Lạc Vương Hưng năm nay mới chỉ sáu tuổi, lại là một tiểu bá vương, luôn mồm nói đường tỷ nhà mình là 'đồ ti tiện không biết xấu hổ'.
Trẻ con sáu tuổi tất nhiên không thể nào tự nói ra lời như vậy được, chắc chắn là do người lớn thường nói, nó mới học theo.
Như vậy có thể thấy được thái độ của Triệu thị đối với Lạc Tiểu Băng, Triệu thị như vậy thì sao có thể đưa sọt đồ cho Lạc Tiểu Băng xem chứ?
Huống hồ, Lạc Vượng Hưng vừa nói, cũng đã coi như thừa nhận những thứ kia đúng là của Lạc Tiểu Băng.
Vậy cũng đã rõ ràng, lời vừa rồi của Phạm Hoa Lê cùng Triệu thị, từ đầu đến cuối đều là nói dối.
Sắc mặt Phạm Lệ Hoa lúc này cũng rất khó coi, trong lòng mắng Triệu Xuân Hoa ngu xuẩn không dưới một trăm lần.
Đến con trai mình còn chẳng quản được, khi nói chuyện còn bị tìm ra nhược điểm, không phải ngu xuẩn thì còn là cái gì?
Phạm Lê Hoa quyết định không nói gì, dù sao người trộm đồ cũng không phải bà ta, có mất mặt thì cũng không phải là bà ta.
Huống hồ, mấy thứ này nếu vào cửa nhà cũ, thì không có khả năng trở ra, bà ta không đáng ở đây cố sức biện giải.
Nghĩ như vậy, lực chú ý của Phạm Lê Hoa liền phân tán.
Trọng điểm vừa chuyển đi, Phạm Lê Hoa liền phát hiện phía sau Lạc Tiểu Băng không có hai đứa nhỏ An An Nhạc Nhạc, nhất thời tâm tư lại nhảy lên.
Trước đó bà ta có lòng tốt tiến đến nói chuyện, lại bị đánh cho, trong lòng cực kỳ từ giận, lại không tìm ra được cơ hội, hoàn cảnh trước mắt này, hai đứa bé lại không ở đây, chẳng phải là cơ hội của bà ta hay sao?
Nghĩ như vậy, Phạm Lê Hoa liền ở bên tai Lạc Trần thị nói gì đó, nói xong thì xoay người vội vàng về phòng.
Lúc này lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Triệu thị, bởi vì Phạm Lê Hoa cho dù có đi rồi thì cũng chẳng khiến ai chú ý, nhưng Lạc Tiểu Băng vẫn luôn đề phòng Phạm Lê Hoa, tất nhiên là nhìn thấy.
Không chỉ như vậy, chính là ánh mắt sau cùng của Phạm Lê Hoa kia, cũng hoàn toàn rơi vào trong mắt nàng.
Không hiểu sao, Lạc Tiểu Băng lại nhớ tới kế hoạch trước đó của Phạm Lê Hoa, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Tuy nói để An An Nhac Nhạc ở nhà Trương Trần thị, nhưng hôm nay mắt thấy sắc trời đã tối, cuối cùng nàng cũng không thể nào yên tâm được.
Vì thế, Lạc Tiểu Băng quyết định tốc chiến tốc thắng.
Trước mắt lực chú ý của mọi người đều đặt trên người mẹ con Triệu thị, Lạc Tiểu Băng xoay người liền đi vào phòng bếp.
"Lạc Tiểu Băng này muốn làm gì?" Có người không nhịn được hỏi.
"Đồ ăn nhà mình bị trộm đi, tất nhiên là phải đòi lại rồi." Có người đáp.
"Cũng đã nấu hết rồi, còn muốn lấy về thế nào?"
Lạc Trần thị nghe đến đó, cho rằng Lạc Tiểu Băng muốn lấy lại đồ trong nồi, sắc mặt trầm xuống, mở miệng mắng, "Con ranh tìm chết, đồ của Lạc gia ta con nha đầu ti tiện ngươi cũng dám lấy sao? Cũng không sợ ăn chết sao."
Khi nói chuyện, Lạc Trần thị cũng đi về phía phòng bếp.
So với Lạc Trần thị, tốc độ của Triệu thị còn nhanh hơn.
Bà ta thèm thịt, vất vả lắm mới có thịt, tuyệt đối không thể để nha đầu ti tiện kia lấy mất.
Nhưng khi Triệu thị vừa mới đến cửa phòng bếp, trước mắt chợt có ánh lửa lóe lên.
“A ——”
Triệu thị theo bản năng lùi lại phía sau.
Quá hoảng loạn, Triệu thị trực tiếp ngã chổng vó, nghe tiếng kia thì biết ngã cũng không nhẹ.
Mà lúc này, Lạc Tiểu Băng đang đứng ở cửa phòng bếp, trong tay cầm một thanh gỗ đang cháy hừng hực, ánh mắt lạnh lùng.
Mọi người vây xem, từng người từng người đều bị ánh mắt của Lạc Tiểu Băng dọa sợ, mà so với Triệu thị chậm mất một bước thì Lạc Trần thị cũng nghĩ mà sợ.
Chỉ duy có Triệu thị lúc này đã hoàn toàn mất mặt, khó thở, "Hừ..." Gầm lên một tiếng liền đứng dậy, không quan tâm mà đánh về phía Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng cũng không sợ, chạy thẳng đến cạnh Triệu thị khua ngọn đuốc trong tay.
Cho dù thế nào Triệu thị cũng chưa bao giờ nghĩ đến Lạc Tiểu Băng sẽ thật sự đến, hơn nữa khi nhào đến lực quá mạnh, căn bản không kịp trốn ra sau.
Triệu thị chỉ cảm thấy trên đầu nóng lên, duỗi tay sờ một cái, là một mảng tóc cứ như vậy bị đốt cháy.
"A..." Triệu thị kinh hãi hét lên, hai mắt trợn trừng, lại thẳng tắp mà ngã lăn ra đất té xỉu.
Tiếng kêu sợ hãi của Triệu thị khiến mọi người hoàn hồn, mọi người nhìn Triệu thị đốt một mảng tóc, ngửi thấy toàn mùi khét, trong nhất thời đều sợ ngây người.
Mọi người nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, ánh mắt không còn đồng tình như vừa rồi, chỉ có e dè kiêng kị.
Hơn nữa, mọi người đều theo bản năng lui lại phía sau một bước, sợ rằng Lạc Tiểu Băng điên lên thì cũng túm tóc của bọn họ mà đốt luôn.
Lạc Trần thị trơ mắt nhìn biến cố trước mặt, cả người tức giận đến phát run, ánh mắt nhìn Lạc Tiểu Băng càng như mang độc.
"Ngược đời, đúng thật là ngược đời." Lạc Trần thị tức giận đến giậm chân.
"Cái đồ nghiệt chủng nhà ngươi, nha đầu ti tiện, sớm biết rằng hôm nay ngươi sẽ đại nghịch bất đạo tới trước mặt ta giương oai, trước đây ta nên ném ngươi vào thùng phân cho chết chìm, còn tốt hơn hôm nay để ngươi ở trước mặt ta làm ầm ĩ."
Nói tới đây, gương mặt nhăn nheo của Lạc Trần thị rung rung, cung cũng run rẩy chỉ vào Lạc Tiểu Băng, "Cút, ngươi cút cho ta, ngươi là đồ sao chổi, xúi quẩy, ngươi hại chết cha mẹ ngươi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại chết lớn bé cả nhà Lạc gia hay sao?"
Lạc Trần thị vừa nói xong, mọi người nhao nhao nhìn về phía Lạc Trần thị, lại nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, trong mắt mang theo khiếp sợ, nỗi khiếp sợ kia sau đó là một loại hiểu rõ, như thể bọn họ rốt cuộc đã biết được chân tướng gì đó.
Thấy tình cảnh như vậy, ánh mắt Lạc Tiểu Băng càng thêm lạnh lẽo vài phần.
Lạc Trần thị này, lại làm trò trước mặt mọi người chỉ ra nàng hại chết cha mẹ của mình, đúng là lòng dạ ngoan độc.
Cha mẹ nguyên chủ là chẳng may qua đời, chuyện này thì ai mà không biết, nhưng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lại không có ai biết rõ.
Lời này của Lạc Trần thị, chẳng khác nào trực tiếp gán tội danh hại chết cha mẹ cho nàng, ở thời đại này, đây chính là chuyện đại nghịch bất đạo, đi đến đâu cũng đều bị người bài xích.
Nàng không quan trọng, nhưng nàng còn có hai đứa bé nữa.
Còn nữa, sao chổi sao, đen đủi sao, tiện nhân gì đó, nếu không phải tự mình trải qua, sao mà có một người bà nội nào lại mắng cháu gái của mình như vậy chứ?
Vốn cũng chỉ xem Lạc Trần thị là một bà lão, lại là trưởng bối của nàng, nàng cũng không so đo với bà lão.
Nhưng hôm nay, nàng thay đổi chủ ý.
Người không cho nàng được thứ tốt, vì sao nàng còn phải bận tâm chứ?
Người khác không cho nàng chút tốt đẹp nào, vậy thì nàng cũng phải trả lại cho đủ.
Tác phong trước nay của nàng không phải là nhẫn nhịn.
Khi nghĩ như vậy, khóe môi Lạc Tiểu Băng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo mang theo vài phần trào phúng, "Bà nội, khi cha mẹ cháu chết, cháu còn chưa đến mười tuổi, một đứa trẻ chưa đến mười tuổi làm thế nào mà hại chết hai người trưởng thành?"
Tội danh hại chết cha mẹ này, nàng không thể gánh được.
Lạc Tiểu Băng vừa nói ra lời này, những người vây xem lúc này mới nhớ ra, lúc hai vợ chồng Lạc Đại Phúc qua đời, Lạc Tiểu Băng mới chỉ khoảng tám tuổi, một đứa trẻ tám tuổi sao có thể hại chết cha mẹ của mình chứ?
Vừa rồi, có lẽ là bọn họ đã nghĩ sai rồi.
Mà Lạc Tiểu Băng thì lại không quan tâm, cuồng loạn hét lên, "Chính là bà đã hại chết bọn họ, loại sao chổi như bà, bà sẽ không được chết tử tế!"