Tu luyện, là bước đi trên một con đường không có lối về. Là trầm luân qua năm tháng. Đấu lại với trời, nghịch thiên mà đi. Mà muốn nghịch thiên mà đi thì phải vượt qua chính mình đã. Phong lại hỏi lại lần nữa. - Vậy các ngươi có muốn tu luyện không ?
- Thật không, chúng ta cũng có thể tu tiên sao ?
- Tu tiên sao ? Ta cũng không biết được. Nhưng các ngươi sẽ mạnh lên, sẽ thành bá chủ một phương. Vua chúa đối với các ngươi chỉ là con kiến hôi, muốn bóp chết thì bóp chết. Không biết như vậy thì sao ?
Bóp chết vua như bóp chết con kiến ? Khái niệm gì chứ, cái đó chắc cả đời này họ chưa bao giờ dám nghĩ đến.
- Bóp vua chết như bóp kiến ? Người có nói thật không ?
- Ta lừa các ngươi làm gì ?
Ba anh em thật sự bị thuyết phục. Thế giới Phong đưa ra thật quá rộng lớn quá bao la. Nếu làm được những điều như Phong nói thì họ sẽ không cần phải lo lắng đến nhưng vấn đề như cơm áo gạo tiền cho gia đình của mình như hiện nay.
Sau đó là một chuyến hành trình dài của mọi người để về nhà. Đây là nhà họ Võ cũng là nhà của ba huynh đệ họ. Căn nhà tuy không lớn và xa hoa nhưng cũng thuộc tầng lớp hạng trung bình trong những căn nhà quanh đây. Ngôi nhà khá khang trang sạch sẽ với hơn mười gian phòng, một phòng khách thoáng mát. Ngoài sân là một chiếc ao nhỏ cùng với hoa sen đang nở rộ. Tạo một cảm giác yên bình.
Ngoài phụ mẫu còn sống nhưng cũng đã hơn thất thập thì lão đại và lão nhị cũng đã có vợ có con. Lão đại có hai người con trai đứa một tuổi còn một đứa đã bốn tuổi. Còn lão nhị thì chỉ có một đứa con gái năm nay vừa lên một.
Mọi người trong nhà thấy đoàn người trở về sau gần nửa năm xa nhà thì ai cũng vui mừng vì họ có thể trở về bình an. Sau màn giới thiệu về Phong thì tiếp đó là một bữa cơm thịnh xoạn vì ba anh em họ thoát khỏi nguy hiểm và cũng coi như là đền ơn cứu mạng của Phong.
Bữa cơm khá ấm cúng và Phong cũng ăn uống khá nhiều. Sau bữa cơm Phong tặng cho phụ mẫu họ hai viên đan dược có tên là hồi xuân đan. Có tác dụng khôi phục sinh cơ, kéo dài tuổi thọ. Thích hợp cho cả tu sỹ lẫn người thường phục dụng.
Sáng hôm sau sau khi phục dụng viên đan dược Phong đưa hai người nhìn như trẻ lại ba mươi bốn mươi tuổi. Mái tóc từ màu hoa râm nay đã thành đen óng, da dẻo hồng hào. Như người ba mươi bốn mươi tuổi. Họ cảm ơn Phong rối rít và coi Phong như là một vị thần tiên sống.
Hai mươi năm trôi qua, ba anh em họ không còn đi những chuyến đi làm ăn dài ngày và xa nhà nữa. Dưới sự chỉ dần bồi dưỡng của Phong ba anh em họ đều là những tu sỹ kết đan. Còn về gia đình họ do được Phong chiếu cố nên họ cũng có tu vi nhất định. Cuộc sống cứ trôi qua âm thầm lặng lẽ như vậy.
Rồi một trăm năm đã tới. Lúc này họ đã là những tu sỹ luyện hư mạnh mẽ. Phong dời đi theo sự luyến tiếc của họ. Rồi một ngàn năm sau Phong quay lại nơi đây. Khi đó gia tộc họ Võ đã là một gia tộc đỉnh phong với thế lực khổng lồ. Còn ba anh em họ thì đã trở thành những người quyền cao chức trọng. Thời gian trôi qua không chừa một ai, người thân trước kia của họ dần dần mất đi. Bây giờ chỉ còn những người cháu chắt mà họ cảm thấy xa lạ.
Khi Phong đến gặp họ thì họ quyết định rời đi theo Phong, đến nay đã hơn bảy vạn năm một lần nữa họ lại tụ hợp.
Truyện xưa hết.
Ngồi trong quán rượu, cả ba người nhớ lại chuyện năm xưa mà cảm khái không thôi.
- Khi nào lão đại trở về vậy, thưa công tử ? - Cũng sắp rồi, đợi mọi việc ở đây xong xuôi thì các huynh đệ các ngươi sẽ đoàn tụ. Ta nghĩ cũng nhanh thôi. - Ah, vậy chỗ kia ? Không biết đã đến lúc chúng ta nên " thu hoạch" chưa ?
- Nên rồi, chắc mọi thứ cũng đã viên mãn.
- Ăn uống nhanh đi thôi, chúng ta còn phải khởi hành.
Như nghĩ tới chuyện gì đó cực kì thú vị. Phong lên tiếng thúc dục mọi người.
Đây là trung tâm xa mạc, một không khí nóng nực khó chịu. Đây là một chỗ cực kỳ và hoang vu cũng như không hề có sự sống. Đến những con Khâu sa cũng không nguyện đến đây. Gần 10 dặm vuông nơi đây ngoài cát và cái nóng ra thì không còn một thứ gì khác.
Nơi này là nơi Phong muốn đến, ở đây có những thứ thuộc về hắn.
Hai tay đánh ra những pháp quyết kỳ lạ, sau đó là việc di chuyển qua lại nhiều vị trí khác nhau. Sau hơn hai mươi nhịp thở thì ngay dưới nền cát kia thình lình xuất hiện một cánh cửa, sau đó mọi người tiến vào và cánh cửa cũng từ từ đóng lại.
Đây là một lối ngầm dưới lòng sa mạc với một khoảng đường hẹp và dài với bề ngang chỉ có thể đi lọt hai người được chiếu sáng với vô số viên dạ minh châu. Đi bộ hơn một nén nhang thì họ đã đi đến cuối đường hầm.
Đập vào mắt họ là một giàn nho với màu đỏ mọng như máu trông thật kỳ dị. Bên cạnh giàn nho là một con dê đang ngủ. Chính xác đó là một con dê, bộ lông trắng mướt óng mượt và hai chiếc xừng dài cong vút. Nhưng cơ thể nó thì, hơi mập. Nếu không nhìn những bộ lông và chiếc xừng kia thì người ta cứ ngỡ nó là một con lợn. - Tiểu dương, ngươi ngủ đủ chưa. Dậy đi.
Phong đi về phía con dê và quát lên.
Bị dật mình bởi tiếng quát. Nó dần dần mở mắt ra, sau khi thấy Phong thì liền đứng dậy lao vào và dũi dũi đầu vào chân như rất thân thiết vậy.
Kể ra nó cũng là một kẻ có lai lịch. Một con dê biến dị này đã là một con yêu thú cấp mười ba, ngang ngửa vời một tu sỹ hợp thể hậu kỳ. Nó đã ở đây mấy vạn năm để trông coi nơi này cho Phong. Sau bao năm xa cách thì người chủ cũng đã trở về lại với nó. Tuy không thế hóa hình như các loại tiên thú, thần thú khác nhưng nó có một linh trí nhất định. Yêu thú sau khi đạt cấp mười hai có thể hóa hình và tu luyện như con người nhưng không biết vì sao nó đã là yêu thú cấp mười bốn nhưng mãi mang hình dạng này.
Sau khi tỉnh ngủ thì nó nhìn về những trái chín mọng trên dàn trái cây kia với một ánh mắt thèm thuồng, nước dãi của nó không được kiểm xoát mà cứ nhỏ xuống sàn tí tách tí tách. Trông thật đáng khinh bỉ. Tuy vậy nếu không được Phong cho phép thì nó cũng không dám ăn dù chỉ một quả.
Nó có được tất cả đều do Phong ban cho, một con yêu thú khi đã trung thành thì nó sẽ không bao giờ phản bội lại người chủ của mình. Nó là một điển hình cho điều đó.
Nơi đây là một không gian đặc biệt, khi Phong phát hiện ra gốc nho này đã biết nó là một thứ không bình thường. Sau thời gian tìm hiểu nguồn gốc thì biết biết được nó chính là " huyết quả ". Tuy nó có dây và hình dạng như nho nhưng màu sắc nó ngoài khác lạ ra còn có một đặc điểm nữa là nó chỉ tồn tại ở nơi có ánh mặt trời chiếu rọi một cách gay gắt. Theo như những gì Phong đọc được thì loại cây này chỉ cần gần một vạn năm là phát triển thành thục nhưng khi kết trái và thành thục thì cần tới tám vạn năm. Loại quả này có một công dụng đặc biệt đó là dung hợp với máu huyết của người dùng và nếu kết hợp một cách đúng cách thì có thể tạo ra những phân thân y như chủ thể.
Hiện tại trên thân dây của nó đang có sáu quả đã chín màu đỏ thẫm, một màu đỏ xậm xệt như máu huyết kết tinh lại vậy. Còn có hơn chục quả nhưng chúng vẫn còn non và chưa thành thục.
Vậy là thứ nguyên liệu đầu tiên đã vào tay. Phong lại bước thêm một bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Còn những quả non nơi đây, thôi dành cho những người hữu duyên vậy. Sáu quả là đã vượt qua mong đợi của Phong rồi. Tưởng lần này đến đây chỉ có thể thu hoạch hai ba quả là cùng. Nhưng không ngờ lại có tới sáu quả đã thành thục, đúng là không uổng công Phong chờ đợi bấy lâu nay.
Khi hái chúng xuống Phong cẩn thận cất vào một chiếc hộp với những hoa văn đặc biệt và kì lạ, trong nó vô cùng tinh xảo và bắt mắt. Phong chỉ cất đi năm quả, còn một quả Phong cầm trong tay và đưa vào miệng con dê. - Ban thưởng cho ngươi, vì đã trông coi chúng cẩn thận mấy vạn năm qua.
Con dê nhai ngấu nghiến trái huyết quả Phong đưa cho và nuốt cái ực. Sau đó ợ ra một phát như đã rất thỏa mãn. Một quả huyết quả như vậy chí ít cũng tăng cho nó gần hai vạn năm thọ nguyên. Đúng là một thứ quả nghịch thiên.
Rời khỏi không gian nơi này, Phong và mọi người không còn di chuyển bằng xe ngựa như thường lệ nữa mà một đường phi hành về Cổ Oa quốc. Riêng Phong thì an vị trên lưng con dê kia để nó chở về.