Chương 7: Phong Sa Thành - Long Phá Thiên

Thẩm Thiên đứng trước Hắc Phong Kỵ Binh, những làn gió nhẹ thổi qua càng tạo lên một khung cảnh hùng tráng, giống như một con sông màu đen, 4 vạn người mà không hề tạo ra tiếng động chỉ có tiếng ngựa và tiếng gió.

“Bốn vị thật sự phải rời đi sao?”

Thẩm Thiên nói cùng với sự tiếc nuối, đương nhiên hắn muốn họ trở về Bắc Minh Thành, có Hắc Phong Kỵ Binh Phong Thần Quốc sẽ lại bước lên ngôi vị bá chủ của cái đại lục này.

“Thẩm Tướng Quân, chúng ta phải trở về phục mệnh, Nguyên Soái đang chờ!”

Sau một hồi im lặng, Tôn Minh ngữ khí ảm đảm tùy tiện nói một câu.

“Hắc Phong Nguyên Soái! Chẳng lẽ vì chuyện năm xưa mà không chịu xuất hiện?”

Thâm Thiên trong lòng nghi hoặc một hồi lên tiếng hỏi.

“Thẩm Tướng Quân, có duyên gặp lại nhưng có lẽ lần sau chúng ta sẽ không còn đứng chung một chiến tuyến nữa! Cáo Từ!”

Không đợi Thẩm Thiên nói thêm câu nào bốn người cứ thế bỏ đi, Hắc Phong Kỵ Binh cũng theo phía sau, qua thời gian một nén hương trước mắt Thẩm Thiên chỉ còn là cát bụi do Hắc Phong Kỵ Binh lưu lại.

“Chẳng lẽ việc Thánh Thượng hạ lệnh truy sát họ là thật?”

Sự việc Hắc Phong Kỵ Binh một đường chém giết hơn 30 van quân của Vân Đế Quốc gây lên chấn động đối với toàn đại lục, Tư Mã Cao bởi vì thất bại đã bị dáng chức từ Đại Tướng Quân xuống làm Khinh Xa Tướng Quân, Vân Đế Quốc cũng chủ động gửi thư nghị hòa đến cho Phong Thần Quốc chấp nhận sự thất bại của mình, mà hiên lại Hắc Phog Kỵ Binh xuất hiện rồi lại biến mất càng làm cho các quốc gia khác lo sợ hơn, một mặt giao hảo với Phong Thần Quốc, mặt khác liên tục chuẩn bị lực lượng sẵn sàng chiến đấu.

Phía Tây Hỏa Thánh Quốc có một sa mạc rộng bao la quanh năm chỉ có bão cát và ánh nắng chói trang, trên sa mạc lại xuất hiện một đội nhân mã biến sa mạc màu vàng có một dải màu đen kéo dài, Hắc Phong Kỵ Binh lại xuất hiện ở đây một nơi có thời tiết khắc nghiệt như vậy.

“Thượng Quan, ngươi nghĩ xem tại sao Nguyên Soái lại chọn nơi chết tiệt này làm căn cứ?”

Tôn Minh bắt đầu cảm thấy khó chịu với cái thời tiết ở nơi xa xôi này, bất mãn lên tiếng.

“Sao người không hỏi Nguyên Soái ấy?”

Thượng Quan Kiệt vẫn lãnh đạm trả lời, trong tứ địa thống lĩnh, Tôn Minh là kẻ lắm lời nhất đôi lúc làm cả ba người kia khó chịu.

“Ta mà dám hỏi thì ta đã là Nguyên Soái rồi! Phải rồi, Cao Linh, Cao Tâm các ngươi không phải hai người đang ở Lôi Long Quốc sao? Tự nhiên xuất hiện chi viện cho cái tên này?”

Tôn Minh chỉ về phía Thượng Quan Kiệt nói, thống lĩnh của Xích Long đôi và Bạch Long đội là một cặp anh em song sinh, hai người giống nhau như hai giọt nước, nếu không để ý kỹ thì có thể nhận nhầm cũng không biết chừng.

“Là Nguyên Soái ra lệnh, hơn nữa, đội Ảnh Sát cũng đã xuất phát đến Bắc Minh thành, có lẽ bây giờ đã đến nơi rồi!”

Cao Linh là anh cả, lên tiếng trả lời mắt vẫn nhìn về phía trước.

“Nguyên Soái cuối cùng cũng đã thực hiện kế hoạch rồi sao?”

Nghe đến hai chữ Ảnh Sát, Thượng Quan Kiệt cùng Tôn Minh khẽ run lên, ngay sau đó trên mặt lộ vẻ phấn khích âm thầm cười.

Đi thêm khoảng 30 trục nữa trước mắt bốn người Tôn Minh hiện ra một tòa thành trì, trên cổng thành có ghi hai chữ “Phong Sa”.

“Đến rồi, cả đội trở về quân doanh! Đi gặp Nguyên Soái nào!”

Bốn người sắp xếp lại đội của mình một chút rồi tất cả lập tức phi ngựa đến chỗ Hắc Phong Nguyên Soái, một phủ đệ không tính là quá rộng lớn nằm ngay trung tâm của Phong Sa thành, lính canh đi lại khắp nơi phòng vệ sâm nghiêm. Đám người Tôn Minh đang ở sảnh chính chia ra ngồi hai bên, thượng tọa có một chiếc ghế gỗ mạ vàng được trạm khắc hình rồng rất tinh xảo.

“Các huynh đệ đều đã trở về rồi!”

Từ bên ngoài một giọng nói trầm hùng vang lên, một người toàn thân giáp đen bước vào, nhìn bề ngoài chỉ hơn 20 tuổi, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm.

“Nguyên Soái!”

Thấy người thanh niên bước vào, bốn người đều đứng dậy cung kính chắp tay cúi chào, người này không ai khác chính là Hắc Phong Nguyên Soái Long Phá Thiên là kẻ đứng sau gây ra một hồi sóng gió cho Vân Đế Quốc.

“Ba năm không xông pha chiến trận, cảm giác được trở lại thế nào?”

Long Phá Thiên bước nhanh lên bảo tọa ngồi xuống âm trầm lên tiếng dò hỏi bốn người.

“Nguyên Soái thứ cho thuộc hạ nói thẳng, ba năm ở đây mạt tướng đã muốn trở lại cầm quân giết địch lâu lắm rồi!”

Thượng Quan Kiệt vẫn luôn kiệm lời lại đứng dậy nói đầu tiên, ba người Tôn Minh hoảng hốt, tuy họ cũng có cùng suy nghĩ nhưng vì lòng trung thành và uy quyền của Long Phá Thiên nên không dám nói ra, vố họ đều là mãnh tướng sa trường, nếu đặt ở bất kỳ quốc gia nào cũng đều có thể trở thành danh tướng uy chấn đại lục nhưng tất cả đều vì long trung thành với Long Phá Thiên nên chấm nhận chôn vui tài năng của mình ở đây, họ thậm chí còn trung thành đến mức đã thề:

“Lệnh vua có thể không nghe, nhưng lệnh của Nguyên Soái có chết cũng phải làm”

Nghe được những lời thật lòng của Thượng Quan Kiệt, Long Phá Thiên chân mày hơi nhíu nhưng ngay sau đó lại nhếch mép cười.

“Ta biết, các huynh đệ năm xưa cùng ta chạy trốn sự truy sát của Phong Trung Thần Đế đến tận đây, đều mong mỏi ngày trờ về cũng với đó là sự trả thù, ta rất cảm tạ điều đó!”

Long Phá Thiên đứng dậy hai tay chắp lại, tư thế hơi cúi người, hành động đó làm đám người Tôn Vinh vội vàng chạy đến.

“Nguyên Soái đừng làm như vậy, bọn thuộc hạ năm xưa nếu không có Nguyên Soái cứu giúp hiện tại cũng không thể ngồi đây được!”

Cao Tâm khuôn mặt cảm xúc dâng trào dùng cả hai tay đỡ lấy Long Phá Thiên.

“Ta ra lệnh mọi người mang quân cứu viện Phong Thần Quốc coi như là trả mối ân tình cuối cùng cho Triệu Phi (Phong Trung Thần Đế) từ nay giữa chúng ta và hắn chỉ có huyết thù!”

Trong mắt Long Phá Thiên tinh quang lóe lên, giận giữ căm phẫn vô cùng. Chuyện Hắc Phong Kỵ Binh bị giải tán thì ai cũng biết nhưng có lẽ câu chuyện thật sự đằng sau nó thì chỉ có những người trong cuộc mới hiểu được.