Chương 29: Ba Vợ Vấn Tội
- Ngao Bái ở lại cùng Ashe, tên nào chống đối cô ấy thì trực tiếp giết chết.
Quay lưng cùng Riven rời đi, hắn nên cho Ashe không gian để thỏa mãn trò chơi nữ hoàng của mình.
Thật ra Ashe cũng không hề có hứng thú làm cái gì nữ hoàng, cô chỉ là nghĩ rằng Định Thiên hắn chỉ là một tên chỉ biết ba hoa chích chòe mà thôi, cho nên cô chỉ muốn chỉnh hắn một cái. Thật không ngờ hắn lại bá đạo như thế, không nói hai lời liền trực tiếp phong cô làm nữ hoàng.
- Gâu! Gâu!...
Ngao Bái ở bên cạnh mà ra sức lấy lòng " Bà chủ mới! Ngao Bái có dễ thương hay không ah! Ngao Bái rất ngoan, rất nghe lời sau này bà chủ mới nhớ bảo vệ Ngao Bái khỏi ông chủ độc ác nha!". Cái đuôi như là cây sào đầy lông lá ra sức vẫy lên từng tiếng bồm bộp khiến cho gió phất phới bay đầy trời.
Lấy tay xoa đầu Ngao Bái, giờ cô cũng chẳng biết nên làm gì. Cô chưa từng làm cái gì nữ hoàng, cô bây giờ thực sự hoang mang. Nhưng cô rất thích chú chó này, nó thật đáng yêu.
- Em tên là Ngao Bái phải không?
- Gâu! Gâu! Gâu!
Ngao Bái nghe cô gọi tên nó thì ngồi thẳng lên, cái lưỡi thè ra rồi sửa ba tiếng xem như là báo danh.
- Em thật thông minh! Nhưng mà chúng ta bây giờ nên làm gì đây?
Ngao Bái nghe vậy liền qoay sang đám người đưa con mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm lấy bọn họ. Cái chân của nó dẫm xuống đất ba cái rồi quay sang nhìn Ashe.
- Dẫm họ tại dưới chân sao?
Ngai Bái thấy bà chủ hiểu nó thì ngoắt đuôi sung sướng " Bà chủ mới thật thông minh vậy mà hiểu Ngao Bái nói gì ah!".
Nhưng lúc này có một thanh niên cường tráng bước lên mà nói.
- Linh! Em tính làm nữ hoàng thật sao?
Người này đã theo đuổi cô lâu lắm rồi, nếu như hôm nay không có Định Thiên xuất hiện có lẽ một thời gian sau cô cũng sẽ chọn anh ta.
Ashe lắc đầu mà nói.
- Em không có hứng thú làm nữ hoàng! Với lại em bây giờ không còn là Linh nữa. Tên en bây giờ là Ashe, anh nhớ kỹ cho.
Có chút ngỡ ngàng người kia mở miệng nói.
- Ashe! Cái tên rất hay! Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?
Đưa mắt nhìn người kia cô có chút thương hại hắn, mở miệng nói.
- Thành lập đội bắn cung riêng biệt, phụ trợ chồng em bước lên đỉnh vinh quang.
Người kia trợn mắt mà hoang mang hỏi.
- Em! Em vừa nói gì? Chồng em! Em lấy chồng từ bao giờ?
Đưa mắt nhìn đến Định Thiên cô nói.
- Chồng en tên là Định Thiên! Không cưới hỏi, chỉ là vừa rồi hắn liền hỏi cưới en làm vợ rồi
Đưa mắt trở lại người đàn ông kia cô chợt bàng hoàng mà hét lớn.
- Ngao Bái không được giết người bừa bãi.
Ngao Bái chợt dừng bước chân còn ở lưng chừng. Chỉ thấy ánh mắt của nó đang có nhàn nhạt sát khí, hướng người đàn ông mà len lén đi tới. "Muốn cùng ông chủ đoạt bà chủ! Muốn chết sao? Nhưng mà bà chủ đã lên tiếng thì tạm tha ngươi một mạng chó! À không một mạng người!".
Lon ton chạy về phía Ashe để lại cho người kia một ánh mắt " Coi chừng đó!". Nó làm bộ như không biết gì cả mà xoay quanh Ashe lắc lư.
Còn người đàn ông kia sao. Chân đã run lẩy bẩy, cả người đã sợ hãi đến sắp đứng không vững nữa rồi. Vừa rồi ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt của dã thú săn mồi, nếu Ashe không lên tiếng kịp thời thì hắn bây giờ đã nằm gọn trong miệng của nó.
Người kia hắn không tranh nổi, mà hắn cũng không dám tranh, không đủ tư cách để mà tranh dành cô. Hắn đã thua, thua triệt để. Hắn là người thông minh, cô và hắn bây giờ đã cách xa cả một bầu trời. Cô là khổng tước bay lượn trên bầu trời cao, hắn chỉ là một kẻ nhỏ nhoi chỉ có thể ngắm nhìn thân ảnh ấy mà thôi.
Hít lên một hơi hắn lấy lại bình tĩnh. Bước lên một bước, đứng vững thân thể mà nói.
- Chúc em hạnh phúc Linh!
Thấy cô gật đầu hắn lại hít lấy một hơi cho tràn đầy lồng ngực mình rồi cất tiếng nói.
- Thưa Ashe phu nhân! Muốn trợ giúp người ấy theo tôi thì cô nên tập hợp cung thủ của sân tập bắn. Thành lập một đội ngũ riêng cho mình. Tôi sẵn sàng đợi lệnh thưa cô Ashe.
Ngỡ ngàng với sự biến chuyển nhanh chóng của người kia. Cô biết anh ta yêu cô, có lẽ anh ta đã thay đổi chủ ý.
Anh ta hẳn là muốn như trong phim hàn quốc, yêu cô theo cách riêng của mình. Anh ta muốn đứng phía sau cô, bảo vệ cô như là lá chắn bằng xương thịt.
- Anh không cần phải làm như thế! Các cô gái trên thế giới này vẫn còn không thiếu.
Người đàn ông trả lời.
- Được theo Ashe phu nhân là vinh hạnh suốt đời của tôi.
Nhìn vào đôi mắt anh ta cô gật đầu.
- Vậy thì tùy anh!
Lấy lại khuôn mặt băng sương vốn có Ashe đưa ra mệnh lệnh đầu tiên trong đời mình.
- Tập hợp tất cả cung thủ sẵng sang cùng tôi chiến đấu. Chúng ta không nên để đám binh sỹ Lạc Thần coi thường.
Tất cả cung thủ của sân tập bắn đưa mắt nhìn nhau, thấy Ngao Bái ánh mắt đầy sát khí vờn quanh. Không chịu nổi sát khí đám người sau đó liền bắt đầu ứng thanh.
- Rõ!
- Rõ!
...
Năm phút sau, một tốp hơn 50 cung thủ được tập hợp. Cung trên tay, tiễn trên vai tất cả đều trèo lên mái nhà.
Ashe đứng trước nhất, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới. Thấy nhóm người Định Thiên không có khó khăn gì trong việc phòng ngự nơi này. Bọn họ ba người vậy mà chặn ngang lớp lớp zombie ào át chen lấn tới.
Đưa mắt nhìn về phía xa xa, nơi đó Lạc Thần quân đội đang chiến đấu, cô ra lệnh.
- Theo tôi tiếp cận khu vực quân đội Lạc Thần, hỗ trợ bọn họ tiến công.
Cô tính nhảy qua những mái nhà kia thì Ngao Bái lúc nào đã đỡ cô lên trên lưng nó. Có hơi bất ngờ nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại thăng bằng, ngồi vững vàng trên lưng nó.
Ngao Bái lấy đà rồi nhảy một cái. Trực tiếp bay qua hai ngôi nhà phía trước, nhanh như gió mà lao đi. Đám người hai mắt nhìn nhau rồi cũng đuổi theo.
...
Tuấn đội trưởng không có lo lắng cho con gái ông, vì chỉ huy đã chạy qua đó tiếp ứng rồi. Ông tin tưởng chỉ huy và các phu nhân, có họ ở đó con gái ông sẽ an toàn.
Việc mà ông phải làm bây giờ chính là nhanh chóng dọn dẹp hết đám zombie này. Bọn nó nhiều như kiến cỏ, chỉ huy quả thật là thông minh. Chiêu mài zombie này thật là hiệu quả, đám zombie không bốc lên nổi sóng gió gì mà chầm chậm bị cạo sạch.
Ông chỉ nghi hoặc chỉ huy ở chỗ, Lạc Thần gần 300 binh lính thì gọi là đội, còn Hắc Ưng chỉ có mười mấy người lại được gọi là doanh. Chẳng lẽ cậu không hiểu được đội ngũ chỉ là số lẻ của doanh thôi sao. Hay là bởi vì còn chưa có thời gian để chỉ huy sắp xếp. Ông nhìn đến hai người Toàn và Thắng, có lẽ ông đã nghĩ ra một chút. Có khi chỉ huy chỉ là đang nhìn lấy bọn họ, chờ đợi sự biểu hiện của bọn họ trước, sau đó mới tính toán chia phân bộ.
Có chút đoán ra dụng ý của chỉ huy, tâm trạng nghi hoặc của ông cũng thả lỏng. Chẳng ai lại muốn thật lòng đi phục tùng một kẻ không biết cái gì cả.
Bỗng một mũi tên lạnh giá bay đến khiến cho một con zombie bị nổ tung đầu. Ông vậy mà trong lúc chiến đấu lại thất thần, thật là nguy hiểm. Đưa mắt lên tính cảm ơn người kia một tiếng.
Đập vào mắt ông lúc này là Ngao Bái nhưng điều khiến ông không tưởng được là trên lưng Ngao Bái không phải là Định Thiên hay là Riven mà là thân ảnh quen thuộc khắc sâu vào trong trái tim của ông. Người đó chính là tâm can bảo bối của ông, con gái ông Linh.
Con gái ông chỉ đưa con mắt chứa đầy sự vui vẻ, nhưng chỉ là nhìn một chút. Như là nhắc nhở cô đưa mắt đến chiến trường, làm ông bừng tỉnh trong cơn vui sướng.
Đây vẫn là còn trên chiến trường. Chỉ thấy con gái ông nâng lên một cái cung, mà cây cung đó nhìn như là băng điêu tạc mà thành. Điều kỳ lạ là băng cung đó vậy mà dẻo dai vô cùng, mũi tên kéo ra vậy mà có thể uốn cong. Trên cây cung lóe lên từng đợt hoa văn màu đỏ huyền diệu, đẹp mắt lạ thường.
Ông là đội trưởng của Lạc Thiên đội, dĩ nhiên là ông biết rõ đường vân màu đỏ đó ý nghĩa như thế nào. Tất cả Lạc Thần căn cứ hiện giờ chỉ có một cái, nó còn đang nằm trong tay Riven. Ngay cả chỉ huy cũng chỉ có thể sử dụng một cây gậy màu vàng, ông thật không ngờ chỉ huy có thể ban cho con gái ông một cái vũ khí đỏ. Trong lòng ông chấn động vạn phần.
Lúc này đội cung tiễn đã tập trung trên mái nhà, Ashe liền ra lệnh.
- Bắn trợ lực!
- Chíu! Chíu! Chíu!...
Liên tục hàng loạt mũi tên được bắn ra. Vậy mà chuẩn xác vô cùng, toàn bộ đều tập trung vào đầu không trượt phát nào.
Cung tiễn nột khi tập trung thì thật đáng sợ. Sự đáng sợ không chỉ là sát thương cao, nó còn đáng sợ là âm thanh phát ra rất nhỏ. Đám zombie nếu tập trung như vậy cũng thật khó lòng nghe ra.
- Zombie đã thưa thớt! Lập lức thu hồi mũi tên.
Ashe phát ra mệnh lệnh tiếp theo. Nhóm cung thủ nhanh chóng chạy xuống thu hồi mũi tên, sau đó lại nhanh chóng quay trở lại.
Bọn họ đều là vận động viên, tuy không có luật lệ nghiêm cẩn như là bộ đội nhưng mà nhiều năm rèn luyện cũng chưa hẳn bộ đội thông thường có thể so sánh. Mệnh lệnh vừa ra thì ngay lập tức thi hành, nếu như đội cung tiễn dữ được phong độ này thì chẳng mấy chốc họ cũng sẽ bước vào hàng ngũ tinh anh.
Cứ như vậy zombie bị kéo về đội phòng ngự, đội cung tiễn tiến hành bắn trợ lực. Một vòng rồi lại qua tiếp một vòng.
....
3 giờ sau.
Zombie đã được dọn dẹp sạch sẽ, binh sỹ đã bắt đầu sát nhập người dân về tại khách sạn. Tổng kết vậy mà dân chúng gom lại đã đạt đến con số 3000 người, thật sự là ngoài mong đợi. Trong đó có đến gần 100 vị công an cảnh sát, chỉ huy cấp trên bọn họ đã tự sát gần hết rồi, giờ lớ ngớ một bầy còn chẳng biết nên làm cái gì.
...
Tại một căn phòng họp khá lớn thuộc khách sạn.
- Chỉ huy anh thật ghê gớm. Vậy mà anh đã nhanh như vậy chạy đi dụ dỗ con gái tôi.
Đầu hắn chảy mồ hôi nghe ba vợ trách tội, hắn không nghĩ tới bà vợ của mình không ở yên một chỗ mà thàng lập cái gì đội bắn cung, trực tiếp đi tìm ba vợ báo cáo rồi.
Hắn thật là xui xẻo ah. Biết thế ở tại chỗ canh chừng bà vợ cho xong chuyện, bây giờ thì xong rồi một cái mặt than lạnh như băng đang chằm chằm nhìn hắn. Cứ vậy làm sao hắn dụ dỗ bóc zin ah.
- Hì hì! Cha vợ ah! Con rể có chút sai rồi ah! Cha vợ hay là ngài tha con lần này, lần sau con không dám nữa nha!
Trợn trăng mắt mà nhìn tên gian xảo này Ashe lạnh lùng nói.
- Còn có thể có lần sau à!
Hắn mồ hôi.
- Ách! Không có thật sự là không có, vợ nhỏ anh lền sẽ không có lần sau!
Liếc con mắt đẹp nhìn hắn cô quay lưng bỏ đi " Anh lo mà giải quyết với ba! Nếu ba không đồng ý thì anh liền quên vợ nhỏ của anh đi".
Hắn hiểu ý, ánh mắt đó không có vẻ chống cự mà tựa như liếc mắt đưa tình. Vấn đề của hắn bây giờ rõ ràng là Ashe đang nhắc nhở hắn,mau đi dụ dỗ ba vợ.
- Ba! Con rót nước mời ba nha!.
Tuấn đội trưởng lạnh lùng nói.
- Tôi nào dám uống nước của chỉ huy rót.
Ngao Bái nhìn hắn chằm chằm chứng thực suy đoán của mình " Quả nhiên bà chủ mới là lớn nhất, nhìn ông chủ của nó, chỉ còn thiếu cái đuôi ngoe nguẩy như nó nữa thôi" phải cố gắng lấy lòng bà chủ mới tốt.
- Ách! Ba sao lại nói như thế! Cái gì chỉ huy chứ, không phải là ba tự đặt cho con rể đó sao? Hay là vậy đi, đến sân vận động con liền để ba vợ lên làm chủ thành có được không?
Tuấn đội trưởng liếc mắt nhìn hắn mà nói.
- Không đủ thực lực tôi mà làm thành chủ sợ không sống qua ba ngày. Với lại tôi làm thành chủ thì cậu đi làm gì?
Hắn hắc hắc cười nói.
- Con sao? Con làm gì cũng không quan trọng! Đi theo phía sau vợ nhỏ làm con lạc đà là được rồi. Nguyện không làm thành chủ, chỉ cần bên cạnh mĩ nhân liền tốt.
Hừ lạnh một tiếng Tuấn đội trưởng mở miệng nói.
- Không có chí hướng, con gái tôi làm sao có thể gả một người như thế chứ.
Hắn gãi gãi đầu suy nghĩ, linh quang thoáng hiện hắn nói.
- Ba vợ sau này thế cục ổn định ngài phong cho con cái gì đó Việt Hoàng là được.
Nghi hoặc Tuấn đội trưởng hỏi.
- Việt Hoàng? Cậu muốn làm hoàng đế?
Lắc đầu hắn nói.
- Không phải là hoàng đế kiểu kia. Mà tựa như Nhân hoàng ấy. Trên danh nghĩa là người vì đất nước làm nên cống hiến mà được phong thần vậy.
Nhíu mày " Thằng nhóc này tham vọng vậy mà lớn như thế, hoàng đế tự phong và phong thần ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Tự phong chỉ mang ý nghĩa quyền lực, phong thần thì lập tức trở thành thần tiên trong mắt người đời. Một chữ hoàng nhưng địa vị như là con kiến và con voi mà khác biệt to lớn".
Nhếch miệng cười Tuấn đội trưởng chỉ để lại một câu rồi bỏ đi.
- Thần! Chiến Thần Định Thiên! Ha ha ha....
Ông đã có kế hoạch cho riêng mình.
....