Dịch giả: Nguyên Dũng
...
Sắc mặt của Giang Như Long biến đổi ngay lập tức. Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Trần lại hãm hại mình rồi. Điều hắn không hiểu chính là tại sao con rối này đột nhiên lại trở nên thông minh đến vậy.
- Chỉ là hai tên nô tài mà thôi, lá gan có lớn hơn nữa cũng không dám giết chủ tử, hơn nữa, với thân phận của Dương gia huynh đệ căn bản không thể có được Tịnh Hóa Đan. Giang Như Long, nếu ngươi đã muốn thành hôn đến vậy, ta đây sẽ thành toàn ngươi, chỉ không ngờ Mộ Dung Tiểu Nhu lại bá khí đến vậy, hà hà, thật khiến người ta cảm thấy thông khoái. Nếu ngày mai ngươi ngoan ngoãn thành hôn ở rể, ta có lẽ sẽ một mực không ngả bài. Bởi lẽ nhìn một người thống khổ còn đã ghiền hơn trừ khử trực tiếp, đáng tiếc, ngươi lại muốn chạy trốn, ta làm sao có thể để ngươi rời đi thanh thản như vậy?
Giang Trần mỉm cười.
Không chỉ riêng Giang Như Long, ngay tới Giang Chấn Hải đứng ngoài cửa cũng cảm thấy như là lần đầu quen biết Giang Trần vậy. Con người này cả ngày chỉ biết chơi bời, không ngờ thâm tàng bất lộ, chẳng ngờ lại khôn khéo đến vậy. Chuyện hôn sự lần này quả nhiên đa mưu túc trí.
- Hà hà, Giang Trần à Giang Trần, không ngờ ta lại luôn xem thường ngươi, xem ra ngươi không đần như ta tưởng tượng, chỉ tiếc, ngươi đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Giang Như Long đột nhiên nở nụ cười, trong mắt hắn không hề che giấu tia sát ý với Giang Trần.
- Chuyện ngu xuẩn? Nói nghe xem.
Giang Trần nhún vai.
- Ngươi thực sự rất ngu, nếu ngươi đã biết rõ ta muốn rời đi đêm nay thì không nên đến đây một mình, bởi vì chỉ dựa vào tu vi Khí Cảnh nhất đoạn của ngươi, căn bản chính là tự tìm cái chết. Dù sao ta cũng phải đi, trước khi đi sẽ diệt trừ ngươi, sau này ta đạt được thành tựu sẽ quay trở về phủ Thành Chủ, tiễn lão hồ đồ Giang Chấn Hải cùng ngươi đoàn tụ.
Giang Như Long sát khí nổi lên, trong mắt hắn, Giang Trần chỉ như một con sâu cái kiến không đáng để tâm, hắn tùy tiện liền có thể nghiền chết tươi. Thanh toán xong Giang Trần hắn sẽ cao chạy xa bay.
“Không xong rồi!”
Giang Chấn Hải thầm nghĩ một tiếng trong bụng, định thần xông vào, lại nghe tiếng Giang Trần nói một câu.
- Ngươi không giết được ta đâu.
Ngữ khí của Giang Trần vô cùng tự tin.
- Vậy sao? Khoảng cách giữa ta và ngươi gần thế sao, chỉ dựa vào tu vi Khí Cảnh nhất đoạn của ngươi mà cũng đòi giết ta. Cho dù có mặt Giang Chấn Hải ở đây cũng chưa chắc đã cứu được ngươi.
Giang Như Long cười nhạo một tiếng.
- Thật xin lỗi, ta không còn là Khí Cảnh nhất đoạn nữa, mà là Khí Cảnh cửu đoạn.
Giang Trần nói rồi phả ra khí tức của mình, một cỗ nguyên lực mạnh thấu thân thể quét ngang người đối phương, nguyên lực hùng hậu khiến Giang Như Long phải lùi lại hai bước.
- Cái gì?
Giang Như Long kinh hô lên, nhìn về phía Giang Trần hệt như nhìn thấy quỷ vậy, tình hình này, bất luận như thế nào hắn cũng không nghĩ tới.
Giang Chấn Hải đang nấp ở cửa nhìn thấy sự biến hóa của Giang Trần, trong lòng vô cùng chấn động khi thấy nhi tử không hề thua kém Giang Như Long, nhưng điều quan trọng hơn chính là sự cuồng hỉ đang nở trong lòng hắn.
“Ôi, ông trời có mắt, ông trời thật có mắt. Hóa ra con trai ta không phải là phế vật, mà là một thiên tài, cái tên tiểu tử đáng chết này, che giấu sâu quá, ngay cả lão tử cũng bị lừa.”
Giang Chấn Hải thiếu chút nữa nước mắt tuôn đầy mặt, nhi tử phế vật của hắn vẫn luôn là nỗi đau trong lòng. Ấy vậy mà chưa từng nghĩ tới con trai mình không phải là phế vật, mà lại là một thiên tài. Mới mười lăm tuổi đã luyện lên Khí Cảnh cửu đoạn. Toàn bộ thành Thiên Hương này cũng không có. Mà thông qua chuyện của Giang Như Long, Giang Trần còn thể hiện ra lòng dạ cùng tâm cơ mình vượt xa so với bằng hữu cùng trang lứa.
- Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng này. Mới ba ngày trước ngươi vẫn còn ở Khí Cảnh nhất đoạn, chẳng nhẽ ngươi luôn che giấu? Cứ cho là Khí Cảnh cửu đoạn đi, nguyên lực cũng không thể hùng hậu như vậy được.
Giang Như Long rõ ràng đã bị dọa cho khiếp sợ.
- Trên đời này, những chuyện ngươi không ngờ tới nhiều lắm, Giang Như Long, ngươi vốn có thể có được một tiền đồ sáng lạn, lại bị chính ngươi tự tay phá hủy, tất cả, chấm dứt thôi.
Nói rồi thân ảnh hắn nhoáng mạnh một cái, chớp mắt đã tới trước mặt Giang Như Long, bàn tay hắn như thép kìm, nhanh như điện giật tóm lấy cổ của địch nhân. Dưới áp lực của sức mạnh cường đại khiến đối phương không động đậy được.
- Dừng tay.
Giang Chấn Hải quát lớn một tiếng rồi nhảy từ cửa vào.
“Rắc rắc”
Thật không may, động tác của hắn không nhanh bằng Giang Trần, hắn đã bóp vỡ cuống họng Giang Như Long, đoạt mất sinh khí cuối cùng của đối phương.
- Ôi, Trần Nhi, sao con lại giết hắn ta?
Nhìn thấy Giang Như Long nằm trên mặt đất Giang Chấn Hải thở dài một tiếng. Ngoài điều đó ra, hắn còn thầm chấn kinh nhìn con trai mình, cùng là Khí Cảnh cửu đoạn, vậy mà Giang Như Long lại bị Giang Trần nhất kích tất sát, điều này quả thật khó lòng tin nổi.
- Cha, loại người như vậy chẳng nhẽ không đáng giết sao? Giữ lại là nuôi họa đấy.
Giang Trần nói.
- Hừ, uổng công ta bồi dưỡng cho hắn ngần ấy năm, vậy mà cuối cùng lại làm ra chuyện này, tất nhiên là đáng giết. Có điều, con giết hắn rồi, đại hôn ngày mai phải làm sao đây? Quan hệ giữa phủ Thành Chủ và Mộ Dung gia vốn không lấy làm tốt đẹp, lần này lại càng xong đời.
Giang Chấn Hải nhíu mày, đây mới chính là vấn đề hắn ta lo lắng.
- Cha, cha quá ngây thơ rồi, người phải biết một núi không thể có hai hổ. Ở cái thành Thiên Hương này, Mộ Dung gia và phủ Thành chủ không thể chung sống trong hòa bình được. Hơn nữa, cái lão già Mộ Dung đó căn bản không xem chúng ta ra gì, còn quang minh chính đại sỉ nhục chúng ta, chúng ta sao phải khách khí với nhà họ Mộ Dung đó.
Giang Trần cười nói.
- Sỉ nhục?
Giang Chấn Hải sững sờ.