Dịch giả: Nguyên Dũng
…
Mộ Dung Triển nộ khí xung thiên, nhìn về phía Giang Trần ánh mắt không khỏi sinh ra biến hóa. Hắn không phải kẻ đần, ngược lại còn rất thông minh khôn khéo, từ hôm qua Giang Trần đề nghị cho Giang Như Long ở rể, rồi tới hết thảy chuyện xảy ra hôm nay, đều do một tay Giang Trần sắp đặt thu xếp. Có thể nói đã như hung hăng tát cho nhà họ Mộ Dung một vố đau điếng. Tuổi còn nhỏ đã dùng thủ đoạn như thế, ngay tới Mộ Dung Triển cũng không khỏi thầm thán một câu bội phục.
- Rất tốt, không đợi trời chung, phủ Thành Chủ chúng ta thực sự không quan tâm, mời Mộ Dung gia chủ đem ca ca của ta rước về cho, đợi khi nào về đừng quên thanh quán tiền quan tài cho bổn thiếu gia. Cỗ quan tài này đắt lắm đấy.
Giang Trần lớn tiếng nói.
Vừa dứt lời liền khiến mấy đang cưỡi trên ngựa của Mộ Dung gia thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa ngã khỏi ngựa, tên tiểu tử này cũng quá ư vô sỉ mà.
Nguyên một đám Giang gia theo dõi toàn bộ, ai nấy cũng giật mình trợn mắt há mồm. Vị nhị thiếu gia này, quả thực quá lạ lẫm, đây nào phải phế vật quần là áo lụa thường ngày, lại dám khiêu chiến với Mộ Dung Triển nữa, cứ như thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
Vả lại, đại thiếu gia tại sao đột nhiên lại chết, chẳng nhẽ là tức chết?
Chỉ là, những điều này cũng không quan trọng nữa. Trên thực tế, trong mắt của Thành chủ đại nhân, quan trọng nhất vẫn là nhị thiếu gia.
Quá vô sỉ! Quá âm hiểm! Quá có tài!
Nhị thiếu gia Giang gia quét con mắt thách thức của mình nhìn thẳng vào Mộ Dung gia, đội ngũ đón rể rồng rắn hàng dài kia bỗng biến thành trò cười cho cả thành Thiên Hương.
- Được lắm, Giang Chấn Hải, phụ tử nhà ngươi cứ đợi đó. Không lâu nữa đâu, Giang gia các ngươi sẽ thành một mớ lẫn lộn không sống được ở thành Thiên Hương này.
Mộ Dung Triển nói trong cơn giận giữ, cả đời sáng suốt, lại bị một tiểu tử vắt mũi chưa sạch chơi cho một vố đau. Đây nằm ngoài vấn đề thể diện, mà chính là một sự sỉ nhục công khai.
Hai chân Mộ Dung Triển khẽ động, con ngựa dưới hông đau đớn hí mạnh một tiếng, kế đó nhanh như chớp rời đi. Mộ Dung Triển thực sự không muốn nán lại ở nơi này lâu hơn dù chỉ một giây, càng không muốn đi về cùng đội ngũ đón rể, mặt mo cũng không biết để đâu cho bớt nhục.
- Hừ! Giang Trần, giở âm mưu quỷ kế thì còn gì là hảo hán, có bản lĩnh cùng ta đấu một chọi một. Mộ Dung Anh ta đánh cho cha ngươi hết nhận ra ngươi luôn.
Một thanh niên nhảy từ ngựa xuống, lấy tay chỉ thẳng vào Giang Trần. Mộ Dung Anh chính là một tuấn kiệt nhà Mộ Dung, tuổi trẻ tài cao. Gia chủ mặc dù đã bỏ đi, nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, dù sao mặt mũi Mộ Dung gia cũng mất sạch rồi. Nếu như có thể dùng vũ lực dạy cho Giang Trần một trận, cũng coi như trút được cục tức, còn có thể chứng minh thiên tài Mộ Dung gia mạnh hơn nhiều so với tên công tử bột Giang gia.
- Đúng đấy, Giang Trần, dám động chân cách không?
Một thanh niên khác trong Mộ Dung gia hét lớn, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng. Giang Trần là phế vật có tiếng ở thành Thiên Hương, ai mà chẳng biết, mặc dù lần này là dùng quỷ kế làm Mộ Dung gia mất mặt. Nhưng nếu thực sự động thủ, tùy tiện dùng một người cũng có thể đánh cho hắn ngã nằm.
- Muốn động thủ với bổn thiếu gia? Cũng được, nhưng bổn thiếu gia không thể ra tay không công, phải cược chút gì đó mới thi vị.
Khóe miệng Giang Trần vẽ lên tia cười lạnh, ngay cả Giang Chấn Hải đứng ở đại môn cũng cười theo. Người khác không biết thực lực của Giang Trần, chứ hắn thì rõ lắm. Khí Cảnh cửu đoạn như Giang Như Long còn bị hắn một chiêu giết chết. Cái tên Mộ Dung Anh này chẳng qua chỉ Khí Cảnh bát đoạn, chống lại Giang Trần, không có chút khả năng chiến thắng nào.
- Được, ngươi muốn cược cái gì?
Nghe thấy Giang Trần dám nhận lời ứng chiến, Mộ Dung Anh lập tức đại hỉ.
- Chính là cược cỗ quan tài này, nếu ta thua, ta sẽ treo quan tài ở trước cửa phủ ba ngày, nếu như Mộ Dung Anh nhà ngươi thua, đơn giản thôi, các ngươi phải dùng bát đại kiệu cùng đội ngũ đón tân lang khiêng cỗ quan tài này về. Nếu không làm được, tất cả người Mộ Dung gia đều trở thành con rùa rụt cổ.
Giọng nói của Giang Trần rất lớn, Giang Chấn Hải ngầm giơ ngón tay cái lên với con trai. Chiêu ngày quả nhiên hiểm!
Hôm nay người tập trung ngoài phủ đông nghìn nghịt, Mộ Dung Anh có muốn nói không làm cũng không được. Nếu như đội rước tân lang mà mang cỗ quan tài này về thật biến thành trò cười. Nếu Mộ Dung Anh không làm như vậy, sẽ chứng mình người nhà Mộ Dung đều là con rùa rụt cổ. Mặt mũi có thể ném ra làm thảm chà chân rồi!
Giang Chấn Hải không cảm thấy cách này của nhi tử có gì không thỏa đáng, dù sao cũng đã lật mặt, sau này hai nhà sẽ dễ bề đối phó nhau hơn.
- Được, ta đồng ý.
Mộ Dung Anh còn chẳng buồn suy nghĩ liền đồng ý, hắn thậm chí còn chẳng thèm nghe rõ Giang Trần cược cái gì. Trong lòng hắn, đánh bại Giang Trần chỉ như đá bay con sâu cái kiến, cho nên, bất luận là cược gì, hắn cũng không thèm để tâm.
- Anh ca, món cược này lớn lắm đấy, huynh có nên suy nghĩ thêm không.
Một thanh niên đứng sau lưng Mộ Dung Anh nói nhỏ hai câu.
- Yên tâm đi, tiểu tử này chẳng qua chỉ Khí Cảnh nhất đoạn, ta đấu với hắn chẳng khác gì đánh chết cẩu, đợi rồi xem người nhà họ Giang đem quan tài phơi trước cửa phủ ba ngày đi.
Mộ Dung Anh vẻ mặt tràn đầy nhạo báng xem lẫn tự tin, căn bản không coi Giang Trần ra gì.
Người vây xem lập tức nổi lên hứng thú, Mộ Dung Triển đi rồi, vốn nghĩ đã hết kịch hay thưởng thức, không ngờ cánh thanh niên hai nhà lại khởi phát xung đột. Hơn nữa, cược còn không nhỏ, chẳng khác gì lấy thể diện và tôn nghiêm của cả hai nhà ra đánh cược. Thấy hai bên đều khí thế, giống như đã có toan tính trước, rất nhiều người dồn sự chú ý lên người Giang Trần, họ đều muốn xem, tên công tử bột nổi danh này dựa vào đâu mà hạ nổi Mộ Dung Anh Khí Cảnh bát đoạn.