Phạm Lê Hoa và Triệu Xuân Hoa là hai chị em dâu, chỉ nói vài câu đã thuận lợi hướng mũi nhọn về phía Lạc Tiểu Băng.
Dù sau, theo như lời của Phạm Lê Hoa, không phải ai trong nhà cũng có điều kiện ăn vằn thắn hạt dưa gì đó.
Cho dù Lạc Tiểu Băng đã nhận được ba lượng bạc do Lý quả phụ bồi thường, cũng sẽ mua những thứ bồi bổ cho hai đứa bé, số tiền ít ỏi như vậy đáng để bỏ ra mua hạt dưa điểm tâm gì sao?
Nhà nào không có gì ăn mà không để dành bạc để mua thóc gạo thịt thà, ai lại đi mua đồ ăn văn, vậy chẳng phải là phí tiền sao?
Còn chuyện Doãn Tiểu Hồng nhìn thấy Triệu Xuân Hoa từ cổng thôn trở về, người chị em dâu không phải đã nói rồi sao? Đó là đi cắt cỏ cho lợn, đi từ núi bên kia trở về thì cũng phải đi qua cổng thôn.
Ngược lại Triệu Xuân Hoa nói, khi mình mua đồ bị Lạc Tiểu Băng nhìn thấy nên mới chạy qua đây nói vậy.
Dù sao nếu như vậy, Lạc Tiểu Băng cũng có thể nói ra những gì bọn họ có một cách rõ ràng.
Mọi người cũng nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Băng liền trở nên cổ quái.
Mà Lạc Tiểu Bằng bị những người này nhìn, lại không hoảng hốt chút nào.
Đại bá nương của mình từ trước đến nay không phải là kẻ ngốc, không những không ngốc, trên thực tế còn thật sự rất khôn khéo.
Cho đến khi nàng đến nhà cũ bên này, mọi người sẽ phủ nhận đã lấy đồ của nàng, điều này đã nằm trong dự liệu của nàng, tất cả đều nằm trong tính toán của nàng.
Mà hôm nay, mục đích mà nàng không chỉ là muốn lấy lại đồ của mình, còn hạ quyết tâm muốn làm lớn chuyện này, muốn để cho người nhà cũ bên nếu muốn có ý đồ với nàng thì phải cân nhắc, nếu không sau này khi nàng có gì thì lại như ruồi bọ mà bâu lại, cũng thật sự khiến người ta ghê tởm.
Khi Lạc Tiểu Băng nghĩ vậy, bên cạnh Lạc Trần thị được Phạm Lê Hoa nhắc nhở cũng phục hồi lại tinh thần lại, chỉ vào Lạc Tiểu Băng chửi ầm lên, "Đúng là đồ sao chổi chết tiệt, cái loại không tim không phổi không biết xấu hổ, dám tới nhà cũ giương oai, ngươi có còn để người bà nội này vào mắt không? Cái đồ bất hiếu sớm muộn gì cũng bị sét đánh chết."
Lạc Tiểu Băng chú ý tới, khi đang mắng những lời này, ánh mắt Lạc Trần thị mang đầy hận ý.
Trong âm thanh chửi rủa cùng với ánh mắt đầy tức giận, Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn uất.
Không thể nghi ngờ, cảm xúc này là phát ra từ nguyên chủ.
Dù sao trước đây cha mẹ nguyên chủ không may qua đời, người bà nội này là người đã chăm sóc nguyên chủ.
Cho nên cho dù những năm gần đây Lạc gia có làm chuyện gì quá mức với nguyên chủ, nguyên chủ cũng chưa từng hận người bà nội này, đối với người bà này, trong lòng nguyên chủ vẫn mang theo chờ mong.
Chỉ là, Lạc Tiểu Băng tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ lại cho rằng như vậy không đúng.
Bà nội của nàng đối với nàng tốt, còn không phải là thấy nàng xinh đẹp, muốn định giá mà bán sao?
Ngay từ đầu khi nàng và Nghiêm Khoan có hôn ước, Lạc gia đối với nàng rất tốt, đó là vì nghĩ rằng sau này nàng sẽ được phu nhân nhà quan, dẫn dắt Lạc gia đi đến huy hoàng.
Nhưng sau đó nàng lại thất thân, bà nội của nàng kia cũng chưa từng bỏ qua cơ hội gả nàng cho một kẻ có tiền làm tiểu thiếp, còn khắp nơi dò hỏi.
Mãi cho đến khi dung mạo bị hủy, nàng mới hoàn toàn bị Lạc Trần thị ghét bỏ.
Chỉ là, Lạc Tiểu Băng lại không hiểu, vì sao ánh mắt Lạc Trần thị lại có hận ý.
Trong trí nhớ của nàng, nàng đã từng gặp qua rất nhiều ánh mắt chán ghét, nhưng chưa từng thấy ánh mắt nào như Lạc Trần thị.
Khi Lạc Tiểu Băng muốn nhìn kỹ, nhưng lại như thể chưa nhìn thấy cái gì cả.
Đè ép nghi ngờ trong lòng xuống, Lạc Tiểu Băng cũng không nhìn Lạc Trần thị, mà đưa ánh mắt về phía Triệu thị đang đắc ý nhìn mình.
"Vừa rồi nhị thẩm nói, sáng nay bà đi mua đồ về, trở về gặp ta, vậy cho ta hỏi một chút nhị thẩm gặp ta lúc nào, lại trong tình huống nào mà cho ta xem sọt đồ?" Vẻ mặt Lạc Tiểu Băng bình tĩnh, như thể mọi việc đã nằm trong tính toán.
Mọi người thấy Lạc Tiểu Băng như vậy, nghi ngờ trong lòng không khỏi vơi đi vài phần, lại không có ai mở miệng nói chuyện lúc này, cả đám đều chờ Triệu thị trả lời.
Nhưng thật ra Triệu thị thấy dáng vẻ Lạc Tiểu Băng, thần sắc trên mặt hoảng loạn, trong mắt cũng đầy chột dạ.
Nhưng nhiều người nhìn như vậy, Triệu thị không thể không căng da đầu trả lời, "Tất nhiên là sau giờ Tỵ rồi, ta đi qua nhà ngươi trước, ngươi thấy ta xách đồ, mặt dày bảo ta cho ngươi xem, ta là nhị thẩm, tất nhiên không thể không cho ngươi xem một cái."
Đa phần mọi người trong thôn đều vào giờ Mẹo thì sẽ bắt đầu xuất phát lên trấn trên, giờ Tỵ sẽ vội vàng trở về nhà nấu cơm, cho nên thời gian Triệu thị nói thời gian thì nghe ra cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là lời nói sau đó của Triệu thị lại có chút gượng ép.
Triệu thị là đức hạnh gì, trong thôn có ai mà không biết.
Nhị thẩm người ta đến cả canh gà cũng cầm cả nồi, sẽ là một nhị thẩm tốt sao? Nói ra ai mà tin chứ.
Nhưng Phạm Lê Hoa nghe vậy, cũng không khỏi âm thầm cắn môi, ở trong lòng thẳng thắn mắng Triệu thị ngu xuẩn.
Mà Lạc Tiểu Băng nghe được lời này của Triệu thị xong, càng cong môi, dáng vẻ cười như không cười, nhìn Triệu thị khiến bà ta càng hốt hoảng hơn.
"Ha? Nếu như vậy, nhị thẩm còn nhớ cụ thể là khắc nào gặp ta không>" Lạc Tiểu Băng tiếp tục hỏi, khi Triệu thị muốn mở miệng lại nói, "Trí nhớ của nhị thẩm rất tốt, sẽ không nhớ nhầm nhỉ?"
Vốn Triệu thị cũng không định nói rõ giờ giấc cụ thể, dù sao chẳng ai để ý thời gian chuẩn xác, đây cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là, trí nhớ của Lạc Tiểu Băng rất tốt, lời của Triệu thị vừa đến bên miệng lại lập tức đã quay người lại, "Tất nhiên, vào giờ Tỵ canh ba thì ta về đến nhà, vậy lúc gặp ngươi thì cũng khoảng canh hai."
Giờ Tỵ canh ba, sẽ rơi khoảng mười giờ trưa.
Lạc Tiểu Băng muốn một thời gian chính xác, đang nghe Lạc Trần thị nói, đã không nhin được đã nhìn về phía những người khác xem náo nhiệt nói, "Xin hỏi, giờ Tỵ canh ba, mọi người có nhìn thấy nhị thẩm của ta từ đâu mua đồ về không?"
Những người xem náo nhiệt ở đây, nhà cửa gần như trải dọc trên đường từ cổng thôn vào đến nhà cũ bên này.
Nói cách khác, nếu Triệu thị từ trên trấn trở về, nhất định phải đi qua cửa nhà những người này.
Trong thôn ngoại trừ mấy hộ có gạch xanh nhà gói, còn lại đều là rào tre thấp bé, cho nên chỉ cần Triệu thị đi qua con đường kia, thì nhất định sẽ có người nhìn thấy.
Lời này của Lạc Tiểu Băng vừa nói ra, mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lắc đầu.
Bọn họ cũng không nhìn thấy Triệu thị.
Lạc Tiểu Băng cong môi, lại lần nữa nhìn về phía Triệu thị, "Xin hỏi nhị thẩm, vì sao dọc theo đường về lại không có ai nhìn thấy bà, mà chỉ có mình ta nhìn thấy bà? Chẳng lẽ nhị thẩm mua cái gì về còn phải lén lút hay sao?"
Triệu thị nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói tiếp thế nào, ánh mắt những người khác nhìn Triệu thị cũng tràn đầy nghi ngờ.
Đặc biệt thời gian mà Triệu thị nói, vừa vặn có rất nhiều người về nhà nấu cơm, tất nhiên là nhớ rõ ràng.
Cố tình ngay lúc này, con trai của Lạc Vượng Hưng chạy tới, chỉ vào Lạc Tiểu Băng mà mắng, "Ngươi là loại ti tiện không biết xấu hổ, chúng ta ăn ít đồ của ngươi thì sao chứ? Ta..."
Triệu thị không đợi Lạc Vượng Hưng nói hết lời, đã vội che miệng Lạc Vương Hưng lại, nhưng rõ ràng đã không còn kịp rồi.
Sắc mặt Triệu thị lúc xanh lúc đỏ, trong nhất thời trường hợp rất đặc sắc.
Trong nhất thời, hoàn cảnh yên tĩnh, như thể một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía mẹ con Triệu thị.