũ quan. Từ lâu hình dạng của hắn đã là như thế này, vô số tia pháp lực đan nhau, tạo thành cái hình dáng hơi giống con người.

Một trong hai người phát sáng nhỏ hơn cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn:

- Đại nhân, kẻ kia vì sao cứng đầu như vậy ? Thà chịu nỗi khổ luân hồi chứ không chịu dứt bỏ thất tình.

Người to hơn hừ lạnh, uy lực pháp tắc từ trên thân tràn ra xung quanh, hai người nhỏ hơn ánh sáng tán loạn, pháp lực trong cơ thể bị ép đến mức ngừng trệ, có dấu hiệu sắp sụp đổ. Thấy hai người kia có vẻ không chịu nổi, người to hơn mới thu lại uy áp rồi nói:

- Nhớ kĩ, kẻ kia không phải là người mà ngươi có tư cách bàn tán, làm tốt phận sự của mình là được.

Còn có lời hắn muốn nói với hai người nhỏ hơn nhưng lại nuốt vào, "thất tình: hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục. Đúng là các người không thể nào hiểu được, vì nguyên bản các ngươi vốn sinh ra ở giới này, bẩm sinh pháp lực cao cường nhưng lại không có tình cảm" . Nhưng hắn thì khác, hắn cùng Diệp Thanh, xuất thân từ một tiểu thế giới giống như tấm thẻ kia. Vô số năm tháng trôi qua, hắn trở thành tồn tại kinh khủng cai quản hình án ở Hồn Giới, còn kẻ kia sao lại không chịu cúi cái đầu của mình xuống 1 chút, có thể trở thành tồn tại như hắn thậm chí cao hơn nữa. Chữ "tình" quan trọng như vậy sao? Vô tình có gì là không tốt? Rốt cuộc khi đó hắn chọn trở thành như bây giờ là đúng hay là sai ?

....

Lục địa Thiên Phong, Kim Ngân đế quốc, tại một trấn nhỏ gần biên cảnh có tên Thư Bạch. Trấn tuy nhỏ nhưng lộ ra thập phần phồn hoa, tường thành cao hơn mười mét bằng đá trắng khai thác từ núi đá lân cận, có lẽ vì thế mới tên là Thư Bạch. Nơi này thuộc về vị trí quân sự quan trọng của Kim Ngân đế quốc, không những thế do sát biên giới nên thương đội qua lại không ngừng, làm ăn càng thêm phần phát đạt. Vì vậy số lượng quan binh đóng quân ở đây chưa bao giờ thấp hơn 8 ngàn.

Trên đường lớn khu chợ, người qua lại không ngớt, kẻ bán người mua, hô to gọi nhỏ không dừng lại một chút nào. Một người phụ nữ gầy yếu, khoác một cái áo đã bạc màu đầy miếng vá dắt theo một đứa bé quần áo cũng chẳng lành lặn đi trên đường. Hình ảnh hai người đối lập vô cùng với khung cảnh nhộn nhịp xung quanh. Đến một góc khuất người phụ nữ kéo đứa bé vào, đưa cho nó một bọc nhỏ gói bằng lá:

- Hình, con đợi mẹ ở đây, không được đi theo mẹ. Mẹ vào chợ mua chút đồ rồi quay lại đón con. Trong đây mẹ gói bánh mật mà con thích ăn nhất, con ngồi đây nếu nhớ mẹ thì hãy mở ra ăn một miếng.

- Vâng, con đợi mẹ ở đây.

Đứa bé ngoan ngoãn đáp. Nhìn nó khuôn mặt bẩn thỉu nhưng ánh mắt trong suốt thơ ngây làm người khác có thiện cảm. Bộ dạng đoán trừng 6 7 tuổi nhưng thực tế thì đã lên 10, dinh dưỡng quá kém nên không phát triển đầy đủ. Nó tên gọi là Hình, cũng chẳng có họ, cha mẹ nó cũng vậy. Đối với dân chúng tầng dưới chót thì không có họ thì cũng không có gì lạ. Nhà nghèo không đủ ăn nên nó sớm hiểu chuyện, biết phụ giúp cha mẹ. Nhưng dù sao một đứa bé thì cũng chẳng đủ sức để giúp gia đình có cái ăn. Không còn cách nào khác, cha mẹ phải đem bỏ nó đi. Người phụ nữ vuốt ve khuôn mặt nó, cố nhịn khóc nấc lên thành tiếng, rồi quay người bước đi nhanh như bỏ chạy.

Cứ thế trong một góc khuất khu chợ, Hình ngồi đấy đợi mẹ quay lại, nhưng đợi mãi cũng không thấy mẹ đâu. Trời chiều ngả dần sang màu đen, Hình vẫn ngồi đấy, bụng đói meo, không kìm được nó giở gói lá ra, trong đấy có 3 cái bánh, lấy ra cắn một miếng nhỏ rồi lại cất đi ... Ngồi đó suốt một đêm đến ngày hôm sau, mẹ vẫn không quay lại, nó nghĩ có lẽ mẹ bận quá, tiếp tục ngồi đợi thôi... Mười ngày sau nó vẫn ngồi đấy, không dám rời đi, sợ mẹ quay lại không nhìn thấy mình. Người hảo tâm đi qua thấy một đứa bé ngồi đây nên buông lời hỏi thăm, nhận được câu trả lời của nó thì chỉ biết nhìn nó thương hại, không thể làm gì, thêm một miệng ăn là thêm một gánh nặng. Có vài người cho nó một miếng thức ăn lót dạ, nhưng cũng chỉ làm được đến thế thôi.

Một tháng sau, Hình ... vẫn ngồi đấy. Nó càng gầy hơn so với trước, chỉ còn da bọc xương, mắt lõm xuống. Ba cái bánh mẹ nó đưa cho chỉ còn không đến nửa cái, đã mốc xanh. Nó không nỡ ăn vì đây là thứ duy nhất để nhớ về mẹ. Không còn sức mở mắt nữa, mí mắt nó từ từ kéo xuống. Nó đã chấp nhận buông tay rồi, không đợi mẹ được nữa vì nó nhận ra mẹ đã không cần mình.

Nhưng đúng lúc nó lựa chọn rời đi thế giới này mang theo trái tim tan nát thì một người xuất hiện.

Một ngày nọ, một ông lão què đi ngang qua, thấy nó nằm đấy bèn bế nó về nhà. Dù nó chỉ còn một nắm da và xương chẳng được mấy cân nhưng ông lão vốn sức yếu mà chân trái mất một đoạn. Cứ thế một tay ôm nó một tay chống gậy lê lết về đến nhà. Hình không hề biết gì nhưng trong u u mê mê cảm thấy ấm áp trước giờ chưa từng có.

Nhiều năm qua đi, Hình lớn lên coi ông lão như là cha ruột, tuy bữa đói bữa no nhưng hắn thấy mình vô cùng hạnh phúc, trân trọng cuộc sống này. Thứ gì mất đi rồi mới thấy trân quý. Mái nhà này mà ông lão cho nó, phải giữ lấy bằng bất cứ giá nào.

Ông lão vốn là từng đi lính, mất một chân trên chiến trường, không có con cái. May mắn xuất ngũ được cho một công việc là dọn dẹp chuồng ngựa của một nhà quyền quý, nên bây giờ mới có chút tiền nuôi sống bản thân và thêm cả Hình nữa. Có lần Hình theo ông lão đến chuồng ngựa, lúc chạy nhảy đụng phải con trai nhỏ nhà quyền quý, đòn roi từ bọn gia nô đánh xuống là không thể tránh khỏi. Ông lão nằm đè lên hắn, mặc cho gậy gộc giáng xuống lưng còng của mình.

....

Người ánh sáng to lớn kết thúc hồi tưởng, tự hỏi tại sao đôi khi lại nhớ đến truyện này du đã chém đi thất tình, không dính vào luân hồi.

Thật ra với pháp lực của mình, hắn thừa sức rút ra đoạn trí nhớ này rồi lau đi nhưng bản thân hắn không muốn. Hắn vô cùng quý trọng kí ức ngắn ngủi này, vì hắn từng tên là Hình a, ở đó có cha hắn.