Ngày hôm sau, Bắc Minh Thành chấn động vì ba vụ án mạng xảy ra, An Định Hầu Triệu Đông thân chinh bách chiến sa trường được liệt vào hàng danh tướng lại bị hai thanh kiếm đâm thủng cả cổ họng, Thượng Thư Bộ Hình Vương Xung trong nhà có hơn ngàn gia đinh hộ vệ tất cả đều bị giết hết, Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân Mông Xung cùng với toàn bộ trại lính Bắc Thành thì đều bị cháy thành than thứ còn xót lại có lẽ chỉ là khí giới.
“Mọi người nghe đây, bất cứ ai phát hiện kẻ nào khả nghi thì ngay lập tức báo cho bản tướng, sẽ có trọng thưởng!”
Một tên tướng quân đang chỉ huy quân dán cáo thị khắp nơi trong thành, nhiều người dân bỗng tỏ ra hoang mang lo sợ, vì nạn nhân đều là những đại thần trọng yếu của triều đình.
“Nghe nói hôm qua An Định Hầu còn dẫn theo mấy chục tướng sĩ mà đều bị giết hết!”
“Thế đã là gì, ngươi chưa nghe sao? Doanh trại phía bắc còn cháy lớn đến gây giờ lửa vẫn chưa tắt kìa, ở đó có đến vài vạn quân chứ chẳng chơi!”
“Thấy bảo người nhà của các đại thần bị giết đều còn sống, không tổn hại một cọc tóc!”
Hoàng Cung Phong Thần Quốc.
Trong ngự thư phòng, Phong Trung Thần Đế khuôn mặt ngưng trọng, đứng đối diện còn có ba người mặc giáp trắng, hông đeo trường kiếm.
“Có phát hiện ra kẻ nào làm việc này?”
Phong Trung Thần Đế lãnh đạm lên tiếng, phá vỡ sự im lặng trong phòng, ba người kia nhìn nhau, người đứng đầu bước ra.
“Thưa Bệ Hạ...việc này hiện tại vẫn đang điều tra...chúng thần...”
“RẦM”
Một chưởng đập nát chiếc bàn trước mặt, Phong Trung Thần Đế tức giận.
“Các ngươi ba tam đại thống lĩnh của Bạch Y Quân, đừng nói với ta nhưng lời vô nghĩa như vậy!”
“Dạ thưa bệ hạ, đến giờ tuy ba người cách bị giết khác nhau, trong đó Vương Xung, Vương Thượng Thư là tự sát nhưng cả ba đều có một điểm chung!”
Người thứ hai đứng ra, chắp tay lên tiếng nói.
“Điểm chung gì?”
“Năm xưa, tiêu diệt Hắc Phong Kỵ Binh đều có phần của họ!”
Hai mắt Phong Trung Thần Đế căng ra, khuôn mặt lộ rõ vẽ thất kinh.
“Ý ngươi nói việc này là do Long Phá Thiên dựt dây?”
“Thần không dám chắc, nhưng có thể khẳng định việc này sẽ chưa dừng lại, bơi vì năm xưa để tiêu diệu Hắc Phong Kỵ Binh ngoại trừ Lý Bằng cùng một số đại thần từ thời tiên đế thì tất cả đều không tránh khỏi liên quan!”
Người thứ ba nãy giờ luôn cúi đầu im lặng, bỗng ngẩng mặt lên nói nhìn kỹ lại người này tuổi chỉ mới 30 và chỉ còn lại một con mắt.
“Ba người lập tức sắp xếp phải bắt được kẻ đằng sau!”
“Chúng thần tuân chỉ!”
Ba người lập tức ròi đi, Phong Trung Thần Đế Triệu Phi lại càng rơi vào trầm tư nhiều hơn.
“Long Phá Thiên ta đang chờ ngươi đây!”
“Bẩm Hoàng Thượng, có tín sứ của Vũ Cảnh tướng quân cầu kiến!”
Một tên thái dám đứng bên ngoài lên tiếng.
“Cho hắn vào đi!”
Một tên lính mặc quân phục của Phong Thần Quốc bước vào, dáng vẻ mệt moit giày cũng đã rách, trên người cũng có không ít vết thương được băng bó qua loa.
“Bẩm Hoàng Thượng, biên giới phía tây phát hiện quân địch!”
“Hỏa Thánh Quốc xuất binh?”
Chân mày hơi nhíu, Triệu Phi cẩn thận dò hỏi.
“Dạ thưa, không phải, ba ngày trước Vũ Cảnh tướng quân nhận được một lá thư, sắc mặt tái nhợt lập tức dẫn ba vạn quân ra ngoài thành nhưng khi trở về thì đã bị thương nặng, ba vạn quân chỉ còn lại vài nghìn, đến sáng sớm ngày hôm sau, có một đội Hắc Kỵ Binh đã bao vây thành bởi vì không có Vũ Cảnh tướng quân chỉ huy nên thành Khánh Đô chỉ sau 3 canh giờ đã thất thủ, thần chỉ kịp nhận lệnh cảu tướng quân về đây báo tin, còn số phận tướng quân cùng tướng sĩ ra sao thì cũng không thể đoán trước được nữa!”
Một ngày nhận liền hai tin dữ, sắc mặt của Triệu Phi tím ngắt.
“Khốn kiếp, từ lúc ngươi rời khỏi Khánh Đô đã là bao nhiêu ngày rồi?”
“Dạ Bẩm, là khoảng 2 ngày!”
Tên lính truyền tin thấy Triệu Phi tức giận như vậy, trong lòng cũng sợ hãi run rẩy trả lời.
“Người đâu, lập tức triệu Thẩm Thiên trở về, ra lệnh cho Ngũ Thân Vương cũng gấp rút trở về kinh thành nghị sự, lập tức đốt khói báo hiệu tình trạng khẩn cấp!”
Khánh Đô máu chảy thành sông, Hắc Phong Kỵ Binh chiếm thành nhưng chỉ giết những kẻ chống cự, tuyệt nhiên không động đến dân thường. Tại phủ tướng quân Vũ Cảnh thân mang trọng thương cùng vài thuộc tướng của mình quỳ ở giữa sân phía trước một thanh niên tuấn lãng khoác trên mình bộ giáp đen âm lãnh, sát khí ngút trời ngồi trên ghế, đằng sau còn có bốn người Tôn Minh.
“Không thể nào, Khánh Đô trong quá khứ vố chưa từng bị thất thủ!”
Vũ Cảnh mặt cùi gằm xuống vẫn không thể tin được là mình đã bại trận, mồ hôi trên người hắn chảy ra ướt đẫm cả quần áo.