Chương 15: 15 : Chuyện Xưa

Khi đó ba huynh đệ họ còn là những người hết sức bình thường. Họ vốn là những thương nhân với những chuyến đi dài ngày đầy may rủi với hàng hóa của mình. Thứ họ vận chuyển chính đó là rượu nho.

Còn Phong khi đó mới là kiếp sống thứ hai sau kiếp đầu tiên đầy trông gai và đau khổ. Phong lang thang nay đây mai đó, tìm hiểu về mọi thứ mà Phong còn khiếm khuyết.

Đối với họ Phong là một cuộc gặp tình cờ, nhưng với Phong thì nó là cả quá trình quan sát dài dành cho họ. Khi đó ba người đang vận chuyển những thùng rượu nho thơm phức rời đi sau những ngày vất vả thu mua.

Sa mạc này không biết có từ bao giờ.Với diện tích hơn một vạn dặm vuông đối với tu sỹ thì đó là một khoảng cách không lớn lắm nhưng còn với thường dân thì nó là cả một khoảng đường dài và đầy gian nan.

Khấu sa một loại yêu thú khá đông tồn tại ở nơi đây. Chúng thường sống theo bầy đàn, đàn nhỏ thì hơn trăm con còn bầy lớn thì phải khoảng một ngàn. Vận khí trâu bò lắm mới đụng phải chúng.

Chúng như những tên cướp cạn của nơi này vậy. Thứ chúng nhắm đến đó là các bình rượu nho thơm phức kia.

Cho nên những thương nhân vào vùng đất này họ thường tổ chức thành những đoàn lớn được bảo vệ bởi một số tu sỹ nhất định. Nếu trả hậu hĩnh thì còn có cả tu sỹ trúc cơ đi theo. Nhưng việc đó khá hiếm, đùa sao ? Trả công cho một tên trúc cơ thì chắc đoàn thương nhân đó có húp cháo mà ăn.

Tuy sống thành bầy đàn nhưng chúng khá nhút nhát, thường sẽ không chủ động công kích con người mà sẽ ép họ về một bên và thưởng thức bữa tiệc rượu. Nhưng nếu có người làm chúng bị thương hoặc chết thì lúc đó, tiêu mạng.

Không phải do ba huynh đệ ăn ở hay do như thế nào, lần này họ đụng phải một bầy Khâu sa nhỏ với hơn một trăm con. Tất cả cũng do cái thói han uống vụng rượu của lão tam gây nên. Vì đây là địa bàn của chúng nên chúng rất mẫn cảm với cái mùi thơm lừng không thể cản lại của chỗ rượu nho này.

Nhìn đàn yêu thú đang dần dần vây chặt với sự chỉ huy của mội con Khâu sa cấp ba thì họ biết rằng chuyến đi này mất trắng rồi. Gần hai tháng bao công sức của họ mất sạch rồi.

Mọi chuyện có lẽ chỉ dừng ở đó thôi. Nhưng lần này lão tam lại ban cho họ một ân huệ lớn hơn nữa. Trong lúc vô tình mắng chửi và chém một đao mạnh xuống dưới cát như trút đi bực tức trobg lòng thì lúc này một giọng thét thê lương vang lên.

Xong, triệt để xong rồi. Tiện một đao, không có linh lực nhưng lại chém ngay đầu một con yêu thú cấp một khiến nó chết. Đúng lả cực phẩm rồi.

Sau khi tiếng kêu im bặt thì đàn yêu thú từ thái độ ôn hòa chuyển sang trạng thái pk ngay lập tức. Những tiếng rít phẫn nộ liên tục vang lên

- Crit, grecc.....

Ba người như nhũn ra, xong triệt để xong rồi Tiền mất, mạng mất. Xong thật rồi.

Sau một tiếng kêu dài bén nhọn vang lên, cả ba như nghe tiếng pháo nổ ầm bên tai. Cả ba ngã ngửa ra với cơ thể run cầm cập.

Con Khâu sa đầu đàn đã đạt tới cấp ba hậu kỳ với hàm răng sắc bén và cơ thể to lớn hơn những con khác bốn năm lần đang dần dần tiến về phía họ như tuyên án tử vậy.

Đúng lúc này một thanh niên lười biếng với một bộ đồ bình thường đang nằm trên lưng của một con dê.

Con dê phải lớn hơn các con dê khác gấp hai gấp ba lần, nó đi một cách từ tốn chậm chạp như lo sợ người thanh niên kia té xuống vậy.

- Các ngươi có muốn ta giúp một tay không ?

Như bắt được sợi phao cứu hộ khi sắp chết đuối ba người như đồng thanh đáp.

- Muốn, muốn chứ. Nếu người có thể cứu chúng ta ra khỏi đây an toàn. Chúng ra xin hậu tạ.

- Ta không cần các ngươi hậu tạ. Nếu ta cứu các ngươi thì coi như các ngươi nợ ta một mạng.Chỉ cần ba người các ngươi theo hầu ta một trăm năm là đủ rồi. Ý các ngươi như thế nào ? - Cái gì, ngươi đang đùa bỡn chúng ta phải không ?

Mỗi người bình thường chỉ có một trăm năm thọ nguyên. Đó là sống thọ mới đủ một trăm tuổi. Còn về phần tu sỹ thì khác họ. Bảo những người bình thường như họ đi theo làm người hầu một trăm năm trả khác nào bảo họ làm nô tài đến chết sao ? Sự phân vân do dự hiện rõ trong họ.

Nếu khi này họ còn tâm trí để để ý xung quanh thì họ sẻ phát hiện ra rằng những con yêu thú đang bao vây họ kể cả con yêu thú đầu đàn kia đêu đang bất động không có bất kì chuyển động hay tiếng kêu nào. Cứ như chúng là những pho tượng được người ta đặt ở đây vậy. - Các ngươi suy nghĩ xong chưa ? Ta không có thời gian chờ lâu đâu.

Thiếu niên vẫn nằm trên lưng con dê và hỏi lại lần nữa.

Lão đại như đã suy nghĩ xong bèn nói.

- Được, ta đồng ý.

Tiếp đó là đến lão nhị.

- Được, ta cũng đồng ý.Chỉ cần cứu chúng ta ra khỏi đây thì chúng ta sẽ theo người.

- Còn ngươi ?

Nhìn về lão tam đang nhăn mặt suy nghĩ, thiếu niên hỏi.

- Lão tam, ngươi còn duy nghĩ gì nữa. Còn sống là còn tất cả. Cha mẹ già cần chúng ta phụng dưỡng. Ngươi trả lẽ muốn chưa có vợ mà đã chết con ở đây sao ( hai thằng anh có vợ rồi mà không có con, thằng út thì F.A cmnr ).Như thông xuốt lão tam cũng lên tiếng.

-Được, ta chấp nhận. Người thanh niên vỗ vỗ nhẹ, con dê như hiểu ý quỳ cả bốn chân xuống. Sau đó người thanh niên ngồi dậy và đứng lên. Nhìn về đám yêu thú hắn chỉ nói một từ duy nhất. - Cút !!!

Tiếng nói không lớn, không vang vọng nhưng với lũ yêu thú cấp thấp này thì chúng như một lá bùa đòi mạng. Chúng quay đầu chạy thuc mạng thậm chí còn xô lấn dẫm đạp lên nhau. Khiến cho mấy con xui xẻo bị đồng bạn mình đạp chết.

Ba người ngồi đó như trời trồng dưới đất. Cái gì thế này, họ còn tưởng thanh niên kia sẽ thi triển phép thuật sau đó đánh nhau với đám yêu thú và cứu họ. Nhưng người thanh niên đó không làm gì cả. Chỉ nói một từ mà lũ yêu thú đó đã chạy bán sống bán chết rồi.

Sự chất phát, đoàn kết của ba anh em nhà họ đã được Phong quan sát gần hai tháng nay. Nhưng nhiêu đó không phải lý do Phong thu nhận ba huynh đệ bọn họ. Luận thiên phú luận tư chất họ đều thuộc lớp bình thường không có gì nổi trội. Nhưng cả ba huynh đệ họ lại có những linh căn cực kì tinh thuần.

Lão đại thì sở hữu mộc linh căn, một linh căn khá bình thường và không gian phát triển không rộng lớn. Nhưng mộc linh căn của Đại lại cực kì tinh thuần, gần như đây là mộc linh căn tinh thuần nhất Phong gặp qua trong gần hai vạn năm nay.

Lão nhị thì là dong thuộc tính linh căn đó là thủy và hỏa. Không biết vì lý do gì mà một loại song linh căn tinh thuần như vậy lại bị các môn phái ở nơi họ sống bỏ qua như vậy. Ngoài độ tinh thuần không cần bàn cãi kia. Nó còn cực kì cân bằng và không bài xích lẫn nhau. Khoảng một ngàn vạn người thì có thể xuất hiện một người có linh căn tốt như vậy là cực hiếm rồi.

Còn lão tam ư, cũng là một người với song linh căn là thổ và kim linh căn. Độ tinh thuần của của thổ linh căn có vẻ cao hơn kim linh căn một chút nhưng ngoài điều đó ra lão tam còn có một thân thần lực vượt xa người thường. Nói đùa gì chứ một người không tu luyện gì mà chém chết một con yêu thú cấp một. Có nói ra thì quỷ cũng không tin. Tuy Khâu sa có lực phòng ngự yếu ớt bởi lớp da mềm nhưng đó đúng là một chuyện khó tin.

Sau khi đàn yêu thú tản đi thì họ tiến hành thu dọn bãi chiến trường do các con yêu thú đã lao vào một số bình rượu. Và họ quyết định cắm trại tại đây luôn vì trời cũng đã dần chuyển tối. Có đi tiếp thì cũng không đến kịp tòa thành tiếp theo.

Bốn người ngồi quây quần bên cạnh đống lửa với những miếng thịt nướng thơm lừng và vài bình nhỏ rượu nho.

- Không biết danh tính đại danh của tiền bối là gì ?

- Ta vẫn còn trẻ, gọi ta thiếu gia được rồi. Tên ta ư ? Ta tên là Phong. Còn các ngươi tên gì ? Đến từ đâu.

- Thiếu gia không chê thì cứ gọi chúng tôi là A Đại, A Nhị, A Tam là được rồi. Chúng tôi đến từ một tiểu quốc tên Cồ Loa.

Người tự xưng A Đại lên tiếng trả lời.

- Vẫy có bao giờ các ngươi nghĩ mình có thể tu luyện không ? Có thể bay lượn, dời núi, lấp biển không ?

- Chúng ta...

Cả ba người ấp úng không trả lời. Tu tiên ư, một thứ gì đó quá xa vời và không thực tế với họ. Đối với họ cuộc sống là cha mẹ vợ con mình ấm no hạnh phúc là tốt rồi.Còn những điều xa vời kia. Họ không nghĩ đến cũng như chẳng bao giờ biết đến.