Long Phá Thiên ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn những kẻ đang quỳ bên dưới kia, tùy tiện nói vài lời.
“Vũ Cảnh đã ba năm không gặp!”
“Long Phá Thiên, ba năm trước ngươi biến mất, bây giờ lại xuất hiện đánh chiếm Khánh Đô, ngươi có còn là người của Phong Thần Quốc?”
Vũ Cảnh tức giận nhưng cũng không dám phát tiết, giọng nói hơi thấp xuống. Long Phá Thiên trừng mắt lên, hừ lạnh một tiếng.
“Vũ Cảnh chuyện của ba năm trước ngươi nhanh quên vậy sao? Muốn sống thì nói cho ta biết tại sao Triệu Phi (Phong Trung Thần Đế) lại ra lệnh tàn sát Hắc Phong Kỵ Binh?”
Lời nói này làm toàn trường rung động, đến cả đám thuộc hạ của Vũ Cảnh đang quỳ kia cũng giật bắn người, chuyện Hắc Phong Kỵ Binh bị giải tán ai cũng biết nhưng không một ai dám nghĩ đến việc Long Phá Thiên vừa nói.
Vũ Cảnh run lên bần bật, răng cắn vào môi đến mức chảy máu, cố gắng giữ bình tĩnh để không nói ra lời nào.
“Mang toàn bộ người nhà của hắn ra đây!”
Long Phá Thiên nghiêng đầu nói với Tôn Minh, một lúc sau, già trẻ gái trai hơn năm mươi người được đưa đến.
“Vũ Cảnh, cứ mỗi câu hỏi ngươi không trả lời, ta giết mười người!”
“Keng...”
Lời vừa dứt Hắc Phong Kỵ Binh đứng xung quanh rút kiếm ra kê vào cổ người nhà của Vũ Cảnh, lúc này hắn thật sự đã tuyệt vọng.
“Tại sao Triệu Phi lại giải tán Hắc Phong Kỵ Binh?”
Vẫn ảm đảm như vậy, Long Phá Thiên lên tiếng hỏi Vũ Cảnh nhưng hắn vẫn im lặng, hai tay nắm chặt đến mức bật máu.
“Giết!”
“Đừng...ta nói...ta nói mà...”
Vũ Cảnh rốt cục đã không chịu được nữa, gào lên thảm thiết, cổ họng nổi cả gân xanh, tròng lòng oán hận Long Phá Thiên nhưng tình thế hiện tại lại không thể làm gì khác.
“Năm đó tuy rằng Hắc Phong Kỵ Binh chỉ có năm ngàn người nhưng chiến lực lại cực mạnh, Thánh Thượng lo sợ các ngươi tạo phản nên khi ba thần quốc còn lại dùng kế ly gián đã thuận nước đẩy thuyền gán các ngươi tội phản quốc!”
Bốn người Tôn Minh nghe được những lời này ai cũng không nhịn được giận tím mặt, bọn họ chinh chiến sa trường thậm chí chiến đấu quên thân vì Phong Thần Quốc vậy mà lại bị đối xử như vậy? Dù là sắt đá cũng sẽ tức giận.
“Vậy tại sao hắn lại còn có ý định tiêu diệt toàn bộ Hắc Phong Kỵ Binh?”
Long Phá Thiên nói ra lời này lại nghĩ đến năm xưa, nếu chiến đấu trực tiếp dù là bị hàng chục vạn quân bao vây bọn hắn vẫn có thể thoát được, nhưng Phong Trung Thần Đế lại ra cho gài thuốc nổ làm nổ núi khiến toàn quân trong chớp mắt chỉ còn lại hơn trăm kỵ binh.
Vũ Cảnh nghe vậy bỗng thở ra một hơi dài, vẻ mắt có chút coi thường.
“Ngươi nghĩ lại xem, Hắc Phong Kỵ Binh uy chấn đại lục có những thành phần gì? Trộm cắp, cướp của giết người, thập chí cả hãm hiếp cũng có liệu có thể để những kẻ cặn bã đó...”
“Đùng”
Một cú đấm như trời giáng khiến Vũ Cảnh bay thật xa đập mạnh vào bức tường mới chịu dừng lại, Long Phá Thiên mặt nổi gân xanh.
“Đừng có sỉ nhục những huynh đệ đã vào sinh ra tử với ta! Họ có là thì cũng đã vì nước Phong này không cần luôn cả mạng sống ở nơi cực bắc đến mức máu của họ đã nhuộm đỏ cả tuyết trắng!”
Long Phá Thiên nổi cơn thịnh nộ, ai nấy đều kinh hãi. Vũ Cảnh lồm cồm bò dậy trong mắt thật sự đã hiện lên vẻ kinh sợ chưa từng có, một đấm khi nãy quả thực suýt nữa lấy mạng hắn.
“Đại công chúa thế nào?”
Câu hỏi này không chỉ khiến cho Vũ Cảnh giật mình mà ngay cả Tứ Đại Thống Lĩnh dưới trướng cx nhíu mày.
“Ngươi còn hỏi về Đại Công Chúa? Xem ra việc ngươi và Đại Công Chúa có tình cảm là thật?”
“Ngươi chỉ có nhiệm vụ là trả lời!”
Long Phá Thiên gằn từng chữ nhìn Vũ Cảnh.
“Đại Công chúa đã bị giam lỏng ba năm nay, ngoài Thánh Thượng ra thì không ai được gặp nàng!”
Nghe vậy hai tay Long Phá Thiên nắm chặt, sắc mặt trầm xuống.
“Họa không đến người nhà, ngươi có thể yên tâm rồi!”
Nghe những lời này, Vũ Cảnh tự nhiên cảm thấy thoải mái lạ thường.
“Nhớ năm đó ta cùng hơn hai vạn quân bị Lôi Long Quốc vây khốn, ngươi lại dám trái lệnh Thánh Thượng một người một ngựa đến cứu ta, vậy mà ta lại tàn sát Hắc Phong Kỵ Binh, là Vũ Cảnh ta có lỗi với ngươi!”
Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa lớn, Long Phá Thiên quay mặt đi vào trong bỏ lại một câu nói.
“Ngươi cứ an tâm ra đi, người nhà của ngươi sẽ được tha!”
“Đa Tạ!”
“Xoẹt!”
Đầu Vũ Cảnh rơi xuống máu hòa lẫn với nước mưa chảy dài tên mặt sân, người nhà của hắn thì khóc lóc thảm thiết!