Mặt trận phía Nam Ung Châu Thành
Tháp công thành quân Tây Sơn hứng đạn pháo ngã xuống vỡ tan, khói bay mù mịt. Từ làn bụi tiếng voi gầm lớn. Trần Quang Diệu ngồi trên 1 tượng binh to lớn cắm soái kỳ rút gươm hét lớn.
-Lên
Tiếng voi gầm liên tục vang lên, từ làn khói hơn 40 voi chiến xông lên, trên lưng mỗi tượng binh mang theo khẩu đại pháo cùng 2 người lính tiếp đạn khai hỏa.
Đàn voi như những cổ xe tăng thực thụ di chuyển theo đường mũi tên xông thẳng đoạn yếu nhất của tường thành đồng loạt khai hỏa. Vì khoảng cách gần, độ chính xác của pháo tăng lên đáng kể, sau vài loạt đạn, bức tường thành vốn đã loan lỗ vứt nứt cuối cùng không chịu nổi đổ sụp xuống tạo ra 1 khoảng trống lớn.
Trần Quang Diệu ra lệnh tháo pháo khỏi lưng voi vứt xuống đất. Bổ sung vào chỗ trống mà đại pháo để lại là 3 4 quân lính với cung, súng trên tay và khiên lớn trên lưng. Đoạn tượng binh tiến nhanh về khoảng trống của tường thành. Bộ binh quân Thanh với khiên lớn, giáo dài nhanh chóng lập tường khiên lắp đầy khoảng trống.
Tượng binh Tây Sơn tiến đến ngay trước mặt nhưng không trực tiếp xông vào mà giãn đội hình, không tiến không lùi chỉ cho quân lính trên lưng voi bắn tên, đạn vào đội hình khiên quân Thanh, bộ binh Tây Sơn tạo trận hình mai rùa với khiên lớn che chắn xung quanh vượt lên trước đoàn tượng binh tạo thành tường khiên. Tường thành sụp đổ không quá lớn để phát huy lợi thế tượng binh nhưng đủ nhỏ để vô hiệu lợi thế quân số của quân Thanh. Khoảng cách không quá xa để bắn tên nhưng đủ gần để vô hiệu hóa hỏa lực từ pháo trên thành. Mọi điều kiện phù hợp cho tượng, bộ binh Tây Sơn giữ thế giằn co tranh thủ 1 đoạn thời gian ngắn.
Hai bên không cận chiến mà bắt đầu dùng tên, đạn bắn vào trận hình đối phương. Lúc này quân Thanh vì cách tường thành, khoảng trống lại không quá lớn cung thủ không thể phát huy hỏa lực, ngược quân Tây Sơn phía ngoài thành, với tượng binh cao lớn phía sau có thể liên tục duy trì, phát huy tối đa hỏa lực, quân Thanh dù quân số nhiều hơn, thiệt hại mà quân Tây Sơn gây ra nhanh chóng được lắp đầy nhưng cơ bản quân Thanh đang thất thế. Nhận thấy tình cảnh nguy cấp Tôn Sĩ Nghị ra lệnh binh lính trên thành tạm thời từ bỏ mục tiêu là các tháp công thành mà tập trung hỏa lực vào đội hình Tây Sơn dưới thành.
Binh lính Tây Sơn dù có khiên lớn bao bọc nhưng nhận hỏa lực cực mạnh từ trên thành bắt đầu chịu thiệt hại nặng nề, vài tượng binh ngã xuống, binh sĩ gần như từ bỏ phản công chỉ đau khổ chèo trống dưới làn mưa đạn.
Lúc này, nhờ được giảm nhiệt các tháp công thành còn lại của Tây Sơn nhanh chóng áp sát tường thành, cuối cùng vài tháp đã đến được nơi cần đến.
Rầm, Rầm, Rầm!!! Những chiếc cầu từ tháp công thành rơi xuống tường thành, binh lính Tây Sơn ồ ạt tiến lên. Bộ binh Tây Sơn đang giằn co dưới thành vứt khiên tách ra 2 bên trèo lên tháp, gia nhập đoàn binh công thành. Bộ binh là lực lượng tinh nhuệ và thiện chiến nhất của Tây Sơn, đám cung thủ trên thành cơ bản không phải đối thủ của họ, binh lính Tây Sơn vừa chém giết trên thành vừa dùng chính những vũ khí thủ thành của quân Thanh mà xả xuống đội hình đang giằn co với tượng binh bên dưới.
Thoát được hỏa lực từ trên thành, đội hình phòng thủ quân Thanh cũng đã loạn. Lúc này, Trần Quang Diệu ra lệnh tượng binh tiến lên. Tiếng voi gầm lớn thúc đoàn tượng binh hùng hậu xông lên.
Rầm!!!
Cửa thành cuối cùng cũng bị phá. Quân Tây Sơn tiến vào. Hậu quân kỵ binh Tây Sơn chia thành 2 đạo, 1 do Võ Đình Tú chỉ huy xông vào hỗ trợ tượng binh, 1 do đích thân Quang Trung chỉ hủy trực chiến cửa thành. Nhờ sự hỗ trợ hỏa lực từ trên thành quân Tây Sơn phía dưới hoàn toàn làm chủ tình hình, toán kỵ binh do Quang Trung chỉ huy sau khi phá được phòng tuyến quân Thanh nhanh chóng tấn công thọc sườn hỗ trợ toán tượng, kỵ binh nơi tập trung nhiều quân lực nhất của quân Thanh.
Soạt!!! Dưới thành, Tôn Sĩ Nghị vừa vung trường thương qua yếu hầu 1 quân lính, người lính ngã xuống, phía sau, Nghị thấy 1 gương mặt quen thuộc đang kéo đại đao bước đến. Quang Trung mỉm cười nói.
-Tôn tướng quân, lại gặp nhau rồi.
Nghị phun nước bọt trả lời.
-Tới hay lắm. Nợ cũ, nợ mới hôm nay tính luôn 1 lượt
Dứt lời Nghị vung trường thương đánh tới. Quang Trung cười nhạt, vung đại đao phản kích. Binh lính xung quanh không hẹn mà ngừng chiến, phân biệt tách ra quan chiến.
Giữa khói lửa liên thành trong tiếng la hét của quân tử trận còn có tiếng cổ vũ của quân sĩ, 2 vị chủ tướng quần chiến khốc liệt, tiếng đại đao và trường thương va chạm chan chát liên hồi.
Keng!!! Đại đao bổ xuống Nghị nhanh chóng vươn trường thương đón đỡ, hắn dùng hết sức bình sinh đẩy đại đao sang 1 bên, 1 tay dùng thương đè đại đạo xuống đất tay còn lại rút thượng phương bảo kiếm bên hông đâm tới.
Quang Trung buông đại đao xoay người né tránh, nhanh như chớp ông né được nhát đâm chí mạng chộp được cổ tay Nghị, tay kia chộp yết hầu thuận đà nhấc Nghị lên nắm về phía xa. Nghị bị quẳng lên cao té xuống đất lăn lội mấy vòng đụng xác 1 người lính dừng lại, trường thương trượt khỏi tay khi còn trên không, thượng phương bảo kiếm hắn vẫn nắm chặt trong tay, hắn chống kiếm gượng dậy phun ra ngụm máu. Trong ánh mắt mơ hồ vì choáng, hắn thấy Quang Trung với vẻ mặt lạnh như băng tay không từ từ tiến đến. Bỗng Nghị buông kiếm chộp lấy cây nỏ trong tay xác lính kia hướng về phía Quang Trung bóp cò.
Phập!!! mũi lên ghim thẳng vào ngực Quang Trung, ông lùi lại 1 bước cúi đầu nhìn vết thương, mũi tên xuyên qua lớp chiến bào, máu từng giọt theo miệng vết thương rỉ xuống. Binh sĩ Tây Sơn tức giận định lao lên, Quang Trung giơ tay ra hiệu dừng lại.
Ông cười lạnh, đưa tay bẽ mũi tên vứt xuống đất, tiếp tục đi về hướng Nghị lắc đầu nói.
-Bỉ ổi.
Nghị nhìn dáng vẻ bình thản của Quang Trung nở 1 nụ cười khổ thầm nghĩ “Tên Giao Chỉ này quả thật là chiến thần, ta thua dưới tay hắn cũng không đáng tiếc”. Hắn thở dài rồi cầm thượng phương bảo kiếm, quỳ 1 chân trên đất hướng mặt lên trời nói.
-Bệ hạ. Thần cả đời nhận hoàng ân thiên tử, Nam chinh Bắc tiến chưa từng hai lòng nhưng thần đã nhiều lần làm bệ hạ thất vọng không còn mặt mũi trở về thiên triều, không còn mặt mũi nhìn mặt ba quân, nay thần nguyện lấy cái chết để đền tội. Tỏ rõ lòng trung.
Hắn đứng dậy phủi bụi trên chiến bào nhìn Quang Trung nói.
-Cả đời ta chinh chiến sa trường, hào kiệt chết dưới tay ta không ít, quân đội bại dưới tay ta cũng không ít duy chỉ có 1 mình ngươi là ta không thể đánh bại. Lần trước là ta quá chủ quan nhưng lần này ta thua, ta tâm phục khẩu phục không có gì để nói. Ta chưa từng cầu xin ai điều gì, nay ta muốn cầu xin ngươi 1 điều.
-Ngươi cứ nói, nếu làm được ta chắc chắn sẽ làm. [Quang Trung trả lời]
-Đa tạ. Mạng ta ở đây tùy người chém giết nhưng mấy vạn huynh đệ trong thành họ còn có mẹ già con thơ, thắng thua đã rõ mong ngươi mở chút lòng từ bi mà tha mạng cho họ.
Quang Trung nhìn ánh mắt kiên định của Tôn Sĩ Nghị thầm thán phục trả lời
-Ta hứa với ngươi nếu họ đầu hàng 1 người ta cũng không giết.
Tôn Sĩ Nghị cuối đầu khẽ rơi nước mắt đáp.
-Đa tạ Quang tướng quân.
Nghị lướt mắt nhìn binh sĩ quân Thanh xung quanh hét lớn.
-Các huynh đệ, ta đi trước, các huynh đệ hãy mang xác ta về thiên triều chịu tội trước bệ hạ.
Dứt lời, Nghị cầm kiếm rạch ngang yếu hầu, máu tươi tuông ra ướt đẵm chiến bào, thân hình cao lớn của y từ từ ngã xuống.
-Tôn tướng quân!!!
Binh lính nhà Thanh buông vũ khí quỳ sụp xuống khóc nức nở. Máu trên cổ Nghị vẫn tuông ra, tay y nhúc nhích cố vươn tay nắm kiếm nhưng không được, y trút hơi thở cuối cùng mắt vẫn mở, đăm đăm nhìn về phía thượng phương bảo kiếm.
Quang Trung cuối đầu, binh lính Tây Sơn cũng cuối đầu theo ông. Ông bước tới, xoay người Nghị nằm ngay ngắn trên đất, nhặt thượng phương bảo kiếm đặt lên người Nghị, sau đó nắm tay Nghị đặt lên kiếm, cảm thán nói.
-Yên nghỉ nhé, Tôn Tướng Quân.
Quang Trung vuốt mắt Tôn Sĩ Nghị đứng lên nói với 3 quân.
-Quân Tây Sơn nghe lệnh. Tất cả binh sĩ Đại Thanh buông kiếm đầu hàng tuyệt đối không được giết cũng không được bắt làm tù binh. Mở cửa thành cho họ lui binh.
Ông quay sang nói với 1 viên tướng nhà Thanh đang quỳ khóc.
-Ngươi hãy dùng thượng phương bảo kiếm lột da ngựa của Tôn Tướng Quân bọc thây ông ấy đưa về quê nhà an táng cẩn thận, việc này phải làm trong âm thầm vì nếu thiên tử các ngươi mà biết, có khả năng thi thể ông ấy cũng không còn nguyên vẹn mà an táng đâu. Về đến kinh đô cứ nói Quang Trung ta đã phanh thây Tôn Sĩ Nghị chết không toàn thây.
Viên tướng nhà Thanh cảm động, đập đầu vái lạy liên tục.
-Thôi được rồi. Ngươi đi tập hợp tàn binh theo cửa Bắc mà rời khỏi Ung Châu Thành. Ta hứa quân ta sẽ để các ngươi an toàn lui binh.
Viên tướng sụt sùi đứng lên nhìn xác đồng đội la liệt xung quanh muốn nói điều gì nhưng không dám nói. Quang Trung nhìn ra vấn đề nói tiếp.
-Ngươi yên tâm, các huynh đệ tử trận của ngươi ta sẽ an táng họ, tuyệt không mạo phạm.
Viên tướng lại sụp xuống vái lạy đến chảy máu đầu. Quang Trung cười khổ cúi xuống đỡ viên tướng đứng dậy nói.
-Chiến tranh chỉ mang đến đau thương và mất mát, ta và ngươi đều là thân bất vô kỷ, kết thúc rồi người quay về đi.
Viên tướng lau nước mắt chấp tay cúi đầu rời đi, y cùng những binh sĩ còn lại thu gom xác đồng đội chất thành hàng, chấp tay cuối đầu trước khi dìu dắt người bị thương rời đi. Quang Trung nhìn theo đoàn quân nhà Thanh thở dài.
-Ngươi bảo các huynh đệ thu gom xác quân ta, xây đàn hỏa thiêu đem tro cốt của họ về Đại Việt an táng. Còn nữa sai người đem xác quân Thanh an táng ngoài thành, tuyệt không được có hành động hay lời nói mạo phạm người đã mất, ai sai lệnh chém. [Ông quay sang nói với các thuộc tướng]
-Thần tuân mệnh [Các tướng đồng thanh trả lời]
Cùng lúc đó mặt trận phía Đông Ung Châu Thành.