Ngoài cửa biển sông Bạch Đằng, người đàn ông ngồi câu trên chiếc thuyền đánh cá nhỏ, nhẹ nói.
-Cắn câu rồi!
-Nhưng mất 1 miếng mồi lớn. Thật đáng tiếc [Võ Tánh đáp]
Nguyễn Ánh giật cần câu, 1 con cá lớn văng lên thuyền giãy đành đạch, ông mỉm cười rồi nói
-Cá lớn cần mồi lớn. Tên Ô Đạt Kinh này năm xưa có mấy vạn tinh binh, không đánh trận nào đã lui binh, người khác sẽ nghĩ hắn nhát gan nhưng thật ra hắn là người biết nhìn đại cục, đại thế đã mất có đánh chỉ hoài công, lui binh mới là diệu kế, người này hành sự cẩn trọng nếu toán nghi binh kia quá ít hắn sẽ sinh nghi, sự sẽ không thành.
Nguyễn Ánh gỡ cá khỏi móc câu ném xuống biển, phía xa ngoài khơi, hàng trăm chiến hạm nhà Nguyễn rẽ sóng tiến thẳng vào cửa sông Bạch Đằng.
Cánh quân của Ô Đạt Kinh còn vài dặm nữa là đến nơi đóng trại, bỗng đoàn thuyền phía trước bị mắc kẹt bởi 1 sợi xích sắt to được cột vào cây cổ thụ, căng ngang khúc sông hẹp. Đoàn thuyền không kịp xử lý bị dồn ứ lại 1 chỗ làm loạn đội hình. 2 bờ sông rền vang tiếng hét, những ngọn cờ quân Nguyễn phất lên trải dài mấy dặm.
Ô Đạt Kinh thất thanh kêu lên
-Bị mai phục. Ra lệnh đoàn thuyền tách ra, lập lại trận hình nả pháo vào 2 bên bờ.
Chiến thuyền Đại Thanh là những thuyền lớn, gặp khúc sông hẹp, lại đang bị kẹt nhất thời mất kiểm soát, rất khó điều khiển. Lúc này từ 2 bên bờ bay ra những chậu đất rơi vào thuyền vỡ ra nhưng không phát nổ chỉ văng ra chất lỏng làm ướt cả sàn thuyền, lính quân Thanh chấm tay thử thì phát hiện đây là chất dẫn lửa, quân thanh mộng bức không biết xử lý thế nào thì tiếp theo cũng những bình đất đó nhưng lần này được bịt khăn châm lửa, rơi xuống thuyền vỡ ra lập tức bắt lửa, lửa theo chất dẫn cháy nhanh chóng lan khắp thuyền nhất thời không thể dập tắt.
Những thuyền chứa thuốc súng, pháo nhanh chóng bị bắt lửa đến nổ tung. Chỉ chốc lát cả khúc sông bừng lên ánh lửa, khói đen mịt trời, tiếng thét của quân Thanh hòa cùng tiếng nổ dồn dập của kho thuốc súng rung động cả vùng. 10 vạn thủy quân gần 400 chiến thuyền Đại Thanh hoàn toàn vỡ trận.
Ô Đạt Kinh lập tức ra lệnh lui binh, tất cả các chiến thuyền còn di chuyển được đều quay đầu chạy chối chết ra biển. Ra đến biển thoát khỏi trận địa Ô Đạt Kinh mới hoàn hồn thở dốc nói.
-Cũng may chiến thuyền của chúng đã bị ta đánh bại. Nếu không chúng mà đuổi theo truy kích thì quân ta chỉ có 1 con đường chết.
Chưa kịp cười mặt của Ô Đạt Kinh đã hoàn toàn trắng bệch vì phía trước hắn, hàng trăm chiến thuyền đã bày trận chờ sẵn. Lần này đến lượt quân Thanh hứng mưa đạn từ quân Nguyễn. Từ chiến thuyền nhà Nguyễn những loạt pháo liên tục trút xuống đoàn quân rịu rã nhà Thanh, binh lính đã hồn bay thất lạc cơ bản không còn khả năng chiến đấu, chúng chỉ chống trả yếu ớt hòng mở đường máu mà chạy. 10 vạn thủy quân Đại Thanh đại bại hoàn toàn, vài chục chiến thuyền trong đó có soái hạm của Ô Đạt Kinh may mắn phá được vòng vây mà thoát nạn.
Thuyền Nguyễn Ánh xuôi theo dòng nước tiến về Như Nguyệt Giang, khúc sông bây giờ toàn là xác thuyền, xác lính quân Thanh, trôi nổi kín cả mặt nước. những chiến thuyền còn nguyên vẹn được giữ lại neo 2 bên bờ.
Đỗ Văn Nhơn đang thống kê số thuyền, quân lính bắt được thấy Nguyễn Ánh đi tới ông cúi đầu nói.
-Bẩm Nguyễn Vương quân ta thu được 30 chiến hạm lớn, hơn 70 chiến thuyền nhỏ, bắt sống gần 1 vạn quân Thanh, binh khí, thuốc súng, pháo nhiều vô số.
Châu Văn Tiếp đi đến cúi đầu nói.
-Bẩm Nguyễn Vương đoàn nghi binh của ta mất 5 chiến hạm lớn, 30 chiến thuyền, tử thương 300 quân, mất, hư hỏng hơn 50 pháo.
Nguyễn Ánh nhìn sang Võ Tánh rồi nói.
-Con cá này đủ lớn so với mồi rồi chứ.
Võ Tánh sạm mặt giật giật môi muốn biện hộ cho đỡ ngượng nhưng lại không biết nói gì nên đành im lặng.
Thấy vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó của Võ Tánh Nguyễn Ánh cười đắc chí nói.
-Thôi được rồi. 3 người các ngươi đi thu thập khí giới nhân tiện sai quân lính vớt các cây gỗ lớn ở xác thuyền địch, sau này ta cần dùng.
-Lĩnh mệnh [Cả 3 đồng thanh đáp]
Phía Bắc Ải Chi Lăng
Tôn Sĩ Nghị trầm tư nhìn theo đoàn kỵ binh tiên phong đang lao về phía kỵ binh Tây Sơn. 1 vị thuộc tướng bên cạnh hỏi.
-Bẩm chủ soái! Thần có điều không hiểu. Tại sao không dùng pháo để chặn quân tiên phong của chúng?
Nghị vẫn trầm tư không trả lời. Trần Sĩ Nhiếp thấy vậy tiếp lời.
-Khí giới quân ta chủ yếu nằm ở cánh thủy quân, chưa hội quân với cánh quân đó không thể lãng phí đạn pháo, kỵ binh Tây Sơn chỉ là kỵ binh hạng nhẹ không thể đối đầu với kỵ binh của ta. Đợi khi bộ binh chủ lực của chúng tiến đến, khi đó mới sử dụng đạn pháo sẽ có lợi thế hơn.
-Mạt tướng đã hiểu. [vị tướng trả lời]
Kỵ binh Bát Kỳ hạng nặng di chuyển theo hình mũi tên xông thẳng vào đoàn kỵ binh hạng nhẹ hàng ngang của Tây Sơn, cách 100 bước chân đột nhiên kỵ binh Tây Sơn tách ra 2 bên, lộ ra phía sau là đoàn tượng binh đang ầm ầm tiến lên. Ngựa chiến nghe tiến voi gầm thì hoảng sợ bỏ chạy làm loạn đội hình, thừa cơ kỵ binh Tây Sơn từ 2 cánh đánh thọc sườn, toán quân tiên phong quân Thanh hoàn toàn vỡ trận bỏ chạy trở về.
Tôn Sĩ Nghị nói.
-Tượng binh Tây Sơn vẫn thế, vô cùng hung hãn. Người đâu tháo pháo khỏi xe, chất củi đốt từ từ tiến lên, voi gặp lửa sẽ hoảng sợ mà quay lại giẫm đạp phe nhà.
Binh sĩ nhanh chóng làm theo, xe lửa đi trước bộ binh giáo dài theo sau, từ từ tiến lên, được 1 đoạn Nghị phát hiện tượng binh Tây Sơn không truy kích mà quay về trận doanh, bên kia chiến tuyến khói bụi mù mịt không rõ thực hư. Quân Thanh vẫn từ từ cẩn trọng mà tiến.
Qua một hồi Nghị nghe tiếng voi gầm, hắn ra lệnh 3 quân dừng lại chuẩn bị nghênh chiến. Quân Thanh tay cầm chắc giáo mắt đăm đăm nhìn vào làn bụi chờ đợi…
Tiếng voi gầm ngày càng lớn, trong làn bụi lao ra ánh lửa nhìn không rõ là cái gì, vài khắc sau mấy trăm con vật to hơn ngựa nhưng nhỏ hơn voi đầu có sừng đang bốc cháy…
-Trâu là con Trâu!!![Binh sĩ quân Thanh hét lớn]
Tôn Sĩ Nghị mộng bức thầm nghĩ. “Trâu ư, quân Tây Sơn dùng Trâu trong chiến trận à, thứ quỷ gì vậy?”
Đàn Trâu bị quân Tây Sơn buộc rơm vào đuôi và sừng rồi châm lửa, phía sau là tượng binh hàng ngang gầm lớn thúc Trâu chạy về phía trước.
Sau 1 hồi thất thần Nghị sai binh lính đem pháo trở lại xe nả pháo vào đàn Trâu, thiệt hại không được bao nhiêu ngược lại đàn Trâu nghe tiếng đạn pháo càng điên cuồng chạy thẳng về phía đại quân. Binh lính quân Thanh bắt đầu hoảng sợ tay chân rung rẩy khi đàn Trâu lao về phía mình, vài nhát đâm chém với con Trâu đang điên thật chẳng hề hấn gì chúng lao thẳng vào quân lính xé nát đội hình, sau đàn Trâu đến tượng binh, binh sĩ vốn đã loạn càng thêm loạn. Kỵ binh Tây Sơn tiếp tục đánh thọc sườn quấy rối, bộ binh chủ lực Tây Sơn yểm trợ phía sau tượng binh đánh trực diện vào trung tâm.
Tiền quân bị diệt trung quân hoảng loạn, hậu quân chưa thấy mặt quân thù đã buông giáo bỏ chạy, 20 vạn đại quân nay như tổ kiến gặp mưa chỉ biết tìm cách chạy trốn giữ mạng.
Binh lính Tây Sơn chém giết hả hê xác người la liệt, cỏ cây trên chiến trường vốn xanh tươi nay đã nhuộm đỏ bởi máu quân Thanh. Sau trận chiến thây chất thành đống tanh trôi vạn dặm. Quang Trung dùng khăn lau máu trên thanh đại đạo, đưa mắt nhìn gò xác mà cảm thán.
-Chính ta cũng không ngờ gò Đống Đa năm xưa nay lại có cái thứ 2. Đại Thanh ơi Đại Thanh ta vốn không phải kẻ khát máu, giang sơn Đại Việt nghiễm nhiên phải do người Việt làm chủ tại sao mấy ngàn năm nay lúc nào Trung Hoa các người cũng muốn thôn tính vùng đất này? Chiến tranh nối tiếp chiến tranh, dân chúng lầm than, bá tánh chịu khổ đến khi nào mới kết thúc đây?