Chương 30: Tranh đoạt Sân Vận Động

Chương 30: Tranh đoạt Sân Vận Động

- Hì hì! Chồng! Qua cửa hay không?

Hắn thở dài một hơi, mồ hôi đã chảy ra ướt áo rồi. Không phải là hắn không muốn bá đạo đoạt Ashe, cơ bản là hắn qua không nổi đạo đức. Với lại nếu hắn cưới Ashe thì không qua cửa ba vợ thì sau này sẽ khó lòng đối mặt với ông. Hơn nữa ông bây giờ là chủ lực của hắn, mất lòng ông thì hắn chẳng được lợi lộc gì.

Gật đầu với Ahri hắn nói.

- Qua rồi! Ahri có thêm chị em nha.

Ahri cười hì hì rồi đen đến cho hắn hai cuốn sách kỹ năng và ba hộp màu đỏ.

- Vàng trở xuống en mở rồi! Không có gì tốt cả, chỉ là thêm 6 cái nhẫn trữ vật. Lát nữa em đem cho chị Ashe 1 cái.

Hắn gật đầu cất đi cuốn sách kỹ năng, hắn dự định sau khi Ashe biến đổi, tiến hóa thì cho cô ấy một cuốn. Còn một cuốn thì hắn vẫn đang phân vân, hắn nên tự học hay là đưa cho các cô gái. Dù sao thì hắn vẫn còn 2 người còn chưa tìm ra.

Cầm lấy một cái hộp màu đỏ hắn chậm rãi rồi hộp mà mở ra. Bây giờ hộp cấp cao càng ngày càng ít, hắn từ khu chung cư đi đến đây mà cũng chỉ làm rơi ra được ba cuốn, không biết sau này phải giết bao nhiêu zombie mới có thể làm rơi ra đây.

Một luồng ánh sáng màu cam hiện lên khiến cho hắn sung sướng đến nhảy cẫng lên. Ahri cũng không thua khí thế chạy ào đến sát bên hắn mà reo hò.

- Màu cam! Màu cam chồng ơi! Chúng ta lần này trúng to rồi nha.

Hắn cũng hồi hộp vạn phần, vật này mà là binh khí vừa tay thì tốt rồi. Hắn chắc chắn sẽ học lấy một kỹ năng để có thể hoành tráng.

Luồng ánh sáng dập tắt để lại cho hắn một cánh của nhỏ xíu, cánh cửa màu cam này điêu khắc tinh mỹ, đẹp như là một tác phẩm nghệ thuật.

Chỉ là!

- Cánh cửa? Cái này là dùng để làm gì? Chẳng lẽ là cánh cửa của Doraemon?

Gãi gãi đầu hắn mở ra thông tin của cánh cửa.

$ Cửa dịch chuyển.

@ Xác định tọa độ có thể mở ra lưu thông hai điểm dịch chuyển.

@ Cổng dịch chuyển sau khi xác định mở ra thì phải sau 100 ngày mới có thể thu hồi.

@ Hướng khai thông dịch chuyển phải có tọa độ chính xác.

....

- Hít!....

- Thật sự là cổng dịch chuyển của Doraemon!

Sau khi có chút bất ngờ thì hắn cười lên ha hả.

- Ha ha ha ...Trúng! Trúng to rồi! Trúng vietlot rồi! Ha ha ha!.

Thấy hắn có chút kích động cô nghi hoặc hỏi.

- Chồng! Thứ này thật là kỳ diệu tuy nhiên cũng không đến nỗi kích động như thế chứ.

Hắn không nhịn được mà vẫn phải chời mấy 5 phút mới ngừng lại được, hắn vui vẻ nói.

- Di chuyển khoảng cách siêu dài không phải là quá hay rồi sao?

Nghi hoặc Ahri nói.

- Bây giờ chúng ta đi chưa đến 100 km mà còn chưa ra làm sao cả, vậy thì đi xa hơn thì có tác dụng gì?

Xoa cái đầu nhỏ ngốc nghếch của Ahri hắn nói.

- Hentai! À không! Nhật Bản! Không phải Việt Nam chúng tha khuyết thiếu nhân tài sao?

Ánh mắt của Ahri sáng lên, mừng rỡ mà nói.

- Đúng Nhật Bản nhân tài công nghệ nhiều vô số, lại chăm chỉ số một. Tóm về một đám thì không sợ thiếu nhân tài nữa.

- Nhưng mà chồng! Vì sao không đi Mỹ, Anh,Pháp mà lại lựa chọn Nhật Bản?

Hắn cười nói.

- Vì JAV! À mà vì Nhật nhỏ nên công nghệ cao tập trung. Chỉ cần bỏ ra một chút thời gian thu thập dễ dàng. Còn Mỹ thì lớn lắm chạy một vòng còn không biết sẽ mất bao nhiêu năm tháng. Còn phần châu âu thì anh không biết cho nên không chọn.

( Tác hiểu nhật hơn vì JAV nó hay dạy tác học nhiều cái hay lắm )

Ahri vẫn tò mò mà hỏi.

- Chồng thế hentai và JAV là gì thế.

Hắn.

- Ách! Hentai là ám chỉ từ ngữ giải trí đỉnh cao, còn JAV là công nghệ người hầu tiên tiến.

Chớp chớp đôi mắt Ahri nghi hoặc nói.

- Thật sao?

Hắn gật đầu mạnh mẽ nói.

- Người Nhật rất pro trong mấy chuyện thâm sâu.

Nhếc miệng Ahri nghĩ " Chồng yêu được lắm! 3 người còn chưa đủ cho anh chơi chán! ".

Hắn giờ còn đang đánh trống lảng mò mò hộp đỏ tiếp theo.

- Ahri xem lần này anh lại mở một cái màu cam nữa cho em xem.

Mở ra hộp quà vậy mà lần này lại là màu vàng hiện lên.

Bĩu môi Ahri nói.

- Màu vàng thật là xịn nha!

Hắn mồ hôi lại rơi xuống, có cảm giác không ổn. Giọng điệu này nghe rất là có âm mưu.

Một cái nhẫn trữ vật màu vàn hiện ra, hắn không thèm nhìn mà ném luôn vào nhẫn trữ vật của mình.

Mở ra cái hộp đỏ cuối cùng.

- Móa hộp đỏ ít ỏi xin đừng có rơi ra mấy thứ rác rưởi ah!

Cầm hộp đỏ cuối cùng hắn cầu khấn tưng bừng, thật khó cho hắn hiện giờ không những có ba bà vợ để nuôi, còn có một đám hơn 3000 người chờ đợi sự cứu trợ của hắn.

Mở ra hộp quà màu đỏ vậy mà lại có một luồng ánh sáng màu cam hiện lên, sáng lóng lánh.

- A...a..a ...ha ha ha!

- Chồng em thật giỏi!

Ahri mừng rỡ hôn lên má hắn một cái rõ to rồi đưa mắt nhìn xem vật gì vừa rơi ra.

Ánh sáng màu cam tắt đi, hiện rõ trong tau hắn là một cái vòng tay màu ngọc màu trắng.

???

- Nhẫn trữ vật màu trắng thì có khi là tri thức, vậy vòng ngọc màu trắng là cái rắm chó gì?

Bất chợt Ahri giật lấy, com mắt mở lớn đầy sự kinh ngạc.

- Cái gì vậy Ahri?

Ahri không nói gì mà đeo vòng ngọc vào tay.  Liếc măt đưa tình với hắn một cái rồi đột nhiên hóa thành một con hồ ly hai đuôi trắng toát mờ ảo rồi mông lung biến mất.

Hắn thật sự kinh ngạc, Ahri vậy mà biến mất.

- Chụt !.

Một bờ môi thơm ngào ngạt hôn lên má hắn. Ngỡ ngàng quay lại thì Ahri lại lần nữa biến mất.

- Chụt !..

Má bên kia lại lần nữa được hôn lên một cái. Hắn quay nhanh đầu sang thì vẫn như vậy.

Nhưng lần này một đôi tay ôm hắn từ phía sau, một cái đầu nhỏ dựa vào lưng hắn, một giọng nói êm ái vang lên.

- Cảm ơn anh! Chồng của em!

Mỉm cười "đồ chơi này thật là đủ trâu".

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Toàn bộ quân đội đã được tuyển thêm 1000 người, cho nên tổng số quân đội của Lạc Thần đã vượt qua con số 1300 binh lính. Quả thật là tốc độ tiến triển thần tốc, kế hoạch lấy binh dưỡng binh của Tuấn đội trưởng phát huy ra một cách mạnh mẽ khó tưởng.

Cho nên ông ra quyết sách mang tính đột phát tiếp theo, đó chính là lấy binh dạy binh. Lấy người cũ thực hiện trực tiếp dạy cho người mới. Tuy đây là cách làm nguy hiểm nhưng ở thời điểm chạy đua với thời gian này thì rõ ràng đây là biện pháp cực kỳ hữu dụng. Chỉ cần qua một lần chiến đấu thì tân binh sẽ ngay lập tức trở thành tinh binh.

Mà chuyến di chuyển này cũng chính là lần tập huấn thần tốc này sẽ điều toàn bộ di chuyển đến Sân Vận Động.

Lần di chuyển này sẽ không mang theo người dân, mà để họ ở lại khách sạn. Tân binh mới vào sẽ khó lòng bảo vệ họ, mà bớt đi gánh nặng họ sẽ thoải mái hơn khi chiến đấu.

Chặng đường này chỉ dài tầm 25-30km cho nên chỉ cần hơn một ngày thì có thể tới gần. Nhưng mà Định thiên cho rằng phải cẩn thận, lỡ may gặp phải trận đấu bóng hay gì đó thì Sân Vận Động sẽ có rất nhiều người. Ngoài cổ động viên lên tới chục nghìn thì còn có người dân tụ tập buôn bán xung quanh rất là nguy hiểm. Cho nên đội quân chỉ áp sát Sân Vận Động khoảng cách 5km thì dừng lại nghỉ ngơi để đội Hắc Ưng đi thị sát trước mới xuất binh đánh vào.

Trước đó sau trận chiến cứu viện Sân Tập Bắn thì đã thu hoạch rất nhiều nhẫn trữ vật, cho nên chặng đường nay cũng bị trì hoãn khá nhiều. Ai cũng ý thức được mạt thế cho nên rất hăng hái thu thập vật tư.

Còn điều bất ngờ lớn hơn nữa là quân đội xuất chinh lần này cứu được gần 1000 người, cho nên phải cử đi một đội để dẫn họ về khách sạn, sau đó thì sử dụng xe khách mà đuổi theo quân đội.

Tuy nhiên khi quân đội tiến sát phạm vi 5km thì tình báo truyền về. Khu vực Sân Vận Động vậy mà rất ít zombie, nhất là lân cận Sân Vận Động vậy mà một bóng zombie cũng không có.

Hắn cùng các nhân vật chủ lực bắt buộc phải mở ra cuộc họp khẩn cấp.

- Doanh trưởng Hắc Ưng chính xác là sạch sẽ như chùi.

Ông cụ nay đã là doanh trưởng Hắc Ưng doanh trả lời.

- Vâng! Ngay cả xác zombie đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Chau mày hắn nói.

- Nếu như vậy bên trong hẳn phải có thế lực chuyên nghiệp. Khả năng cao là quân đội tổ chức cứu trợ.

Toàn hiện nay đang dữ chức đội phó bộ đội Lạc Thần mở miệng nói.

- Nếu là quân đội thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Quân đội phục vụ cho nhân dân chúng ta làm sao có thể đảo chính.

Cả hội trường im phăng phắc tuy nhiên lần này mở miệng trước bất ngời lại là Riven.

- Quân đội phục vụ người dân. Vậy chúng ta đang làm gì?

Mọi người vẫn trầm mặc Riven lại nói tiếp.

- Quốc gia đã bị hủy diệt, quân đội chỉ là một đám mang danh mà thôi. Kẻ mạnh mẽ mới có tư cách nói hai tiếng vì dân. Bọn họ trốn trong Sân Vận Động để cầu sinh còn chúng ta phải cực khổ đi khắp nơi cứu người. Vậy bọn hắn vì dân ở chỗ nào?

Trầm mặc vẫn diễn ra nhưng lần này Riven không nói nữa mà bực tức ngồi xuống.

Lần này lại là Tuấn mở miệng nói.

- Riven phu nhân nói đúng! Từ cổ chí kim anh hùng mới được xưng tụng là vì dân, kẻ nấp trong bóng tối run rẩy cũng chỉ có cái mã bên ngoài mà lấy tiếng mà thôi. Nhân dân sẽ hiểu chúng ta, con cháu sẽ hiểu chúng ta.

Lần này Ahri đứng dậy mở miệng nói.

- Chi bằng chúng ta cứ bắt đầu kế hoạch trước, dù sao cũng không mất bao nhiêu công. Sau đó sẽ đi dò xét xem thái độ của bọn họ, nếu được thì tốt nhất là nên thu phục.

Tất cả con mắt đều đưa về phía Định Thiên. Hắn trầm mặc một hồi lâu rồi mở miệng ra lệnh.

- Lệnh cho Riven mang theo Ngao Bái và Ahri lập tức đi đến Sân Vận Động tìm cách lấy tình báo về quân số kẻ địch.

- Lệnh cho Hắc Ưng doanh xâm nhập nội bộ kẻ địch tùy thời có lệnh mà ám sát chủ tướng địch.

- Lệnh cho quân đội Lạc Thần ẩn nấp trong các tòa nhà. Chỉ cần Ngao Bái tru lên thì lập tức tấn công.

- Lập tức thi hành.

Tất cả mọi người đều đứng lên đồng thanh hô.

- Rõ!

...

1 giờ phút sau.

- Chồng bên trong có tầm 1000 binh lính và hơn 5000 dân chúng. Không có nhiều súng ống chỉ cần hủy đi vũ khí như súng ống thì có thể dễ dàng soạt quyền kiểm soát. Vì có vũ khí như súng ống nên chẳng có người lên cấp, hầu hết đều là người bình thường.

Ông thượng đế ấy thật là khôn lỏi, chỉ cần là vũ khí lạnh thì đều có thể cày cấp. Nhưng nếu như là vũ khí nóng thì hoàn toàn vô dụng, không có cày ra lever nào. Điều này có lẽ cũng là may mắn cho quân đội Lạc Thần của hắn.

- Cử người đi liên lạc với Hắc Ưng đoàn tìn cơ hội hủy hoại vũ khí hay đạn dược của bọn họ. 1000 binh sỹ nói giết là diết thì quá uổng phí, chúng ta đang đánh cuộc chiến đoạt người chứ không phải đoạt đất đai.

- Ahri cùng anh đi một chuyến!

Riven nghi hoặc hỏi.

- Sao không cho em đi.

Em tính khí mạnh bạo đi thì rất dễ gây chú ý.

- Ahri quá xinh đẹp cũng quá gây chú ý.

Một giọng nó lạnh băng phát ra, khi mọi người quay lại thì mới nhận ra đó là Ashe.

- Vậy thôi để anh đi một mình vậy!

Chau mày Ashe vẫn cái giọng lạnh băng mà nói.

- Em là gì?

Hắn ngơ ngác nhìn Ashe, cô nói thế là có ý gì. Hắn đâu có chọc gì cô đâu nhỉ.

- Em là vợ anh!

Ashe lắc đầu.

- Trên giường mới là vợ anh! Con bây giờ em là binh sỹ.

Gãi gãi đầu hắn hỏi.

- Ừ! Em là binh sỹ.

Liếc mắt nhìn hắn một cái Ashe nói.

- Em đi!

Hắn gãi đầu, hắn còn chưa quen thuộc cách chiến đấu của Ashe làm sao phân công. Với lại hắn rất lo lắng khi cô đi cùng, dù sao cô vẫn chưa được tiến hóa.

Nhưng mà Ashe lúc này không có nghe hắn mà mở miệng.

- Ngao Bái!

Nhảy lên lưng Ngao Bái Ashe lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó mở miệng noi.

- Anh còn chờ đến lúc nào?

Nhếc miệng cười hắn phi thân lên lưng Ngao Bái sau đó vòng tay ôm lấy bờ em thon của Ashe. Chảm giác trơn mịn, man mát truyền đến từ lòng bàn tay khiến hắn lỡ miệng mà thốt lên.

- Ừm thật là đã nghiền.

Ashe lạnh lùng nói.

- Thích không?

Hắn gật đầu lia lịa nói.

- Thật là tuyệt vời!

Ashe nhếc lên một nụ cười " Hắn thích thì tốt".

- Đi thôi Ngao Bái !

- Gâu! Gâu!

...