Nửa tháng sau biên giới phía Bắc Đại Việt…
-Bẩm chủ soái! Phía trước 5 dặm là biên giới Đại Việt [1 vị thuộc tướng bẩm báo]
Tôn Sĩ Nghị nhẹ gật đầu rồi nói.
-Lệnh cho tướng sĩ dựng trại tạm nghỉ ngơi 2 ngày sau toàn lực hành quân sang biên giới bất kể ngày đêm bằng thời gian ngắn nhất tiến quân đến bờ Bắc Như Nguyệt Giang kết hợp cùng cánh thủy binh công phá Thăng Long Thành.
2 ngày sau 20 vạn quân Đại Thanh cờ giáo ngợp trời khí thế nuốt phong vân ồ ạt tràn sang biên giới Đại Việt. Đại quân tiến đến phía Bắc Ải Chi Lăng thì Tôn Sĩ Nghị nói.
-Chia quân làm 2 đạo, 1 đạo gồm 5 vạn tân binh và dân phu làm nghi binh tiến quân vào ải Chi Lăng nếu gặp địch mai phục tuyệt đối không được toàn lực nghênh chiến cũng không được lui binh mà phải giữ thế giằng co giữ chân địch ở đó. Đạo còn lại toàn bộ theo ta vòng qua ải Chi Lăng tiếp tục hành quân về phía Bắc Như Nguyệt Giang…
Phó tướng Trần Nguyên Nhiếp trầm giọng nói.
-Sẽ không có trận Chi Lăng nào đâu
-Ngươi nói sao? [Nghị thắc mắc]
-Chủ soái! Người xem [Nhiếp chỉ tay về phía trước]
Tôn Sĩ Nghị dời mắt ra khỏi tấm địa đồ quay mặt nhìn… Phía trước không xa bụi bay mù mịt ẩn trong đó là hàng ngàn lá cờ Tây Sơn che kín 1 vùng trời. Phía trước đại quân là 1 người thân hình cao lớn, cỡi ngựa đen tuyền tay cầm 1 thanh đại đao sáng lóa, áo bào trắng nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Hình ảnh quen thuộc này làm tim của Nghị bắt đầu đập loạn, ánh mắt lóe lên 1 tia căm hờn cùng sợ hãi. Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ người đã từng làm hắn đại bại phải chui lủi chạy về Trung Hoa 1 cách nhục nhã, mấy năm nay hắn không biết đã bao nhiêu lần nằm mơ được ăn thịt uống máu người này. Để được trả mối thù này hắn phải dùng đầu của mình và cả gia quyến để được cầm quân Nam chinh nay hắn tên chiến thần bất khả chiến bại năm xưa ở ngay trước mặt lần này Nghị nhất quyết phải lấy máu Nguyễn Huệ rửa mối hận xưa. Nghị nhếch môi cười rồi nói với phó tướng.
-Ngươi truyền ba quân bày trận chuẩn bị nghênh địch [Hắn 1 mình cưỡi ngựa tiến về phía Quang Trung]
Quang Trung cũng 1 mình cưỡi ngựa về phía Nghị. Cả 2 đối mặt Quang Trung nói.
-Tôn tướng quân. Đã lâu không gặp ngài vẫn khỏe chứ.
-Chưa lấy được đầu ngươi ta chưa thể chết được. [Nghị trả lời]
Quang Trung cười lớn rồi đáp.
-Năm đó Tôn tướng quân ngài về Bắc gấp gáp không lời từ biệt làm ta không thể đích thân tiễn ngài về Thiên Triều thật là thất lễ, nay nghe tin ngài cùng tướng sĩ đến thăm Huệ ta vui mừng khôn siết bèn cùng 3 quân tướng sĩ đến nghênh đón từ xa để tạ lỗi với ngài năm xưa đã không đủ lễ.
Nghe Quang Trung dùng giọng điệu lễ phép với mình nhưng khẩu khí lại mỉa mai cười cợt Nghị giận tím mặt hừ lạnh.
-Ngươi nghĩ dùng vài lời khích tướng sẽ chọc giận được ta sao?
-Nào dám! Nào dám! Tôn tướng quân quá lời. Những lời Huệ ta nói đều xuất phát từ lòng ngưỡng mộ ngài nào có ý nhã cợt. [Quang Trung tiếp tục mỉa mai]
Tôn Sĩ Nghị nộ khí xung thiên quát lớn.
-Tên thất phu lỗ mãng. 29 vạn quân năm xưa chỉ là dân quân địa phương của lưỡng Quảng và Vân Nam cơ bản không có khả năng chiến đấu vì vậy bọn giặc cướp các ngươi mới may mắn chiến thắng. Nay ta nhận lệnh thiên tử thống lĩnh 30 vạn tinh binh Bát Kỳ chinh phạt Giao Chỉ, bọn thất phu các ngươi khôn hồn bỏ binh khí ra hàng ta đây nghĩ ngươi là 1 bậc hào kiệt sẽ bẩm tấu thiên tử tha cho ngươi 1 mạng còn nếu không đại quân Bát Kỳ sẽ tắm máu Giao Châu tế linh hồn những huynh đệ năm xưa.
Quang Trung vẫn không thay đổi thái độ ngữ khí đáp
-Tôn tướng quân quá khen. Huệ ta nào phải hào kiệt gì chẳng qua chỉ là thời thế mà thôi, chỉ có điều con người Huệ ta có 1 tật xấu là với ta chỉ có chiến chứ không có hàng, mười mấy năm nay nam chinh bắc chiến trăm trận trăm thắng Huệ ta ngày đêm mong mỏi gặp được đối thủ như ngài đây để đánh 1 trận cho sảng khoái nay Tôn tướng quân ngài đã thỏa lòng mong ước của ta, Huệ ta vô cùng cảm tạ.
-Ngông cuồng!!! Ngày này năm sau ta sẽ đến mộ người bái tế! [Nghị hừ lạnh]
-Đa tạ Tôn tướng quân. Ngày này năm sau ta cũng sẽ đến mộ ngài cùng ngài uống rượu [Quang Trung cười lớn đáp, sau đó quay người đi]
Tôn Sĩ Nghị tím tai đỏ mắt quay về trận doanh rút Thượng Phương Bảo Kiếm hét lớn với 3 quân.
-Hỡi 3 quân tướng sĩ. Bọn thất phu mọi rợ Tây Sơn ở trước mặt, hôm nay là ngày để các huynh đệ chúng ta tắm máu quân thù tế bái vong hồn của các huynh đệ năm xưa, hãy để chiến bào của ta nhuộm đỏ, hãy để gươm giáo của ta xẻo thịt quân thù hãy để tên tuổi của ta lưu danh hậu thế, truyền đến ngàn đời…
Quang Trung đứng trước đại quân Tây Sơn ông cười ngựa đi ngang 3 quân nhìn qua trùng trùng lớp lớp binh sĩ không nói câu nào đến giữa quân tiên phong giật dây cương con ngựa đen chồm dậy hí vang, áo bào ông bay phần phật trong gió thanh đại đao tỏa ra sát khí xung thiên, ông hét lớn.
-Sát!!!
Tiếng hô, tiếng ngựa hí, tiếng voi rầm của 2 bên như rung chuyển đất trời tiền quân thốc ngựa ồ ạt như cơn sóng tràn về phía trận doanh đối phương…
Cửa biển sông Bạch Đằng
Trên soái hạm Đại Thanh 1 vị thuộc tướng cúi đầu nói
-Bẩm chủ soái! Phía trước là cửa sông Bạch Đằng. Từ đây xuôi theo dòng nước ta sẽ đến sông Như Nguyệt nơi hội ngộ với đoàn quân của Tôn tướng quân.
Ô Đạt Kinh trầm tư nói.
-Con sông này như là ải môn quan của chúng ta, mấy trăm năm nay đã không ít người phương Bắc phải vùi thây nơi này. Giờ nước đang dâng là thời cơ tốt nhất để tiến quân nếu chậm trễ nước rút rất có thể chúng ta sẽ rơi vào mai phục bãi cọc của Đại Việt như những lần trước. Ngươi truyền lệnh ta bảo các tàu thặt chặt đội hình nhanh chóng xuôi theo dòng nước trước khi mặt trời lặng phải vào được nơi đóng trại.
Vừa dứt lời bỗng có tiếng pháo nổ dồn dập, từ cửa sông mấy chục thuyền chiến rẽ sóng tiến đến. Ô Đạt Kinh giật mình nói.
-Chúng chặn đánh sớm thế sao?
Vị thuộc tướng đứng cạnh trả lời.
-Có thể như ngài vừa nói chúng muốn cầm chân chúng ta có đến khi nước rút.
-Truyền lệnh 3 quân toàn lực nghênh chiến quyết đẩy lùi quân địch tiến nhanh vào sông Như Nguyệt. [Kinh ra lệnh]
Mấy trăm thuyền chiến Đại Thanh nhanh chóng vào đội hình chiến đấu, pháo trút như mưa xuống các tàu nhà Nguyễn, chỉ chốt lát quân Nguyễn đã mất lợi thế phủ đầu đau khổ chèo chống trước mưa đạn. Sau 1 canh giờ thuyền nhà Nguyễn chiếc thì chìm chiếc hư hỏng nặng 1 nửa đội chiến thuyền đã không còn khả năng chiến đấu. Châu Văn Tiếp ra lệnh lui quân. Thủy quân nhà Thanh thừa thế toàn lực truy kích tiến sâu vào sông Bạch Đằng. Qua giữa trưa quân Thanh đã đến cửa sông Như Nguyệt.
-Bẩm chủ soái! Nhờ nước lớn quân ta thuận theo dòng nước đã tiến được đến cửa sông Như Nguyệt quân Giao Chỉ đại bại đã bỏ thuyền mà chạy. [vị thuộc tướng nói]
-Xem ra ta đã quá đề cao quân địch rồi. Truyền lệnh toàn quân tiến vào sông Như Nguyệt nhanh chống neo thuyền dựng trại ở bờ Bắc chờ quân tiếp viện cùng đánh Thăng Long Thành. [Ô Đạt Kinh đắc chí cười lớn]