Chương 12: Nhục nhân giả, nhân hằng nhục chi

Dịch giả: Nguyên Dũng

...

- Cha, đừng nhìn Mộ Dung Triển tính tình xởi lởi, lão già này nội tâm khôn khéo hơn bất kỳ ai. Chuyện thành hôn hôm nay, hắn ta đã lợi dụng Mộ Dung Tiểu Nhu để sỉ nhục cả cái phủ Thành Chủ này, phủ Thành Chủ dù gì cũng là thế lực lớn của thành Thiên Hương. Nếu như lấy nữ nhân như vậy về phủ, như thế chẳng khác nào để người trong thiên hạ cười nhạo. Sau này còn mặt mũi nào nữa, nếu như để Giang Như Long ở rể càng làm mất thể diện của người trong phủ Thành chủ chúng ta.

Đôi mắt Giang Trần sáng ngời:

- Nữ nhân xấu xí đó chỉ là quân cờ để sỉ nhục chúng ta công khai mà thôi. Ta còn hoài nghi nữ nhân kia liệu có phải là con gái thật của Mộ Dung Triển hay không. Thành Thiên Hương này lớn như vậy, Mộ Dung gia là một gia đình có tiếng, con gái của Mộ Dung gia lại xấu lạ đến vậy, tại sao trước giờ chưa nghe người ta nhắc tới. Nếu như cuộc hôn sự này thực sự được thu xếp ổn thỏa, phủ Thành Chủ lấy một nữ nhân xấu hoắc về, lại còn để Giang Như Long ở rể, phủ Thành Chủ chúng ta sẽ trở thành tâm điểm cho người đời đàm tiếu, bị Mộ Dung gia áp đảo về sau.

Giang Trần nói ra suy nghĩ của mình khiến Giang Chấn Hải sáng tỏ thông suốt. Hắn vẫn luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nghĩ thông suốt điểm này. Nghe xong mấy lời của con trai liền hiểu ra hoàn toàn, hắn vốn nghĩ dựa vào quan hệ thông gia của hai nhà, vậy mà điểm này lại bị người ta nhân cơ hội lợi dụng ngược lại để sỉ nhục mình một phen.

Một núi không chứa nổi hai hổ, phủ Thành Chủ và Mộ Dung gia làm sao có thể hòa bình chung sống?

- Trần nhi, sao con bỗng nhiên trở nên thông minh như vậy?

Giang Chấn Hải nhìn nhi tử của mình như nhìn một sinh vật lạ.

- Cha, con từ trước tới giờ cũng không ngốc.

Giang Trần cười nói.

- Phải rồi Trần nhi, tu vi của con sao đột nhiên tiến bộ nhiều như vậy?

Giang Chấn Hải giật mình hỏi.

Giang Trần mỉm cười, hắn biết chắc Giang Chấn Hải nhất định sẽ hỏi như vậy, sớm đã nghĩ được cách đối đáp:

- Cha, ba ngày trước Dương Dũng huynh đệ muốn giết con, hài nhi đã được một cao nhân ngẫu nhiên ứng cứu. Cao nhân đó không những trừ khử hai người Dương Dũng, mà còn giúp con cải thiện thể chất. Hỗ trợ con hấp thụ dược lực đọng lại ở cơ thể trong nhiều năm tích tụ, còn giúp con một mạch đạt tới Khí Cảnh cửu đoạn. Nói ra thì đây cũng là công lao của cha, nếu không có nhiều linh đan như vậy trong bao nhiêu năm qua, con làm sao phát triển nhanh được như vậy.

- Hà hà, con trai ta quả là nhân họa đắc phúc, không biết là cao nhân nào lại có khả năng cao thâm đến vậy, thật đáng tiếc không có cơ hội gặp mặt một lần.

Giang Chấn Hải vui vẻ cười lớn, còn điều gì vui hơn khi nhìn thấy con mình có tiền đồ chứ.

- Cha, chúng ta hoàn toàn không cần hòa hoãn quan hệ với Mộ Dung gia làm gì, theo con thấy, thành Thiên Hương chỉ có thể tồn tại một thế lực mạnh thôi. Nếu như Mộ Dung gia muốn chơi đùa, chúng ta chơi cùng hắn cho vui.

Giang Trần nói.

- Đúng, nếu không thì hắn sẽ nghĩ Giang Chấn Hải này sợ hắn không bằng. Trần nhi, còn đám cưới ngày mai tính sao?

Giang Chấn Hải nhìn sang Giang Trần. Nếu như là trước đây, đại sự như vậy tuyệt đối sẽ không bao giờ thương lượng với Giang Trần. Nhưng đến nay con trai hắn đã thay đổi, nói không chừng còn đưa ra ý kiến thông suốt hơn mình.

- Nhục nhân giả, nhân hằng nhục chi!

Giang Trần vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Mộ Dung Tiểu Nhu xuất hiện đã làm phủ Thành chủ ta mất hết thể diện. Nếu đã như vậy, chúng ta nên sỉ nhục lại, khiến Mộ Dung gia phải mất mặt mới thôi, trở thành đối tượng cho mọi người cười nhạo trong thành Thiên Hương này.

- Con muốn làm như thế nào?

Con ngươi Giang Chấn Hải sáng lên, không biết nhi tử có kế sách gì hay.

- Đơn giản, bọn hắn không phải muốn đón Giang Như Long về sao? Tìm người đóng một cỗ quan tài đi.

Giang Trần vừa cười vừa nói.

Trong mắt của Giang Trần, bằng hữu là bằng hữu, địch nhân là địch nhân. Hắn chưa bao giờ nghĩ cách lấy lòng kẻ địch, kẻ đối đầu với hắn trước giờ không ai có kết cục tốt đẹp, Giang Như Long chính là ví dụ và Mộ Dung gia cũng thế. Một núi không dung hai hổ, trừ khử Mộ Dung gia, chính là chuyện đầu tiên hắn cần làm sau khi trọng sinh.

Giang Chấn Hải có thể trở thành Thành Chủ, tại thành Thiên Hương chiếm cứ đóng dùi, tất nhiên sẽ không sợ ai, nếu nói trong thâm tâm không nghĩ tới chuyện loại bỏ Mộ Dung gia thì đúng là lừa gạt quỷ. Hơn nữa, có thể nói Giang Trần là hy vọng duy nhất của hắn. Đến nay, nhi tử không nên thân của hắn bỗng nhiên trở nên cơ trí hơn người, trong tâm hắn vui mừng khôn xiết, nhi tử đã nói làm thì hắn sẽ làm, ai sợ ai chứ?

Ngày hôm sau, phủ Thành chủ vẫn giăng đèn kết hoa như bình thường, thậm chí còn náo nhiệt vui tươi hơn trước. Còn về chuyện Giang Như Long đã chết, ngoại trừ phụ tử Giang Chấn Hải ra thì chẳng còn ai biết.

Hộ vệ cùng hạ nhân của Giang gia không ngừng cười trộm. Hôm qua khi Giang Như Long đưa Mộ Dung Tiểu Nhu đi dạo chơi khắp phủ Thành Chủ, rất nhiều người đã nhìn thấy dung nhan thật của Mộ Dung Tiểu Nhu. Quả nhiên khiến người ta giật mình thảng thốt. Đại thiếu gia nếu lấy một cô vợ như này về, chắc hẳn kiếp trước thắp nhang thơm cầu nguyện không ít.

Trong thành Thiên Hương, người ngựa của của cha con Mộ Dung đã đứng đợi bên ngoài, đi theo sau là mấy thanh niên anh tuấn của Mộ Dung gia, từng người một đều tỏa ra sự ngạo mạn. Đội ngũ đón tân lang kéo dài chừng ba dặm, đằng sau khênh tám đại kiệu, uy vũ vô cùng.

Đội ngũ đón rể đi tới phủ Thành Chủ, trên đường đi đập chiêng gõ trống oanh động không ít.

- Ôi trời đất quỷ thần ơi, kia là nữa nhân sao? Sao trông không ra người ra ngợm gì vậy.

- Ọe, lão tử mắc ói quá. Dung nhan đại tiểu thư của Mộ Dung gia quả thực thần quỷ cũng phải khóc ngất. Ta nghe nói đại thiếu gia nhà phủ Thành chủ là thiếu niên tài tuấn. Trông thế này liệu sau này có sống được không?

- Đại thiếu gia của phủ Thành chủ đúng là tự nhảy vào hố lửa.

Dọc đường đi đám người cứ chỉ chỉ trỏ trỏ. Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của Giang Trần, Mộ Dung gia đúng là muốn sỉ nhục phủ Thành Chủ thật. Trống kèn ầm ĩ khiến dư luận trong thành Thiên Hương xôn xao, biến nơi đây thành cái chợ bàn tán xôm tụ, đã làm phủ Thành Chủ trở thành tâm điểm cười nhạo.