Lạc Trần thị vừa nói ra lời này, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, trong mắt tràn đầy đồng tình.
Lời này ngoan độc như vậy, bảo người ta đi tìm chết, sao có thể là lời của bà nội nói với cháu gái chứ? Nếu đổi thành người thường, sợ là đã bị kích thích đi tìm cái chết thật.
Đặc biệt còn là sau khi bị người thân nhất cướp đoạt lương thực chặt đứt đường sống.
Trong nhất thời, tất cả những người vừa rồi còn không ủng hộ Lạc Tiểu Băng đốt tóc của Triệu thị đều thay đổi, nếu không phải bị ép đến đường cùng, ai sẽ làm ra chuyện như vậy chứ?
Còn Lạc Tiểu Băng, khi nghe được từng câu từng chữ mà Lạc Trần thị mắng, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
"Trái một câu nghiệt chủng, phải một câu sao chổi, vậy xin hỏi bà nội bà là gì? Lão nghiệt chủng à? Sao chổi thành tinh à? Bà nội, bà đây là tự mắng chửi mình rồi, hay là nói, cháu căn bản không phải là cháu gái của bà? Cũng đúng, nếu cháu thật sự là cháu gái của bà, bà sao có thể bảo cháu đi chết chứ?"
Lòng Lạc Tiểu Băng rất khó chịu, vì nguyên chủ cảm thấy khó chịu.
Cho dù là nàng một người không liên quan nghe thấy những lời này cũng không chịu nổi, nhưng nếu đổi thành nguyên chủ thì sao?
Cho nên vì đối ứng với Lạc Trần thị, Lạc Tiểu Băng thuận miệng nói ra những lời này.
Nhưng không nghĩ tới chính là, nàng thấy được, ngay khi câu nói của mình vừa ra miệng, trong mắt Lạc Trần thị chợt có hận ý lóe lên.
Cơ thể Lạc Tiểu Băng hơi cương cứng, chẳng lẽ, thật sự bị nàng đoán đúng rồi sao, nàng căn bản không phải là cháu gái của Lạc Trần thị.
Ý niệm này cũng chỉ lóe lên trong đầu Lạc Tiểu Băng rồi biến mất.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, cha ruột của mình Lạc Đại Phúc chính là con trai thân sinh của Lạc Trần thị, Lạc Trần thị có bốn người con trai phân biệt là Phú Quý Phúc Thọ.
Còn về phần nàng, người trong thôn đều biết, lúc mẹ nàng mang thai tám tháng, người trong thôn phải bỏ trốn, mẹ nàng đã ở băng sơn tuyết địa sinh ra nàng.
Mà nàng bởi vì sinh non, nên cơ thể nhỏ gầy, người trong thôn vẫn kể với nàng như vậy.
Huống hồ, trước đó Lạc Trần thị cũng không phải đối với nàng như vậy, bắt đầu từ bao giờ thì nàng cũng không rõ.
Bởi vì hiện giờ cảm quan của nàng đối với Lạc Trần thị vẫn bị ảnh hưởng bởi nguyên chủ.
Cho nên, nếu nói không phải cháu ruột thì không thông, chỉ có thể nói, Lạc Trần thị này quá cực phẩm, ngay cả cháu gái mình mà cũng có thể nguyền rủa.
Thu lại nghi ngờ trong lòng, Lạc Tiểu Băng trào phúng nhìn về phía Lạc Trần thị đã khôi phục lại bình thường, lại thấy ánh mắt Lạc Trần thị đột nhiên sắc bén.
"Nhà ta không có loại cháu gái bại hoại gia phong như ngươi, ta cũng đã đuổi ngươi ra khỏi Lạc gia từ lâu rồi, ngươi cút đi cho ta!"
"Đừng có gấp, tất nhiên cháu sẽ đi, chẳng qua..." Tiểu Băng cong môi nhìn Triệu thị còn đang choáng váng ngồi dưới đất, "Nhị thẩm trộm đồ của cháu, hôm nay nếu các người không trả lại, ta sẽ không đi."
"Trả lại cho ngươi, nằm mơ đi!"
Người nói những lời này không phải Lạc Trần thị, mà là Triệu thị.
Lạc Tiểu Băng đã biết Triệu thị chỉ giả vờ bất tỉnh, không có ai ngất xỉu mà tròng mắt vẫn còn chuyển động.
Chỉ như vậy mà giả bộ bất tỉnh cho qua, Triệu thị này quả thật không phải một bao cỏ bình thường.
Triệu thị trợn tròn mắt sau đó lại hơi hối hận, vẻ mặt lộ ra vài phần mất tự nhiên.
Nhưng rất nhanh, Triệu thị cũng không còn rảnh để lo nhiều như vậy, từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Lạc Tiểu Băng chửi ầm lên, "Hôm nay ta sẽ nói rõ ràng, những thứ kia là của ta, ngươi đừng mong lấy đi dù chỉ một chút."
Bà ta đã cực khổ lấy đồ trở về, sao có thể để con nha đầu ti tiện Lạc Tiểu Băng đòi lại?
Phản ứng của Triệu thị nằm trong dự kiến của Lạc Tiểu Băng, Lạc Tiểu Băng chỉ cười cười, ngay sau đó giơ cây đuốc trong tay lên.
Thấy Lạc Tiểu Băng như vậy, những người vây xem theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Có ví dụ Triệu bị đốt tóc trước đó, những người vây xem chẳng ai muốn tóc mình cũng bị đốt.
"Nếu nhị thẩm nói đồ là của bà, ta đây cũng chỉ đành không khách khí nữa." Nói rồi, Lạc Tiểu Băng liền xoay người bước nhanh về phía phòng bếp.
Triệu thị cho rằng Lạc Tiểu Băng muốn cướp lại đồ vậy, lập tức đuổi theo, lại không ngờ Triệu thị vừa theo vào, liền thấy Lạc Tiểu Băng muốn châm lửa vào đống củi.
"A! Ngươi muốn làm gì?" Triệu thị hét lên thất thanh.
"Nhị thẩm không cho ba mẹ con ta đường sống, khăng khăng muốn lấy lương thực cứu mạng của ba mẹ con ta sao? Nếu nhị thẩm đã không nghĩ cho chúng ta, vậy tất nhiên ta cũng chỉ có thể không cho nhị thẩm yên ổn."
Lúc này Lạc Trần thị cũng đã đi vào, nhìn thấy một màn trước mặt, sợ tới mức trợn tròn hai mắt, dùng giọng nói khàn khàn mà sắc bén hét lên, "Ngươi dám! Nha đầu chết tiệt kia nếu ngươi dám châm lửa, ta sẽ lột da của ngươi."
Phòng bếp của nhà cũ Lạc gia ở ngay cạnh phòng ở, tuy rằng Lạc gia là gạch xanh nhà ngói khang trang, nhưng nếu thật sự phòng bếp mà bị cháy, những căn phòng khác chắc chắn cũng không thể tránh được.
Cho dù tránh thoát, phòng bếp bị đốt cũng là tổn thất cực kỳ lớn, cái này làm cho Lạc Trần thị không thể không sốt ruột.
Ánh mắt Lạc Tiểu Băng lạnh lùng, đến lúc này rồi Lạc Trần thị vẫn còn uy hiếp mình, là thật sự cho rằng nàng không dám châm lửa sao?
Triệu thị nhìn chằm chằm vào Lạc Tiểu Băng, sau khi nghe được mẹ chồng mình nói xong, trong lòng càng căng thẳng hơn.
Cho dù bà ta có ngu thì cũng hiểu, chuyện hôm nay là do bà ta mà ra, nếu không phải hôm nay bà ta nghe thấy Lạc Tiểu Băng được Lý quả phụ bồi thường ba lượng bạc, nghĩ rằng trong nhà Lạc Tiểu Băng chắc chắn là có thứ tốt, nên mới lấy đồ trong nhà Lạc Tiểu Băng về. Vậy thì mọi chuyện cũng không đến mức này.
Phòng bếp này phải đốt đi rồi, đừng nói là mẹ chồng của bà ta, cho dù có là chồng của bà ta cũng không thể ngăn cản.
Mắt thấy Lạc Tiểu Băng định châm lửa vào đống củi, Triệu thị sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, "Dừng tay, ngươi dừng tay!"
Trần thị hét còn chưa đủ, cả người đã lao lên muốn cướp cây đuốc trong tay Lạc Tiểu Băng.
Chỉ là đã không kịp nữa rồi.
Lạc Tiểu Băng đã châm lửa được ở một góc đống củi.
"A..." Triệu thị muộn màng hét lên, thật sự đã hôn mê bất tỉnh.
"Cháy, mau dập lửa, nhanh lên!" Lạc Trần thị vội dậm chân, căn bản cũng không rảnh mà lo mắng chửi người.
Đám người xem kịch bên ngoài vẻ mặt cũng đều hoảng loạn, nhưng lại không có ai nghĩ đến việc lấy nước dập lửa, tất cả đều hoảng loạn.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, các nam nhân của Lạc gia cuối cùng cũng không thể ở trong phòng được nữa, cả đá đều lao vọt ra.
Nhìn thấy ánh lửa trong phòng bếp, cảm đám cũng bất chấp, cầm lấy đồ, múc nước từ lu nước trong viện tạt vào phòng bếp.
Mấy thùng nước đổ xuống, lửa cũng tắt.
Triệu thị nằm trên mặt đất bị bỏ qua, lúc này trên người ướt dầm dề, trên mặt cũng đầy tro bụi, nhưng dù sao cũng đã bình tĩnh lại.
Hiện trường một trận hỗn loạn.
Khói bụi mù mịt trong phòng bếp.
Mà người khởi xướng là Lạc Tiểu Băng, lúc này đã rời khỏi phòng bếp, đứng trong viện, đôi mắt lạnh lùng nhìn người Lạc gia chật vật vội vàng.
Bây giờ, mới chỉ là vừa bắt đầu.
Dám có ý đồ với đồ của nàng, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý đón nhận phản kích của nàng.
Đợi đến khi lửa không còn cháy nữa, người Lạc gia mới từ trong bếp đi ra.
Đi ngay đằng trước, là đại bá Lạc Đại Phú của Lạc Tiểu Băng.
Lạc Đại Phú vừa đi ra thì đã đối diện tầm mắt với Lạc Tiểu Băng, đôi mắt kia, phảng phất như bôi độc, âm trầm đến đáng sợ.