Chương 11: Đã Đến

“Cao Tâm, Ảnh Sát có tin gì chưa?”

“Bẩm Nguyên Soái, mọi việc rất thuận lợi ngoài Triệu Đông, Mông Xung và Vương Xung thì Ảnh Sát đã hành thích được Triệu Sách là một trong Ngũ Thân Vương nhưng đã chết hai người!”

Long Phá Thiên đưa tay xoa cằm suy nghĩ chốc lát.

“Ra lệnh Ảnh Sát án binh bất động! Toàn quân lập tức tiên về Bắc Minh Thành!”

“Rõ!”

Bắc Minh Thành, Tây Môn.

Gần đây kinh thành xảy ra nhiều chuyện nên phòng vệ đều sâm nghiêm gấp mấy lần bình thường, toàn thành lúc nào cũng trong trạng thái chiến đấu, tướng trấn thủ Tây Môn đang phân phó nhiệm vụ cho thuộc hạ bỗng cảm thấy bất an, hắn nhìn về phía xa thấy một đại đội kỵ binh thì trong lòng không khỏi run lên.

“Tất cả giới bị! Cung tiễn thủ lên mặt thành!”

Chỉ thoáng chốc đội kỵ binh đó đã đến dưới chân thành, chính là Hắc Phong Kỵ Binh, nhìn thấy Hắc Phong Lệnh Kỳ tướng trấn thủ cùng binh sĩ không khỏi sợ hãi nhìn nhau. Một kỵ binh bước ra lớn tiếng.

“Hắc Phong Nguyên Soái Long Phá Thiên xin được vào thành!”

Ba chữ Long Phá Thiên khiến ai nấy đều tăng thêm phần sợ hãi, tướng thủ Tây Môn bất đắc dĩ phải đứng ra.

“Long Nguyên Soái mạt tướng là Tần Phong thủ tướng Tây Môn thứ cho mạt tướng không thể mở cổng thành!”

Long Phá Thiên cười nhẹ.

“Ngươi so với Vũ Cảnh thì thế nào?”

Tần Phong sợ hãi lắp bắp.

“Vũ Tướng quân là một trong Tứ Trấn mạt tướng không thể so bì kịp.”

“Vậy chắc ngươi cũng đã biết tin Khánh Đô thất thủ? Nghe đây nếu chịu mở cửa thành ta một người cũng không giết, bằng không đến gà chó không tha!”

Một lời đạm bạc nhưng mang theo sát khí ngút trời, Tần Phong hai tay nắm chặt bất đắc dĩ lên tiếng.

“Mở của thành!”

Quân sĩ ngay lập tức chấp hành mệnh lệnh không dám chậm trễ, vì dù sao nếu như bị trách tội thì cũng chỉ có Tần Phong phải chịu trách nhiệm. Cổng thành mở ra Hắc Phong Kỵ Binh tràn vào như nước lũ. Nhìn thấy cảnh đó Tần Phong thầm nghĩ.

“Triệu thị hoàng thất lần này thảm rồi!”

“Các ngươi nghe gì chưa, Khánh Đô đã thất thủ rồi đấy!”

“Cái gì? Ngươi không đùa chứ? Khánh Đô từ lúc nước ta thành lập đến nay vốn chưa từng thất thủ đó?”

Một người khác kinh hãi quay lại hỏi, cũng khiến cho cả tửu lâu rung động.

“Ta đùa ngươi làm gì, anh họ ta là tướng trấn thủ Đông Môn của kinh thành vừa mới nhận được tin tức thám báo, hơn nữa đánh chiếm Khánh Đô lại chính là Hắc Phong Kỵ Binh!”

“Choang”

Có người không tự chủ được làm rơi luôn bình rượu trên tay xuống dưới sàn nhà, nhất thời tất cả đều im lặng ai nấy toát mồ hôi lạnh.

“Này này Hắc Phong Kỵ Binh vừa mới đánh đuổi quân của Vân Đế Quốc cơ mà? Tại sao lại quay ngược mũi giáo như vậy được?”

“Đúng thế không thể nào!”

“Hắc Phong Kỵ Binh là niềm tự hào của Phong Thần Quốc chúng ta không thể có chuyện đó được!”

“Chẳng lẽ là vì chuyện năm xưa Hoàng Thượng ra lệnh giải tán Hắc Phong Kỵ Binh!”

“Nghe nói trong chuyện này có có ủy khuất, hình như còn liên quan đến cả Đại Công Chúa!”

“Rầm..rập..rầm...rập...”

“Lộp...bộp...lộp..bộp..”

Bên trong tửu lâu mọi người đang bàn tán xôn xao bỗng nghe được tiếng vó ngựa liền lập tức chạy ra xem, tràng cảnh bên ngoài khiến ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, nước bọt cũng không dám nuốt xuống. Hắc Phong Kỵ Binh đang di chuyển thật nhanh về phía hoàng cung, một màu đen trải dài như vô tận những nơi đội quân này đi qua cảm giác mây đen đều đang bao phủ. Hắc Phong Kỵ Binh xuất hiện khiến trời đất nhưng rung chuyển ai cũng không tự chủ được thầm sợ hãi không thôi.

Long Phá Thiên nhìn thấy dân chúng vẻ mặt đều sợ hãi trong lòng, liền giờ tay lên ra lệnh cho toàn quân dừng lại, sau đó chắp tay về bốn phía.

“Hương thân phụ lão của Phong Thần Quốc, ta Long Phá Thiên vì có chuyện riêng muốn giải quyết với Phòng Trung Thần Đế nên mới bất đắc dĩ dẫn quân xông vào kinh thành, mọi người chớ lo ta lấy danh dự của Hắc Phong Kỵ Binh xin thề sẽ không động đến dù là một sợi tóc của mọi người, dù là một hạt gạo cũng không động đến! Hắc Phong Kỵ Binh dù có thù với Hoàng Thất cũng không có thù với Phong Thần Quốc!”

Long Phá Thiên ghì dây cương, trường thường chĩa thẳng lên trời cao, chiến mã đứng bằng hai chân ngửa cổ lên hí dài vang vọng khắp nơi.

“Hắc Phong Kỵ Binh sống là người Phong, chết là ma Phong!”

Mấy vạn binh sĩ cùng nhau thét lớn, rung thiên chuyển địa sĩ khí cao ngút tận mây xanh, bá tánh Bắc Minh thành có người còn đứng không vững ngã cả ra đất!