Chương 4: Phản Công

Quang Trung kéo áo khoát, thở ra hơi lạnh hướng mắt nhìn về bức tường thành cao kiên cô phía trước không xa đang ẩn hiện trong làn sương buổi sáng. Phía Đông mặt trời đang dần hiện phía sau ngọn núi, những tia nắng đầu ngày len lỏi qua tán cây sưởi ấm vạn vật.

-Bình minh phương Bắc thật đẹp –Quang Trung cảm thán—

Dưới chân núi trong ánh sáng mờ ảo buổi bình minh ẩn hiện những lá cờ vàng nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Ông mỉm cười nói.

-Đến nhanh hơn ta tưởng

Quang Trung 1 mình cưỡi ngựa đi về hướng đội quân hùng hậu đang tập kết, từ trong hàng ngũ đó 1 người cũng 1 mình cưỡi ngựa đi về hướng mình. 2 người gặp nhau Quang Trung nói.

-Dùng máy bắn đá hỏa thiêu pháo hạm. Ta thật sự không nghĩ ra. Khâm phục, khâm phục.

-Ngươi cũng không kém, dùng Trâu đại phá quân Bát Kỳ quả thật cổ kim hiếm thấy –Nguyễn Ánh thật tâm thán phục—

-Nguyễn Vương chê cười rồi –Quanh Trung cười lớn– Ngài sao lại tới đây, nơi này hình như không nằm trong kế hoạch.

Nguyễn Ánh mỉm cười đáp

-Chữ Tận ta và người viết lúc hội binh không phải đã rõ rồi sao?

Quang Trung chợt thay đổi giọng điệu, trầm tư nói.

-Nguyễn Ánh này. Giá như ta và ngươi không có mối thù năm xưa, giá như ta và ngươi có cùng chí hướng thì Đại Việt ta đã không cần phải cúi đầu trước phương Bắc, tiếc thay…

Nguyễn Ánh hướng tầm mắt về nơi xa thở dài nói

-Rừng không thể 2 hổ, nước không thể 2 vua. Huống hồ mối thù năm xưa quá lớn dù có lấy hết nước sông Trường Giang này cũng không thể rửa sạch.

Quang Trung vuốt ve bờm ngựa nói.

-Hưng thịnh, suy tàn là lẽ thường của 1 triều đại, nhà Lê đã tồn tại hơn 300 năm, nay đến lúc suy tàn. Trịnh – Nguyễn phân tranh 50 năm, chiến tranh liên miên bá tánh lầm than, nhân dân cơ cực. Mối thù với ngươi bản thân ta cũng không muốn nhưng ngàn năm nay có ai làm đại sự mà tay không dính máu? Ta nói điều này không phải muốn biện minh cho những gì ta đã làm hay muốn nhận được sự thông cảm từ ngươi ta chỉ muốn nói, nếu ta không làm cũng có người khác làm điều này.

Nguyễn Ánh xoay người nhìn thẳng Quang Trung nói.

-Ta biết. Nhưng ý trời đã định người đó là ngươi. Ta và ngươi chỉ 1 kẻ được sống, sống đến khi nhìn thấy Đại Việt thống nhất. Nếu kẻ đó là ta thì con cháu ngươi sẽ được trải qua những gì ta đã trải qua…

-Hay cho câu ý trời đã định. Được hãy xem ông trời đánh ván cờ Đại Việt như thế nào? [Quang Trung mỉm cười nói]

Nguyễn Ánh hướng tầm mắt về phía đại quân đã vào hàng ngũ chỉnh tề sẵn sàng chiến đấu nói tiếp

-Thật ra ngươi là kẻ ta căm hờn nhất, muốn ngươi chết nhất nhưng ngươi cũng là kẻ ta ưa thích nhất, muốn cùng ngồi uống trà nhất. Nếu không có người bây giờ có lẽ ta vẫn là 1 hoàng tử suốt ngày ăn chơi trụy lạc sống 1 cuộc đời vô ích, cũng có lẽ cái mạng nhỏ của ta cũng sớm không còn rồi. Chính ngươi đã tạo nên Nguyễn Vương ta hôm nay. Ta nghĩ ta vẫn nợ ngươi 1 lời cảm ơn.

-Nguyễn Huệ ta thuở nhỏ chăn trâu, cấy lúa lớn lên cầm đao bình thiên hạ thấm thoát đã nửa đời người. Đắng, cay, vinh, nhục chưa gì chưa trải có được 1 người vừa là đối thủ vừa là tri kỉ như ngươi kiếp này ta sống đúng không uổng mà [Quang Trung cảm khái nói] Không nói nữa chúng ta cùng nhau làm nốt việc còn lại, tối nay cùng vào thành uống rượu.

-Được, hẹn ngươi tối nay cùng nhau đối ẩm.

2 người quay về đại quân.

Trước đó quân Tây Sơn sau khi đại thắng ở phía Bắc ải Chi Lăng tiêu diệt, bắt sống gần 10 vạn binh lính, thuận đà Tây Sơn truy kích quân Thanh, đến biên giới Quang Trung ra lệnh tiếp tục tiến quân vượt qua biên giới đánh sâu vào phương Bắc. Nguyễn Ánh sau khi đập tan cánh thủy binh cũng ra lệnh tức tốc lên thuyền bằng đường thủy tiến quân lên phương Bắc. Tin bại trận liên tiếp bay về các thành quách phương Bắc hoặc không đánh tự hàng hoặc bỏ thành mà chạy, qua nửa tháng quân Đại Việt đã tiến sâu vào đất Bắc, quan quân nhà Thanh luống cuống không biết xử lý thế nào, thế quân Đại Việt quá mạnh sĩ khí đang tăng tiến quân như vũ bão trong thời gian ngắn cơ bản không thể ngăn chặn, cuối cùng hoàng đế Gia Khánh ra lệnh rút toàn bộ quân vùng biên giới về Ung Châu quyết tử chiến giữ thành tranh thủ thời gian cho triều đình tập hợp binh mã đến ứng cứu. Ung Châu Thành được củng cố với gần 20 vạn quân gồm tàn quân 2 cánh thủy bộ của Tôn Sĩ Nghị và Ô Đạt Kinh và bại binh từ các thành bị quân Việt công hạ chạy đến.

Về cơ bản muốn công phá 1 thành trì có 20 vạn quân phải cần ít nhất 40 vạn nhưng lần này Tây Sơn có gần 10 vạn binh mã, quân Nguyễn có khoảng 5 vạn tổng cộng chỉ khoảng 15 vạn. Lại phải đánh nhanh, thắng nhanh trước khi Đại Thanh gửi quân chi viện. Nhiệm vụ này quả thật vô tiền khoáng hậu ngàn năm nay chưa ai dám làm nhưng lần này Đại Việt 1 vùng đất bé nhỏ so với Trung Hoa vùng đất mà người Trung Hoa chỉ xem là quận Giao Chỉ lại dám làm, họ đánh 30 vạn quân tinh nhuệ Bát Kỳ như bắt cua trong rổ, lại còn tiến quân Bắc phạt dằn mặt thiên triều, quả là đánh 1 trận trời long đất lở.

Quân Tây Sơn dàn trận phía Nam thành Ung Châu. Quân nhà Nguyễn ở phía Đông

Quang Trung và Nguyễn Ánh liếc nhìn về phía trận doanh của nhau sau đó dời tầm mắt vào thành Ung Châu không hẹn cùng rút đao hét lớn.

-Công phá Ung Châu Thành!!!

-Sát!Sát!Sát!

Tiếng ngựa hí, tiếng voi gầm, thét của ba quân vang động đất trời, đám chim thú ở rừng núi gần đó hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Tiếng pháo nổ liên hồi trút mưa đạn vào thành, khung cảnh yên bình buổi bình minh nhanh chóng bị phá tan thay vào đó là khói, lửa sáng rực cả vùng trời.

Mặt trận phía Nam Ung Châu Thành…

Quân Tây Sơn triển khai gần 20 tháp công thành lớn dưới sự yểm trợ của phảo binh từ từ tiến lên. Trên thành tiếng súng tiến cung liên hồi, đạn, tên lửa như mưa trút xuống trận hình quân Tây Sơn. Bộ binh Tây Sơn di chuyển phía sau các tháp công thành theo đội hình mai rùa, dùng khiên lớn được bọc sắt che chắn xung quanh. Tôn Sĩ Nghị đứng trên thành ra lệnh.

-Khiên của chúng có bọc sắt, khoảng cách xa không gây nhiều thiệt hại. Pháo binh tập trung bắn phá các tháp công thành. Bộ binh bắn theo từng loạt cách nhau vài khắc, đợi chúng tiến đến cách 50 bước khiên khắc của chúng hết tác dụng thì dùng toàn lực tấn công, cách 20 bước ném đá, cách 10 bước đổ dầu sôi, thả cột sắt quyết không cho chúng lên thành.

Mặt trận phía Đông Ung Châu Thành…

Quân Nguyễn dựng máy bắn đá theo cách cũ trước bắn bình đất chứa chất dẫn cháy sau bắn bình đất mồi lửa, pháo binh yểm trợ cho bộ binh quân Nguyễn đẩy thang công thành. Ngoài thang công thành thông thường quân Nguyễn còn chế ra 1 loại thang công thành, 4 chiếc thang dài được đóng trên đỉnh tháp tương tự tháp công thành nhưng nhỏ hơn giúp di chuyển nhanh hơn, phía trước 1 toán lính núp trong một những tấm ván bọc sắt được xích lại như 1 cái nhà di động, nhà này giống như cái khiên giúp bảo vệ tháp thang phía sau.

Quân Nguyễn giãn cách đội hình giúp giảm sát thương từ pháo và tên đạn từ trên thành nả xuống. Tất cả những vũ khí công thành kỳ quái này điều được làm từ xác những tàu bị đắm của quân Thanh tại sông Như Nguyệt.

Máy bắn đá thô sơ lại tỏ ra rất hiệu quả trong trường hợp này. Những bình sứ bốc cháy theo chất dẫn nhanh chóng bén lửa đến các bình thuốc súng trên thành, tiến nổ liên tiếp phát ra chỉ thoáng chốc gần 1 nửa khẩu pháo trên thành bị vô hiệu hóa, lửa cháy khắp nơi tên, đạn dưới thành liên tiếp bay lên, quân lính nhà Thanh bắt đầu hoảng loạn mất tập trung. Đỗ Văn Nhơn ôm bình thuốc súng hét lớn.

-Lên

Từ trong 1 căn nhà di động Nhơn cùng hơn 10 người mỗi người ôm 1 bình thuốc súng mấy chục cân dưới sự yểm trợ của 1 tiểu đội khoảng 100 người chạy nhanh về phía cổng thành. Thoát được làn tên, đạn đến được cổng thành Nhơn ra lệnh binh sĩ chất thuốc súng ngay giữa cổng thành sau đó rút lui. Võ Tánh châm lửa mũi tên hướng về phía cổng thành giương cung bắn. Mũi tên lửa bay sượt ngang mặt Đỗ Thanh Nhơn cắm ngay vào thùng thuốc súng. Đỗ Thanh Nhơn giật mình mắng lớn.

-Bà nội cha thằng Tánh, mày định giết tao à.

Võ Tánh buông cung ôm bụng cười. Nhơn vừa định mắng thêm câu nữa thì 1 tiếng nổ vang trời phát ra, công thành nhanh chóng bị phá tan. Nhơn rút kiếm quay lại mắng.

-Công thành xong nhất định phải cạo râu thằng này. Các huynh đệ theo ta.

Đỗ Thanh Nhơn dân đầu tiền quân xong vào cửa thành.

Châu Văn Tiếp giật dây cương ngựa rút gươm hét lớn.

-Sát!!!

2000 kỵ binh quân Nguyễn ồ ạt tiến vào cửa thành.