Dịch giả: Nguyên Dũng
...
Bên ngoài phủ Thành Chủ, người đông nghìn nghịt, phụ tử Giang Chấn Hải đứng ngoài cửa lớn nghênh đón, nhìn thấy đoàn người rước chủ rể rồng rắn dài ngoằng đằng trước, khóe miệng không kìm được mà vẽ lên một tia cười lạnh.
- Nhìn thấy chưa cha, ở rể mà đánh trống khua chiêng như vậy, Mộ Dung Triển ngoài muốn biến chúng ta thành tâm điểm cười nhạo, còn muốn thuận thế áp đảo đạp lên đầu chúng ta.
Giang Trần nói.
- Hừ! Ta xem hôm nay ai mới là kẻ bị cười nhạo.
Giang Chấn Hải hừ lạnh một tiếng.
- Hà Hà, Giang huynh, Mộ Dung Triển ta tới đón hôn rồi, không biết con rể Giang Như Long đã chuẩn bị ổn thỏa để về ở rể chưa.
Mộ Dung Triển chưa thấy người bước tới đã nghe thấy tiếng, thậm chí còn đặc biệt nhấn mạnh vào hai từ “ở rể”.
- Đương nhiên, khuyển tử từ hôm qua đã chuẩn bị tốt lắm rồi, Trần nhi, mau đi mời ca ca đi con.
Giang Chấn Hải cười nói.
- Xin Mộ Dung thúc thúc đợi một lát, ta đi mời đại ca đến.
Giang Trần chắp tay kính lễ trước Mộ Dung Triển, quay người rời đi.
Mộ Dung Triển toàn thân mặc hồng bào, vui sướng hớn hở, Mộ Dung Tiểu Nhu cũng mũ phượng trùm đầu, trên mặt thoáng vẻ ngại ngùng, khiến người khác nhìn liền no bụng ba ngày. Rất nhiều kẻ liếc nhìn Mộ Dung Tiểu Nhu một cái, liền không còn đủ dũng khí nhìn thêm lần thứ hai.
Đại tỉ, quả nhiên là do thượng đế phái tới tra tấn người mà!
- Tránh ra!
Không bao lâu sau, bên trong phủ Thành chủ phát ra tiếng hô lớn, chỉ thấy trên vai Giang Trần vác theo một cỗ quan tài màu đen cực lớn.
“Đùng!”
Giang Trần tùy ý ném xuống, đem quan tài vứt ra bên ngoài đại môn, phát ra âm thanh nặng nề, đầu quan tài vừa vặn hướng về phía đám người rước rể Mộ Dung gia, chữ “Điện” (1) viết trên đó cực kì bắt mắt.
“Soạt!”
Vô số ánh mắt đổ dồn vào quan tài trước đại môn, mang theo ý khó hiểu. Vốn đang vô cùng huyên náo, bỗng nhiên im bặt ngay tắp lự.
“Đây là muốn làm gì? Một hồi đại hỉ vậy mà lại lôi quan tài ra, không khỏi tránh được điềm xấu, phủ Thành Chủ có ý gì đây?"
Sắc mặt của Mộ Dung Triển đại biến, hắn nhìn Giang Chấn Hải, hét lớn một tiếng:
- Giang huynh, huynh đây là có ý gì?
- Vô cùng có lỗi, đại ca ta tối qua bạo bệnh qua đời, cho nên, Mộ Dung tiểu thư chỉ có thể đón thi thể của hắn về. Để giữ thể diện, ta còn đặc biệt làm riêng cho đại ca ta một cỗ quan tài, đương nhiên, bên trong còn mặc cả bộ đồ tân lang nữa.
Giang Trần lớn tiếng nói, khiến cho tất cả mọi người đang xem náo nhiệt xung quanh nghe được rành mạch.
- Cái gì?
Lập tức, âm thanh kinh ngạc nổi lên bốn phía, còn chưa bao giờ nghe qua chuyện như vậy, đi đón rể mà lại đón về một cỗ quan tài. Cho dù Giang Như Long có chết thật hay chưa, đây chẳng khác gì vả vào mặt Mộ Dung gia một cái, cái tát này đủ để họ đau ê đau ẩm.
Nhất là Mộ Dung gia còn phong quang vô hạn đến đây, gặp phải cỗ quan tài này khiến thể diện của bọn hắn biến mất sạch.
- Giang Chấn Hải, ngươi đừng có quá đáng.
Mộ Dung Triển nổi giận đùng đùng.
- Mộ Dung thúc thúc dù gì cũng là nhất gia chi chủ, sao lại buông những lời quá đáng như vậy, sao lại bảo bọn ta quá đáng, các người đến đón đại ca ta về, chứ đâu nói là đi đón người sống hay người chết.
Giang Trần nói xong câu này, rất nhiều người đều muốn hộc máu mồm, hóa ra trong thiên hạ lại có những đạo lý như vậy.
- Hừ! Giang Chấn Hải, phụ tử các ngươi định hù ta hay sao, Giang Như Long là một cao thủ Khí Cảnh cửu đoạn, hôm qua vẫn còn tử tế đàng hoàng, làm sao qua một buổi tối đã chết rồi!
Mộ Dung Triển hừ lạnh một tiếng.
- Trong quan tài đích thị là Giang Như Long, nếu ngươi không tin, có thể mở ra xem, dù sao cũng đều là người nhà Mộ Dung các người rồi.
Giang Trần mở miệng nói, ngữ khí không còn sự hiền hòa như trước, Giang Chấn Hải chỉ đứng nguyên một chỗ chắp tay trước người, chẳng nói lấy một câu, hết thảy đều xem nhi tử của mình ứng phó.
Đối với biểu hiện của con hắn hiện giờ, Giang Chấn Hải tương đối hài lòng, đối mặt với Mộ Dung Triển mà vẫn bình thản ung dung, câu nào câu nấy đối đáp ra trò, đây là điều mà ít người trẻ tuổi nào làm được. Cần phải biết, Mộ Dung Triển giống hắn, đều là cao thủ Khí Hải Đỉnh Phong.
- Mẹ kiếp, ta tới đón con rể, phủ Thành chủ lại vứt một cỗ quan tài ra, thế này rõ ràng là làm ô nhục Mộ Dung gia ta.
Một thanh niên trong Mộ Dung gia mắng lớn một câu.
- Hà hà, vị huynh đài này nói rất hay, nếu nói nhục, là do các người làm nhục phủ Thành chủ chúng ta trước. Các ngươi mở to mắt ra mà xem, nhìn tướng mạo của vị Mộ Dung Tiểu Nhu này đi, đây là thành ý mà các ngươi muốn đem đến để nối thông gia với nhà ta đây ư? Nam nhân ở đây cho lão tử hỏi một câu, nữ nhân xấu xí như vậy tặng cho mấy người liệu có ai muốn lấy không. Các ngươi liệu có thấy nhục nhã không, thử hỏi có ai dám lấy Mộ Dung Tiểu Nhu không, bước ra đây cho lão tử xem.
Giang Trần cười ha hả, vạch mặt chính là điều mà hắn thích nhất, đối với địch nhân của mình cũng chẳng cần phải khách khí gì cho mệt.
Vừa nói xong câu này, sắc mặt của tất cả những nam nhân có mặt tại đây đều xanh như tàu lá, ôi trời, kết hôn cùng nữ nhân xấu ma chê quỷ hờn này thà rằng đánh chết bọn hắn đi còn hơn. Mộ Dung gia đường đường là một hộ lớn, muốn liên minh với phủ Thành Chủ, ấy vậy mà còn đưa một quái nữ đến, xem ra trong chuyện này quả nhiên Mộ Dung gia đã có ý làm nhục phủ Thành Chủ trước.
- Thêm nữa, nữ nhân xấu xí này có phải con gái của Mộ Dung Triển hay không cũng còn mơ hồ lắm.
Giang Trần vẻ mặt cười lạnh.
- Được lắm, tên tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn này, nghe danh Giang Trần là phế vật chơi bời số một của thành Thiên Hương, không ngờ lại có tâm cơ nhường vậy, Giang Chấn Hải, chuyện ngày hôm nay Mộ Dung gia ta sẽ nhớ kỹ. Kể từ hôm nay trở đi, Mộ Dung gia cùng phủ Thành chủ không đội trời chung.
...
(1) Điện: Thờ cúng, cúng tế.