Chương 1: Diệp Thanh

Đêm nay rất đẹp, không một gợn mây, trời trong gió mát, trăng sáng vằng vặc. Cảnh đẹp tình thơ, rất thích hợp để nói chuyện nhân sinh lí tưởng.

Xẹt!!

Bảy tám cái đầu liền bay lên cao rồi rơi xuống đất lăn lông lốc, vẻ mặt đọng lại kinh hoàng khó tả. Người ra tay là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, râu tóc rối tung, vẻ mặt tục tằng, dáng người hơi thấp. Thu rìu lại gác lên vai, người đàn ông cười hềnh hệch:

-Thập đại cao thủ của Vọng Nguyệt Quốc chẳng qua chỉ như vậy, một rìu của bố liền giải quyết sạch, à còn một tên hấp hối, một rìu không giải quyết được thì bổ tiếp một rìu nữa… há há há.

-Đại vương thật lợi hại - Một cô gái trẻ đẹp ôm lấy cánh tay người người trung niên, còn không ngừng lấy ngực mình ma sát vào, ánh mắt tràn đầy sùng bái. Mặc dù váy áo trên người chỉ là tầm thường nhất của bình dân nhưng không thể dấu nổi vẻ xinh đẹp.

Thì ra người đàn ông trung niên này chính là một sơn tặc tên là Diệp Ngưu, trời sinh sức lực hơn người cầm đầu một nhóm người vô công rồi nghề không chịu cày cấy trốn lên núi tụ tập, thi thoảng cướp bóc ở xung quanh, gây hại cho dân chúng quanh vùng. Nào ngờ quốc vương Vọng Nguyện quốc cai trị nhân từ nhưng không được bao lâu, lên ngôi vỏn vẹn vài năm thì băng hà, tân nhiệm quốc vương bất tài chỉ lo hưởng lạc, đặt ra sưu cao thuế nặng chỉ để thoả mãn bản thân. Dân chúng làm việc quần quật cả năm, thuế nộp lên xong không đủ ăn, người chết đói đầy đường, bèn bỏ ruộng đồng mà đi, làm lưu dân, người gia nhập sơn trại ngày một đông, thanh thế Diệp Ngưu đại vương càng ngày càng lớn, cuối cùng đối kháng được lại quân đội của quốc vương. Diệp Ngưu cứ thế dẫn một lũ loạn dân thắng như trẻ tre đến tận cung điện của quốc vương Vọng Nguyệt quốc.

Mà lúc này đây trên đại điện nằm la liệt xác chết, quốc vương to béo ngồi trên ngai vàng đang run cầm cập, đằng trước là tầng tầng lớp lớp quân lính bảo vệ, nhưng không một tên nào dám tiến lên phía trước một bước. Diệp Ngưu quá kinh khủng rồi, chẳng qua tập luyện ngày nào, chỉ dựa vào một thân sức lực trâu bò dắt theo một lũ ô hợp sức cầm giáo còn không có chém chết vô sốbinh lính xông vào đây. Có nhìn thất mấy cái xác trên sàn nhà không, đều là tinh nhuệ ngàn người chọn một mới trở thành hộ vệ của quốc vương. Thế mà giờ đây đầu thân hai nẻo.

Diệp Ngưu đắc ý vô cùng, đúng là không thể ngờ đến được, cuộc sống đúng là biến hoá không lường, một kẻ như hắn lại có ngày hôm nay. Sinh ra trong một gia đình nông dân, từ nhỏ đã thể hiện ra sức mạnh kinh người, 3 tuổi có thể vật ngã con trâu, đến 10 tuổi thì có thể đấm sụt núi đá, nâng cả ngàn cân. Cha mẹ hắn vô cùng vui mừng, nghĩ rằng công việc đồng áng có thể an tâm nhờ cả vào hắn. Nhưng hắn bản tính lười làm chỉ muốn ăn, không muốn cực khổ, dựa vào vũ lực cướp lấy thứ mình muốn, sau đó bỏ lên núi. Hồi tưởng lại cuộc đời mình đến lúc này, Diệp Ngưu lại cười càng to hơn. Trước mắt chỉ cần chém chết tên vua già béo này rồi tự mình lên làm vua, rồi cùng mĩ nhân bên cạnh trải qua những ngày sung sung sướng sướng. Diệp Ngưu suy nghĩ miên man, bất giác chìm vào trong đó không thể thoát ra.

Một cơn đau nhói trước ngực kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ, hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một con dao đâm vào ngực hắn, xuyên qua tim, người ra tay chính là cô gái bên cạnh, kẻ mà hắn không ngờ đến nhất. Nhà vua từng phái vô số sát thủ tìm đến hắn nhưng đều thất bại, vậy mà lúc này lại bị người hắn nghĩ là yêu thương hắn nhất cho một dao chí mạng.

Hắn không động mà nhìn chằm chằm cô gái, miệng khó khăn phun ra hai chữ: ''Tại sao?''

Cô gái nhìn hắn chán ghét:

- Nghĩ rằng mình rất ghê gớm à, chỉ là một tên tiện dân có chút sức lực mà thôi, ai mà thèm theo ngươi chứ. Còn không tự nhìn lại mình đi, bộ dáng xấu xí, thân phận thấp hèn. Quốc vương đã hứa với ta, sau khi giết ngươi xong ta sẽ được phong làm hoàng hậu, trở thành quý tộc, loại như ngươi xứng với ta sao, có thể làm vua sao ?

Diệp Ngưu phẫn nộ muốn lao tới bóp chết ả đàn bà ghê tởm trước mặt nhưng hắn đã không còn sức lực nữa rồi, lưỡi dao có độc làm hắn tê liệt, mà kể cả khi không có độc thì hắn cũng phải chết thôi, tim đã vỡ nát. Cứ thế Diệp Ngưu đổ ập xuống đất, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Đám loạn dân chưa kịp hoàn hồn vì người cầm đầu chết ngay trước mắt, nhanh chóng bị binh lính của quốc vương làm thịt, đơn giản chỉ là tàn sát, hoàn toàn không có sức chống trả. Cô gái trẻ tiến lại gần nhà vua, bày ra tư thái mình cho là xinh đẹp nhất rồi mừng rỡ hỏi:

- Xin hỏi quốc vương khi nào thì có lễ sắc phong thiếp làm hoàng hậu ?

- Nhà ngươi nghĩ ta có thể dùng đồ thừa của một tên sơn tặc sao ?

Ngồi trên ngai vàng quốc vương vẻ sợ hãi trên mặt đã hoàn biến mất thay vào đó là vẻ trêu tức nhìn cô gái, rồi nói với binh lính: - Ném nó ra ngoài cung điện.

Lập tức hai tên lính tiến tới tóm lấy cô gái lôi đi kéo lê trên mặt đất, không hề thương hoa tiếc ngọc. Cô gái chỉ biết gào thét quốc vương lừa mình.

...

Tất nhiên những cảnh này thì vị sơn tặc đại vương vừa chết đi không thể biết được rồi, thân vừa chết đi hồn phách lập tức bị một hấp lực vô hình kéo đến hồn giới. Hồn phách Diep Ngưu lúc này vẫn đang kêu gào ''Con điếm khốn nạn, bố cho mày ăn ngon mặc đẹp, tại sao đối xử với bố như vâỵ''. Hắn đang muốn tiếp tục thì tự nhiên dừng lại, trở lại hồn giới trí nhớ bị xoá đi của hắn lũ lượt trở lại, hắn nhớ ra tất cả, hoá ra chỉ là một kiếp người mà thôi, hắn trải qua vô số lần rồi, thứ hắn vừa chịu đựng cũng chẳng nhiều nhặn gì, lời thô bỉ lên đến họng định phun ra lại nuốt trở lại. Hình dáng hồn phách vẫn là râu tóc rối tung như thế nhưng vẻ tục tằng biến mất, ánh mắt nhiều thêm ra mấy phần tang thương.

Ánh sang loé lên, ba bóng người xuất hiện trước mặt hắn, giống nhau như đúc, một cái hình dáng cao lớn gấp đôi hai kẻ còn lại. Chúng có dáng hình như nhân loại nhưng thân thể như do vô số sợi ánh sáng đan xen vào nhau, ở phần đầu não, ánh sáng xen kẽ đặc biệt dày đặc. Hắn biết mình hoàn toàn không có sức chống cự lại bọn chúng nên cũng chỉ đứng đấy mà thôi. Bóng người to hơn nói:

- Diệp Thanh, nhà ngươi phạm vào thiên điều, tội nghiệt nặng nề, phạt chịu khổ luân hồi tình kiếp, đến nay là kiếp thứ 1022, nhà ngươi đã tỉnh ngộ chưa? Nếu chịu nhận sai với Thiên Đế, miễn đi hình phạt, phục chức như cũ.

Giọng nói như kim loại va vào nhau không mang theo chút tình cảm, cũng không phân biệt được nam nữ.

Diệp Thanh bộ dáng lạnh nhạt như không hề quan tâm nói:

- Ngươi có hỏi ta bao nhiêu lần thì câu trả lời vẫn vậy thôi, ra tay đi.

Bóng người to lớn đưa tay lấy ra một miếng trong suốt to bằng bàn tay từ hư vô, sáng lóng lánh:

  • Đây là thế giới mà ngươi sẽ chịu lấy tình kiếp thứ 1023, tự tiến vào , cấm chế trên đó sẽ xoá đi tất cả kí ức trước kia của ngươi.

    Diệp Thanh:

- Chân ái ..., các ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được, thật đáng thương. Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết.

Nói xong biến thành một đoàn ánh sáng chui vào tấm bài lóng lánh trên tay người to lớn. Người đó vung tay tấm bài biến mất sau đó xuất hiện trong một nơi lớn vô cùng, rồi bay vào vị trí của nó trên kệ, cái kệ chứa hàng trăm tấm bài như vâỵ, mà nơi này có ngàn ngàn vạn vạn cái kệ như thế ... vô số thế giới.