Bắc Minh Thành, đêm. Đường phố vắng vẻ tĩnh mịch, trên con đường lớn có một đội vài chục lính đang hộ tống một chiếc kiệu tám người khiêng, bỗng nhiên phía trước họ một bóng đen xuất hiện.
“Tên kia mau tránh đường, ngươi có biết đây là kiệu của ai không?”
Tên đội trưởng dẫn đầu tiến ra phía trước lên tiếng dọn đường.
“Đương nhiên ta biết, Chinh Nam Tướng Quân, An Định Hầu Triệu Đông, đúng không?”
Bóng đen vẫn đứng yên ở đó, âm thanh lạnh lẽo vang lên, Triệu Đông chính là em họ của Phong Trung Thần Đế, tuy cũng mang họ Triệu những cũng đã phải chinh chiến nhiều năm mới có được tước vị như hiện tại, là một mãnh tướng xa trường!
“Biết vậy còn không tránh đường?”
“Xoạt...Keng..”
Lời của tên đội trưởng vừa dứt trên mái nhà có thêm mấy bóng đen đao kiếm sáng lóa tấn công vào đoàn người của Triệu Đông.
“Bảo vệ tướng quân.”
Tiếng chém giết vang lên trong đêm, máu tươi chảy dài trên con đường vắng lặng, chỉ sau thời gian uống hết một chén trà toàn bộ đám hộ vệ đã bị xử lý hết, mà bên nhóm người kia có tổng cộng tám người chưa hề có ai bị thương.
“An Định Hầu, mời ngài xuống kiệu cho!”
Một trong tám người lên tiếng, giọng nói băng lãnh sát khì trùng trùng.
“Đã biết là bổn Hầu mà còn dám gây chuyện? Các ngươi chán sống rồi sao?”
Từ trong kiệu, âm thanh ảm đạm vang lên, người bên trong cũng không bước ra khỏi kiệu.
“Đơn giản mà nói việc của bọn ta chính là giết ngươi!”
Tám người xông thẳng về phía chiếc kiệu, kiếm quang như phát sáng đâm xuyên qua kiệu từ nhiều hướng khác nhau.
“Đùng...”
Nóc kiệu bị thổi bay, một thân võ tướng uy nghi lẫm liệt ở trên cao đứng trên thân tám thanh kiếm đâm vào kiệu kia, một trung niên đã hơn 40 tuổi nhưng nhìn chỉ như 30.
“Có chút cân lượng, chẳng trách dám hành thích bổn Hầu!”
Triệu Đông thân chinh bách chiến nhiều năm, đương nhiên tự tin vào khả năng của bản thân, tám người thấy vậy liền thu kiếm về rồi ngay lập tức chém lên trên cao.
“Triệu Đông đừng quá tự tin, sau đêm nay An Định Hầu ngươi chỉ còn là cái xác!”
Tám người kết hợp ăn ý thi triển trận pháp xảo diệu vô cùng, Triệu Đông cũng giật mình thầm nghĩ.
“Hỏng! Chúng có chuẩn bị mà đến, ta lại tay không tấc sắt trận này khó thắng!”
Công kích liên hoàn Triệu Đông chống đỡ rất vất vả.
“Leng...keng..”
Nghe có tiếng động lạ, Triệu Đông giật mình nhìn lại thì đã bị mấy sợi dây xích giữ chặt hai chân hai tay.
“An Định Hầu cái thá gì? Chỉ có hư danh.”
Hai người khác tư sau lao lên, không chút nương tình hai lưỡi kiếm đâm xuyên qua cổ họng, cứ thế kết liễu mãnh tướng lưng danh đại lục, Triệu Đông thậm chí còn không có cơ hội kêu lên tiếng nào.
“Vậy là xong tên này, đêm nay con hai mục tiêu nữa!”
Nửa canh giờ sau ( 1 canh = 2 tiếng), tại nhà của Thượng Thư Bộ Hình Vương Xung, máu chảy khắp nơi, người chết chất đống nhưng hiển nhiên chỉ có binh lính bị giết chết, người già trẻ nhỏ và phụ nữ không có sức chiến đấu đều được tha.
Bên trong đại sảnh, Vương Xung khuôn mặt tái nhợt hồ môi chảy ròng ròng, bị tám người vây lấy.
“Vương Thượng Thư, bọn ta tha cho người nhà của ông đã là khoan dung lắm rồi, tự ông biết phải làm gì rồi đó!”
Lại là giọng nói lạnh lùng khi ám sát Triệu Đông. Vương Xung như chợt hiểu ra chuyện gì đó lập tức lao đầu vào tường chết ngay tại chỗ!
“Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân, Mông Xung?”
Một tờ giấy trên tay được dở ra giống như một danh sách.
“Tin tinh báo cho biết hắn đang ở cổng thành phía Bắc chứ không ở trong phủ!”
Một người khác đứng bên cạnh tùy tiện trả lời.
“Bắc Môn? Được vậy đưa hắn đi gặp Triệu Đông với Vương Xung!”