Dịch giả: Nguyên Dũng
...
Mộ Dung Anh tràn đầy ý trào phúng, bước tới trước cách Giang Trần không xa.
- Mộ Dung Anh, ngươi chuẩn bị xong chưa? Nếu như chưa, ta cho ngươi thời gian chuẩn bị.
Giang Trần cười nói.
- Nực cười, đánh với ngươi mà còn cần chuẩn bị ư?
Mộ Dung Anh cười nhạo một tiếng.
“Chát!”
Mộ Dung Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người chợt nghe thấy một tiếng “chát” vang lên, chỉ thấy Giang Trần đã giáng một cái tát vào mặt Mộ Dung Anh. Một Mộ Dung Anh hùng tráng là vậy, ấy thế mà lại trực tiếp bị lật ngược bay lên rồi đập xuống đất, “tiếp xúc thân mật” với nền đất dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người.
“Bịch!”
Âm thanh nặng nề vang lên.
Xung quanh lập tức trở nên im bặt một vùng, đám đông nương theo hướng Mộ Dung Anh nằm bò dưới đất, nhìn hắn mấy lần cố gắng lồm cồm bò dậy nhưng bất thành, cuối cùng chỉ có thể đem ánh mắt kinh hãi mà nhìn chằm chằm Giang Trần.
- Mẹ kiếp, ai nói nhị thiếu gia của phủ Thành Chủ bất tài vô dụng Khí Cảnh nhất đoạn chứ, một cái bạt tai liền khiến cho một Khí Cảnh bát đoạn nằm dính đất. Người như vậy mà bảo là phế vật ư?
- Thật quá lợi hại, hoá ra Giang Trần này vẫn luôn ngụy trang.
- Ôi trời ơi, đây còn là nhị thiếu gia của chúng ta không? Sao cứ như hoàn toàn biết thành người khác vậy.
...
Thời khắc này, bất luận là người vây quanh xem, hay là đám hộ vệ của phủ Thành Chủ, cùng những người đi đón tân lang của Mộ Dung Gia, cho tới những người từng quen biết hiểu Giang Thần từ trước, đều bị kinh hãi mà há to mồm. Kết cục như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Nếu nói có một người vẫn giữ được bình tĩnh, duy chỉ còn Giang Chấn Hải thôi.
- Không thể nào, điều này là không thể, sao lại như vậy được?
Kinh hãi nhất chính là Mộ Dung Anh, hắn nằm sạp dưới đất, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, bị Giang Trần đánh cho thất điên bát đảo, nội lực trong người cũng bị đánh tán loạn hết, nhất thời đến sức mạnh bò lên cũng không có.
- Anh ca.
Hai thanh niên khác của Mộ Dung Gia cũng vội vàng chạy đến trước mặt hắn, một trái một phải đỡ Mộ Dung Anh dậy, đồng thời vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn về phía Giang Trần.
Nghĩ đến sự vụ đặt cược ban nãy với Giang Trần, Mộ Dung Anh ngay cả ý muốn chết cũng đã có, nếu hắn cược cá nhân nhiều lắm là tự mình mất mặt, nhưng lại phải đem cỗ quan tài này kéo về, mặt mũi toàn bộ nhà Mộ Dung nay phải để đâu.
- Giang Thành.
Giang Trần còn chẳng buồn ngoảnh đầu lại hét lớn, hộ vệ Giang Thành thấy vậy không dám chậm trễ, bước chân nhanh như tên bắn đến bên cạnh Giang Trần.
- Thiếu gia, tiểu nhân có mặt.
Giang Thành nhìn Giang Trần với ánh mắt tràn đầy sự sùng bái. Từ lần Giang Trần thưởng cho hắn mười lượng vàng, vị nhị thiếu gia này trong lòng hắn đã trở thành người tốt chính hiệu.
- Hỗ trợ Mộ Dung gia đem quan tài của đại thiếu gia đặt lên bát đại kiệu, sau đó đi theo Mộ Dung gia. Nếu như không kéo về tận nhà Mộ Dung thì người Mộ Dung gia từ nay không cần bước ra khỏi cửa nữa, cứ ở nhà mà làm con rùa rụt cổ khốn kiếp đi.
Giọng nói của Giang Trần oang oang, câu này khiến tất cả mọi người đều nghe rõ ràng rành mạch.
“Phụt!”
Mộ Dung Anh mở miệng phun ra một ngụm máu, thiếu chút nữa ngất ngay tại trận. Hắn hiện giờ ngay cả cái chết cũng nghĩ tới, lần này hắn chơi lớn quá, lại còn nói trước mặt bao nhiêu người, cơ hội nuốt lời cũng không có.
Trong lúc nhất thời, Mộ Dung Anh đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu quả thật đem quan tài kéo về Mộ Dung gia, Mộ Dung Triển nhất định sẽ lột da hắn. Nhưng nếu không kéo về, cái danh hiệu “con rùa rụt cổ” Mộ Dung gia không thể rũ bỏ, và thế có nghĩa Mộ Dung Triển cũng vẫn sẽ lột da hắn.
- Vâng, thiếu gia.
Giang Thành chẳng quan tâm nhiều đến vậy, hắn chỉ biết thiếu gia hắn đang vui. Từ nay về sau, lời của thiếu gia chính là thánh chỉ, tuyệt đối răm rắp nghe theo.
“Hự!”
Giang Thành lấy đà hự một tiếng, đem cỗ quan tài nặng trịch trực tiếp khênh lên. Là một cáo thủ Khí Cảnh lục đoạn, khiêng một cỗ quan tài không hề tốn sức.
- Tránh hết ra!
Giang Thành không nghe phân bua, chỉ đem quan tài khiêng lên trên bát đại kiệu. Mộ Dung Tiểu Nhu nhìn thấy phu quân mình nằm trong quan tài, vậy mà hai mắt rưng rưng, thương tâm vô cùng. Xem ra cô nương này ngoại trừ là một kẻ ăn tạp ra, ngay tới trí tuệ cũng có vấn đề. Một nữ nhân như vậy, chỉ e đúng thật không phải là con gái của Mộ Dung Triển.
- Mộ Dung Anh, rể các ngươi cũng đón được rồi, mau trở về bái đường đi. Đại môn phủ Thành chủ không hoan nghênh người của Mộ Dung gia. Là một bại tướng dưới tay ta, về sau nhìn thấy bổn thiếu gia thì lượn cho xa vào, bằng không ta nhìn thấy một lần sẽ đánh một lần. Cút!
Giang Trần vùng tay lên, không hề có chút khách khí.
“A! Phụt!”
Mộ Dung Anh ngửa mặt lên trời gào lớn, sau đó trợn mắt lên rồi hôn mê ngay lập tức.
- Bây giờ phải làm sao?
Một thanh niên nói.
- Đi thôi, ở lại đây chỉ càng thêm mất mặt. Đem cỗ quan tài này kéo về đã, Gia chủ có trách tội thì cũng là trách nhiệm của Mộ Dung Anh.
Một người khác nói.
Do đó, đội ngũ lớn rước tân lang chỉ còn cách khiêng bát đại kiệu đã đặt ngay ngắn cỗ quan tài lên trên mà đi về. Chỉ có điều ai cũng tâm trạng ủ rũ, nào có còn vui mừng như trước.
Nhị thiếu gia quần là áo lụa của Giang gia một trận chiến thành danh, khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thôi. Mộ Dung gia mất hết mặt mũi, lần giao phong này giữa Mộ Dung gia và phủ Thành Chủ, có thể nói là bại hoàn toàn, hơn nữa còn bại trong tay một thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi.
Toàn bộ thành Thiên Hương chìm vào trong sự nghị luận không dứt, mâu thuẫn giữa hai đại thế lực tăng đến mức không thể cứu vãn. Ai cũng có thể đoán được, những tháng ngày về sau này của thành Thiên Hương đừng hòng được yên bình. Phủ Thành Chủ và Mộ Dung gia tranh đấu, tuyệt đối sẽ không thể dừng lại.