Họ theo Phong đã gần bảy vạn năm. Cũng tiếp xúc được những vấn đề mà người ta không thể ngờ đến. Sáu vạn năm qua, họ tu luyện ở đây. Nói chính xác là họ đang ôn dưỡng thần hồn bằng cách nhập mộng. Một môn công pháp đặc biệt do Phong nghĩ ra khi tu luyện luân hồi quyết kết hợp với trận pháp chi đạo.
Sáu vạn năm, biết bao nhiêu lần nhập mộng. Mỗi lần nhập mộng là một trải nghiệm nhân sinh. Hai người bọn họ bây giờ không những dày vê nội tình cũng như kinh nghiệm sống.
Đời người có bao nhiêu hỉ nộ, ái tình, chia ly...tất cả những điều đơn giản của hồng trần hai người bọn họ đều trải qua. Ngồi một chỗ mà có thể trải nghiệm nhân sinh, không phải thật kỳ diệu sao ? Tất cả điều đó đều nhờ sự tính toán chi li của Phong.
Họ vốn có ba anh em A Đại, A Nhị, A Tam. Nhưng ở đây chỉ có hai người bọn họ. Còn người anh cả thì được giao một trách nhiệm khác. Nhưng do là ba bào thai chung một dạ nên họ có thể cảm ứng lẫn nhau. Hai người bọn họ biết rằng anh mình vẫn sống tốt mà không những vậy tu vi cũng không thua kém gì hai người. - Vậy phiến không gian này xử lý như thế nào thưa công tử ? A Nhị lên tiếng hỏi
- Coi như đây là một món quà ta tặng cho Võ đô phủ đi, bao năm qua họ cũng đã làm tròn trách nhiệm của lời nói năm xưa rồi. Các ngươi cũng không cần phải quyến luyến nó làm gì, chỉ là vật ngoài thân thôi. Nếu như không đi đến một bước kia thì có một trăm cái không gian như thế này cũng không giúp được gì.
Sau khi ra ngoài cùng với hai người cộng thêm Càn là bốn người. Ở phía ngoài ba lão giả và võ đô hầu vẫn đứng đó đợi. Dường như sợ nếu rời khỏi đây họ sẽ đánh mất đi thiên đại cơ duyên của mình vậy. Khi thấy thân ảnh của Phong xuất hiện. Bọn họ càng kinh ngạc hơn khi trong đó lại thêm hai người đó ? Hai người đó là ai ? Tại sao lại ở trong đó ? Sao trước đến nay không có ai nhìn thấy họ ? Tò mò thì tò mò thật nhưng không có ai dám đứng ra hỏi dù chỉ một câu.
Phong nhìn thấy bốn người đó vẫn còn đứng đây thì nở nụ cười nhạt. Đúng là một dòng họ đáng yêu. Nếu như....haizz, ôi cuộc đời hắn đã nhiều lần nếu như đâu. Thôi thi giúp họ một tí coi như công sức họ bỏ ra bấy lâu nay đi. Đường ai nấy đi có lẽ tốt cho họ hơn. Nhìn về phia lão giả có vẻ già nhất Phong ngoắc ngoắc tay ý bảo lại đây. - Ngươi tên là gì ? Đời thứ bao nhiêu của Đoàn Tình ? - Khởi bầm công tử, lão hủ Đoàn Sơ là cháu đời thứ tư của Đoàn Tình tổ gia gia.
- Thật vất vả cho các ngươi, gần một vạn năm nay vẫn không quên lời nói năm nào của ta. Thật hiếm có.
- Công tử lời vàng ý ngọc, gia tộc của chúng thần chỉ làm tròn nghĩa vụ mình nên làm thôi. Nếu có điều gì sai sót kính mong công tử bỏ qua.
Trong tay của Phong lúc này bỗng xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật, Phong đưa về phía Đoàn Sơ và nói.
- Đây là một ít bồi thường coi như ta đền đáp công sức bấy lâu nay của các ngươi. Còn khu cấm địa đằng sau, ta sẽ dạy ngươi cách vào. Từ nay lời dặn đó coi như hoàn thành. Đoàn gia nhà ngươi coi như không còn nợ ta cái gì nữa.
Tiếp nhận chiếc nhẫn Đoàn Sơ đưa thần thức vào trong. Một đống lớn cực phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch thì mấy đống lớn. Được người ta vứt bừa bộn như một đống rác vậy, ở trong góc bên phải là gần một trăm món địa bảo với đủ hình dạng phòng ngự có, tấn công có hỗ trợ có. Ngoài ra còn mười món đế bảo, trong đó có một bộ chiến giáp và một cây thương sáng bóng.
Chúng như là hai món đế bảo dùng để hỗ trợ lẫn nhau, rất thích hợp cho những người nhà binh như hắn.
Còn đan dược thì nhiều lắm, thậm chí có những thứ Đoàn sơ còn không biết là đan dược gì ? Rất may bên cạnh đó còn có một cuốn sách ghi rõ những diệu dụng của các loại đan dược đó. Dùng thần thức thăm dò qua cuốn sách, Đoàn sơ như chết đứng bởi vì ở đây có tới mười viên hợp thể đan, mà còn là hợp thể đan thượng phẩm, rồi cả thông tin về khu cấm địa sau nhà hắn nữa. Đúng là một mảnh không gian tuyệt đỉnh, thiên địa linh khí đậm đặc hơn bên ngoài cả trăm lần, và khi ở trong này lĩnh ngộ với thiên địa linh khí sẽ tăng lên. Cả người hắn run rẩy, số tài phú thật khổng lồ. Chỉ riêng mười viên đan dược này thôi thì có thể mua cả mười Võ đô phủ rồi. Thật khổng lồ tài phú. Không tin mình có phải mơ hay không mà Đoàn Sơ đứng đó như kẻ chết đứng khuôn mặt có lúc kinh hỷ có lúc nghi hoặc như là bị nhập tà vậy.
Bên cạnh Lý Càn tỏ vẻ khó chịu. Liền phát ra uy áp làm cho Đoàn sơ tí nữa là té chổng vó ra đó. Sau khi hoàn hồn, Đoàn sơ quỳ xuống chắp hai tay đưa lên chiếc nhẫn và nói. - Công tử, những thứ này quá quý giá. Lão hủ không dám nhận, mong công tử thu hồi lại. - Đây là những thứ Đoàn gia các ngươi đáng được nhận. Coi như từ nay ta và các ngươi không còn nợ gì. - Hừ, đồ thiếu gia nhà ta đã cho, thì ngươi cứ nhận đi. Trả lẽ ngươi nghĩ thiếu gia nhà ta không có nổi chút tài phú đó sao ? Đúng là càng già càng lằng nhằng.
Chửi người ta mà Càn quên mất, với tu vi của hắn thì làm tổ sư của Đoàn Sơ còn kịp. Sau khi nói xong Càn có vẻ nghĩ ra cái gì đó, hắn cười cười và im lặng ( chắc biết nhục rồi đây, cái này gọi là già mà còn nhí nhảnh nè ) - Vậy lão hủ xin nhận, nếu sau này công tử có gì dặn dò thì lão hủ nguyện chết không từ. Đoàn gia lúc nào cũng sẵn sàng nghe người phân phó.
Sau khi ăn một bữa cơm của Đoàn gia, đoàn người của Phong rời đi.
Tại phòng nghị sự của Võ đô hầu, bốn người có quyền thế nhất của Đoàn gia đang tụ tập ở đây. Sau khi nghe Đoàn Sơ nói về những thứ mà Phong ban cho thì cả ba người đều miệng chữ o, nếu có người nhét quả trứng vào thì chưa chắc họ đã biết. Thật kinh khủng nội tình, thật kinh khủng tài phú. Với số tài phú này họ Đoàn trong vòng một hai vạn năm sau sẽ phát triển mạnh mẽ hơn, đạt được nhiều quyền lợi hơn. Nếu muốn họ còn có thể xoán vị. Nhưng những chuyện này bây giờ đã không còn quan trọng với Phong vì họ đang tiếp tục chuyến đi của mình đến một nơi khác.
Hai tuần sau, đoàn người của Phong đã đến một quốc gia khác, đây là Đại cồ quốc, một quốc gia khá nhỏ với số dân không đến một trăm vạn người. Tổng số dân ở đây còn không bằng dân của Hải Loa thành. Đây là một quốc gia mà không có một môn phái tu tiên nào, bởi vì đây là một vùng đất nghèo. Quanh năm cằn cỗi, đa phần diện tích đất đai của họ là xa mạc. Trong những tường thành nhỏ bé kia là địa bàn sinh sống của họ. Còn bên ngoài ư, chỉ là cát và cát. Mọi người ở đây chủ yếu sinh sống bằng một nghề đặc biệt đó trồng nho. Nho ở đây khá nổi tiếng, bởi lẽ giống nho này rất đặc biệt.
Nó chịu được sự khắc nghiệt của thời tiết nơi đây, nơi của ánh nắng ngự trị và nguồn nước hiếm hoi. Nó vẫn sống và cho ra những quả nho mọng nước. Nho ở đây được thu hoạch và ủ ra một loại đặc biệt. Đó là rượu nho, do phương tiện đi lại khó khăn nên sau mua thu hoạch và ủ rượu họ chỉ đành bán lại chúng với giá khá rẻ mạt cho những đoàn thương nhân đi ngang qua nơi này. Đã có rất nhiều lần họ có ý định đem đặc sản của mình đi và bán chúng với giá cao hơn, nhưng những người đó thường có đi mà không có về. Dần dần không còn ai nghĩ tới việc đó nữa.
Thành Tú Ngọc cũng là một ngôi thành được coi là lớn ở Đại cồ quốc. Vì nằm trên trục đường chính có thể băng qua sa mạc nên nó cũng khá nhộn nhịp với các đoàn thương gia lớn và các khách quan. Ở đây họ có thể bán giá rượu của mình với giá cao hơn ở những nơi khác.
Khi này Phong và mọi người đang quây quần bên một bàn tiệc, trên bàn với khá nhiều món ăn bình dân và một bình rượu nho khá to. Đối với người nơi khác đến đây thì đó là những món ăn hết sức bình thường. Nhưng đối với người bản địa nơi này nó là một thứ gì đó hết sức xa xỉ và đắt đỏ.
Ngồi thưởng thức vị rượu thơm lừng, Phong ngồi đó nhìn dòng người qua lại. Như một thú vui thưởng thức, Phong uống từ từ, nhắm nháp cái mùi thơm cái vị chát chát do được ủ lâu năm do nó mang lại. Đây không phải lần đầu Phong uống thứ rượu này, nhưng cứ mỗi lần uống nó đều mang lại một cảm giác hứng thú lạ thường. - Nhị, Tam. Nhớ lần đầu tiên các ngươi gặp ta chứ.
A Tam lên tiếng.
- Sao có thể quên chứ thiếu gia.
Sau đó là tiếng cười dòn vang của ba người...Bao nhiêu năm đã qua, vậy mà đến bây giờ họ vẫn cùng ngồi đây cùng thưởng thức thứ rượu tuyệt phẩm này. Đúng là nhân sinh có nhiều niềm vui. Nhưng có niềm vui nào bằng có tri kỉ bên cạnh đâu ?
Thật ra thì do đây là đầu ta viết truyện. Nên ta cũng hơi cùi bắp đó là không dùng Word mà ta chọn cách chép tay. Hai cuốn tập học sinh ta đã lấp đầy sau gần hai tuần miệt mài viết. Có những chi tiết thừa thiếu, có ý tưởng mới, cao trào hay gì ta đều viết ra. Tuy truyện ra chậm nhưng ta không biện hộ cho điều đó. Ta chỉ muốn viết một thứ gì đó đặc biệt, một thứ gì đó khác đi. Không lặp lại không nhìn ý tưởng khác. Tất cả là do cả ta :)