Chương 31: Thành Lập Lạc Thần Căn Cứ

Chương 31: Thành lập Lạc Thần căn cứ

Hắn và Ashe dừng lại ở trên mái nhà gần đó rồi để cho Ngao Bái quay về với Riven. Hau người đã thay vào trang phục cũ nát của người sống sót bình thường, chậm rãi mà tới gần sân vận động. Quả nhiên là có quân đội canh gác xung quanh, tuy nhiên mặt mũi vàng vọt vì thiếu ăn.

Bốn góc Sân vận động đều có lính canh gác, tuy rằng bọn họ rất nghiêm trang, nhưng đôi mắt vô thần nói rõ họ đang bị ép đến bước đường cùng.

Lựa chọn một góc chết vì có mấy cửa hàng che khuất hắn ôm ngang eo của Ashe bật nhảy từ trên tường mà leo lên.

Đặt chân lên đỉnh mái của Sân Vận Động hắn đưa mắt quan sát xuống phía dưới.

Không có như tưởng tượng, nơi đây không có được xây dựng trụ sở cho người sống lâu dài. Người dân nằm ngồi lăn lóc lung tung, xanh xao vàng vọt mà tụ lại từng nhóm. Rác thải được vất bừa bãi, ỉa đái lung tung, quả nhiên là xúi khí xung thiên.

Một đám người còn đang hô hào chửi bới, làm như chết cha chết mẹ mà gào khóc, khiến hắn không khỏ tò mò mà đi lại gần mà nghe ngóng.

- Cac người mau giao ra lương thực cho chúng tôi đi, các ngươi không thấy chúng tôi chết đói hết rồi sao?

- Các ngươi là một lũ ô mọt, các ngươi ăn cướp lương thục để cất dấu mà ăn dần à?.

- Mau phát lương thực cho chúng tôi mau lên, lũ ăn cướp trắng trợn kia.

...

Hắn nhếc miệng lên mà thì thầm với Ashe.

- Nhân tính đấy vợ nhỏ! Lúc cần thì sẽ chầu chực người, lúc khó khăn thì kêu la đòi hỏi.

Bất chợt.

- Xin hỏi hai vị là thủ lĩnh đang đóng quân bên ngoài sao?

Nhíu mày quay sang phía âm thanh vừa phát ra, hắn nhếc miệng nói.

- Ánh mắt của đại úy quả nhiên là cao, kẻ hèn thật là phục rồi.

- Tôi chỉ là không hiểu vì sao vị đại úy ngài lại phát hiện ra chúng tôi đã có mặt ở đây?

Phía sau hai người đang đứng một vị quân phục đại úy, ánh mắt sáng như sao. Lưng của vị đại úy này thẳng tắp, tuy nhiên da dẻ và mặt mũi đã trở nên vàng vọt, xanh xao. Quả nhiên là thiếu lương thực đến trầm trọng rồi, đến cả chỉ huy cao cấp cũng đến mức này thì còn gì để đám kia kêu gào nữa chứ.

Chỉ thấy vị đại úy này chỉ tay về hướng một người mà nói.

- Thân thể mạnh mẽ, mặt mũi hồng hào, con mắt luôn dò xét như có như không mà để ý đến vũ khí cùng với cán bộ cao cấp của chúng tôi. Đây rõ ràng là hành động trảm thủ của hai vị đây.

Hắn nhếc miệng cười, đưa mắt về phía người kia, quả nhiên người đó hoàn toàn khác xa những người xung quanh, đám người sống sót kia chẳng khác gì đám người chán nản chờ chết, còn người kia thì tinh khí tràn đầy mười phần, rõ ràng muốn ẩn nấp trong đám người sống sót cũng vô dụng.

Hắn lắc đầu cười khổ mà nói.

- Đám khỉ con này quả thật cực khổ rồi, ngài quả nhiên là một vị tướng tài, có hứng thu gia nhập chúng tôi.

Mỉm cười vị đại úy này mở miệng nói.

- Vì sao tôi phải đầu quân cho câu?

Hắn chỉ tay về phía đám người sống sót mà nói.

- Vì họ!

Đại úy lắc đầu mà nói.

- Còn chưa đủ!

Hắn lại chỉ ra bên ngoài Sân Vận Động mà nói.

- Vì sinh mạng của 1000 người lính mà tôi không nỡ giết.

Nhướng mày đại úy nói.

- Bao nhiêu binh?

Hắn hời hợt nói.

- 1300 binh!

Đại úy mỉm cười nói.

- Quá ít cho súng đạn.

Hắn lắc đầu mà nói.

- Ngài có rất nhiều đạn sao? Hơn nữa đạn của ngài thật đáng sợ như vậy sao? Ngài có thể cho tôi mượn một khẩu chứ.

Chau mày vị đại úy này quả thật chỉ hư trương thanh thế mà thôi đạn dược chủ yếu đã sử dụng để thanh lý zombie gần hết rồi. Tuy nhiên hắn muốn mượn một khẩu súng làm gì chứ. Tuy nghĩ như vậy nhưng vị đại úy này vẫn không do dự mà rút ra một khẩu súng lục, kiểm tra đạn rồi đưa cho hắn.

Hắn không nói gì mà nhận lấy khẩu súng, dí súng vào đùi mình mà nổ súng.

- Đoàng!...

Âm thanh vang lên làm chấn động cả Sân Vận Động, khiến cho cả đám người há hốc mồm. Từ đâu chạy đến một tên tự đem tên điên tự đem chân mình đực lỗ.

Hắn hời hợt ném lại khẩu súng cho vị đại úy kia, sau đó vén chân lên. Một viên đạn đã chui sâu vào bắp đùi của hắn, tuy nhiên vẫn lộ ra đuôi vên đạn ra ngoài. Hắn lấy ngón tay khều viên đạn ra, cầm trên tay mà nói.

- Hình như thân thể vẫn chưa đủ mạnh để chống lại đạn bắn, đển lần sau thử lại vậy. Không biết ngài đại úy thấy 1300 người của tôi nên có nên xem 1000 binh sĩ của ngài như mấy con gà nhỏ không nhỉ?

- Hít!

Đại úy hít lấy một hơi thở khó khăn mà trợn mắt nhìn viên đạn đang nằm trong tay hắn, nuốt nước bọt mà nói.

- Làm sao cậu làm được? 1300 binh sĩ đều mạnh mẽ như cậu ư?

Hắn gật đầu rồi hô to.

- Hắc Ưng doanh biểu điễn cho vị đại úy này một chút.

Đại úy quá kinh ngạc vì phía sau tất cả các vị lãnh đạo cấp cao của ông bây giờ lại xuất hiện thêm mấy cái thân ảnh. Ông ta không ngờ tới những người mà ông phát giác ra chỉ là những người thực lực yếu mà thôi, cao thủ thực sự đã ẩn nấp đi hết rồi.

Bỗng phía sau vị đại úy vang lên một âm thanh khiến cho ông ta hốt hoảng.

- Báo cáo chỉ huy! Đã tịch thu toàn bộ kho đạn thuộc Sân Vận Động!

Hắn gật đầu rồi quay sang vị đại úy kia mà nói.

- Không biết bây giờ tôi đã đủ tư cách mời ngày gia nhập vào chúng tôi hay chưa?

Đại úy lông mày nhíu chặt, quay sang một người lính mà nói.

- Kiểm tra kho đạn!

Người lính kia hốt hoảng mà chạy đi, năm phút sau hắn quay lại mà lắp bắp nói lớn.

- B.. Báo cáo cáo kho đạn trống rỗng, bốn binh sỹ canh gác toàn bộ bị đánh ngất.

Ngỡ ngàng đại úy quay sang hắn mà hỏi.

- Cậu làm sao có thể làm được? Vì sao các cậu lại có thể mạnh mẽ như thế?

Hắn mỉm cười mà nói.

- Vì chúng tôi là Lạc Thần.

Ngơ ngác địa úy hỏi.

- Lạc Thần! Nó là cái gì? Là thế lực mà cậu thành lập sao?

- Ừ! Lạc Thần sẽ là nơi trú ẩn an toàn cho nhân loại, sẽ là nơi phục hưng cho Việt quốc!

Đại úy lắc đầu mà nói.

- Thật tốt tuy nhưng cậu nhìn đi, lương thực không có nữa rồi chúng ta lấy gì mà phục hưng nhân loại đây?

- Ầm!

Nhưng lúc này một đống bao gạo được ném ra từ trong nhẫn trữ vật khiến cho mặt đất rùn động.

Ngỡ ngàng đại úy lắp bắp mà nói.

- Gạo cậu có thể biến ra gạo?

Lắc đầu hắn nói.

- Là nhẫn trữ vật, tôi còn vài nghìn tấn như vậy. Có đủ để tiền kỳ xây dựng căn cứ hay không?

Nhưng lúc này một đám ồn ào vang lên.

- Gạo! Gạo kìa mọi người ơi.

- Đi lên cướp lấy đừng để bọn kia chiếm dữ.

- Lên lấy gạo đi mọi người ơi.

...

Hắn không nhìn mà nhếc miệng nói.

- Dẫ đầu thì giết!

Hắc Ưng doanh ngay lập tức ứng thanh, sau đó sắp thành một hàng đứng chắn lấy những bì gạo kia.

Đám người thấy vậy thì ồn ào.

- Chúng mày làm gì thế? Muốn chiếm thành của riêng hả?

- Cút ra một bên không chúng tao không để yên đâu.

- Chúng mày còn không cút đừng trách chúng tao không nể mặt.

...

Hắn quay sang đại úy mà nói.

- Biết sao ngài thua trận này không?

Đại úy nghi hoặc hỏi.

- Bại? Tôi làm sao bại?

Hắn mỉm cười mà nói.

- Ngài bại ngay từ lúc ban đầu rồi! Bây giờ chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi!

- Ngài bại bởi lòng dạ yếu mềm, bại bởi sự cố chấp, bại bởi chính người dân của mình.

Bàng hoàng đại úy ngơ ngác mà nói.

- Tôi đã sai rồi ư! Nhưng mà tôi sai ở chỗ nào chứ?

Văn hời hợt mà nói.

- Ngài có nghe lão thần côn kia nói không?

Đại úy gật đầu hắn nói tiếp.

- Thư lão thần côn nói chính là vẫy vùng trong thế giới này, vẫy vùng dành cho sinh tử và chiến đấu. Nhưng ngài lại trốn ở đây cho nên ngài bại.

- Lương thực là cốt yếu ngài lại sợ hãi mà không đi thu thập ngài bại lần thứ hai.

- Dân chúng là lực lượng hậu thuẫn cho binh sỹ trên chiến trường, ngài lại đem bọn họ mà nuôi như cha, như con là ngài bại lần thứ ba.

- Để dân chúng lung tung làm loạn, không quy không củ rất dễ bị hủy hoại từ phía trong là ngài bại lần thứ tư.

Đại úy là một người lính giỏi trong chiến trường nhưng ở quan trường thì ông thật nát bét, quả thật ông bại một cách thảm hại rồi.

- Vậy bây giờ tôi phải làm gì?

Cười lên ha hả hắn nói.

- Không phải làm gì! Thu binh về đi, còn lại để tôi lo.

Đại úy nhìn hắn một lát rồi gật đầu, quay sang một binh sỹ mà nói.

- Thu binh! Việc còn lại hãy để người này lo.

Đám dân cúng đã bắt đầu náo loạn lên hết đồi, đông đúc một đám người mà kêu gào.

Lúc này có mấy người không còn do dự nữa mà hô hào lao lên tấn công Hắc Ưng đoàn.

- Soẹt !

- Soẹt !

Máu văng tung tóe khắp nơi, đầu người lăn long lóc dưới đất.

- Giết! Giết người rồi

- Bọn chúng giết người rồi.

- Bọn nó giết người rồi bà con ơi.

...

Lúc này hắn huýt sáo thật dài, ngay sau đó thì một tiếng tru như sói vang lên.

- Au...u.....

Ngay lập tức bên ngoài ồ ạt vô số người trèo như bay qua bờ tường của Sân Vận Động khiến cho đám binh lính thuộc Sân Vận Động hốt hoảng mà há hốc mồm miệng. Nhưng đã có lệnh nên bọn họ không có nổ súng mà chỉ đứng nhìn mà thôi.

- Hạ vũ khí xuống không giết.

- Hạ vũ khí không giết.

- Hạ Vũ khí.

...

Đám quân lính nhận mệnh lệnh không phản kháng thì cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nay thấy đám người keo gào yêu cầu hạ vũ khí thì cũng không chống cự, đặt vũ khí xuống dưới chân mà dơ hai tay đầu hàng.

Binh sỹ Lạc Thần thấy bọn họ không phản kháng thì không để ý nữa, lập tức chạy vào trong Sân Vận Động.

Một đám người như khỉ bay nhảy làm cho đại úy kinh hoảng, thật sự là đáng sợ khi một người bình thường nhín đến cảnh này.

- Bao vây!

Một mệnh lệnh được phát ra, binh sỹ Lạc Thần lập tức bao vây lấy tất cả người còn sống thuộc Sân Vận Động.

Hắn nắm lấy một bì gạo sau đó quăng về phía trước mặt đám người. Ngay lập tức có người chạy lên đoạt gạo, nhưng không dẽ dàng như thế.

- Chíu!

- Chíu!

Hàng loạt mũi tên bay đến, đem đám người đoạt gạo bắn thành mấy con nhím khiến bọn hắn chết không kịp ngáp.

Hắn bước lên trước nhấn mở miệng nói.

- Sợ không?

Đám người sống sót nghiến răng kèn kẹt nhưng không dám mở miệng nói gì.

- Tức giận?

Một người đeo kính có vẻ tri thức xanh xao vàng vọt bước lên mà nói.

- Ngài đến cứu hay là đến giết chúng tôi.

Hắn gật đầu mà nói.

- Cứu!

Người đeo kính lại hỏi.

- Cứu vì sao giết người?

Hắn nói.

- Đoạn lương nên giết!

Người đeo kính nói.

- Nhưng chúng tôi sắp chết đói hết rồi.

Hắn gật đầu mà nói.

- Biết!

Người đeo kính chau mày mà nói.

- Vậy ngài để cho chúng tôi chết đói hết sao?

Hắn lắc đầu mà nói.

- Từ cổ đại đến nay muốn ăn thì phải làm việc, không làm thì cứ chờ chết đi.

Người đeo kính mừng rỡ nói.

- Ý ngài là sẽ không nuôi kẻ vô dụng!

Hắn gật đầu nói.

- Có thể nhập ngũ, có thể nhận việc để làm, miễn là làm việc đều sẽ có ăn.

Nhưng người đeo kính lại nghi hoặc nói.

- Chúng tôi có thể lao động tri thức không?

Hắn gật đầu mà nói.

- Còn cầu không được! Còn các vị muốn ăn thì báo danh nhận việc, đừng có nhốn nháo nữa kẻo bị giết chết sẽ không có ai thay các vị làm đám ma đâu.

Đưa mắt nhìn một vòng hắn nói lớn.

- Chính thức thành lập Lạc Thần căn cứ, chúc mừng các bạn về nhà!

Binh sỹ Lạc Thần nhảy cẫng lên mà hò hét.

- Chúng ta có nhà mới rồi, không phải lang bạt khắp nơi nữa rồi ah!

- Ha ha ha ! Lạc Thần muôn năm;

- Lạc Thần! Lạc Thần! Lạc Thần!

- Lạc Thần! Lạc Thần!

....

Nhưng lức này tiếng loa của Sân Vận Động vang lên.

- Thưa các anh em, bạn bè, thân nhân, các cụ lão cùng các em nhỏ. Chúng ta từ dãy chết mà sinh tồn đến nay đã trải qua không biết bao nhiêu là cực khổ. Đã phải dãy dụa từ trong lũ xác chết mà chui ra.

- Đến nay chúng ta đã có ngôi nhà mới của mình, chúng ta đã có Lạc Thần căn cứ. Nơi đây cúng ta sẽ có cơm ngon để ăn, có áo mới để mặc, có nơi mà chúng ta lại có thể yêu, có thể sinh ra những đứa nhỏ, chúng ta có thể truyền thừa về sau. Chúng ta là nguồn máu mới của cả nhân loại, chúng ta chính là tổ quốc người khai sinh, bởi vì chúng ta là binh sỹ của Lạc Thần, chúng ta tự hào chúng ta Lạc Thần quân.

- Wa!  A a a a ...

- Wa! A a a a...

- Lạc Thần! Lạc Thần....

...

Lúc này loa Sấn Vận Động lại phát ra khiến mọi người im lặng mà dỏng tai lắng nghe.

- Đúng vậy chúng ta là Lạc Thần thưa các vị, nhưng mà ta mốn hỏi Lạc Thần từ đâu ra?

Toàn thể binh sỹ lạc thần bỗng dưng im bặt. Một binh sỹ từ bên trong đám người bỗng dưng hét lên.

- Là chỉ huy! Là Định Thiên.

Loa Sân Vận Động lại vang lên.

- Từ cổ chí kim nhân loại chúng ta đã sùng bái các vị thần mình. Thượng Đế có, Ngọc Hoàng có, các loại Phật Tổ cũng có. Nhưng bọn họ ở đâu? Bọn họ đã làm gì chúng ta, bọn họ xem chúng ta như sâu kiến mà chơi đùa.

Trầm mặc, trầm mặc đến cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được, rồi đần dần xuất hiện tiếng tỉ tê mà khóc.

- Hic! Hu hu thượng đế đã từ bỏ chúng ta rôi!

- Chúng ta phải làm sao đây hu hu...

- A!... Hu hu...

...

Chờ chờ tiếng than khóc đã được kha khá rồi thì tiếng loa lại vang lên.

- Thần là cái gì? Thượng đế thì là cái gì? Bọn họ có thể cứu lấy chúng ta sao? Bọn họ có thể cho chúng ta ăn sao? Bọn họ ở trên cao mà nhìn lấy lũ dân đen chúng ta vật vã thì chúng ta cần bọn họ sao?

- Tôi không cần đám thần phật bọn họ, nhưng ở đây chúng ta có một người mà tôi tôn thờ. Người ấy đã kéo tôi ra từ vũng bùn của tuyệt vọng, người ấy cho tôi ăn, cho tôi tôn nghiêm.

- Người ấy cho tôi sức mạnh để có thể tìm về thân nhân của mình, người ấy cho tôi một mái nhà. Đối với tôi người ấy chính là thần, là thượng đế. Tôi không quan tâm các vị nghĩ gì nhưng tối mốn nói cho các vị biết, tôi còn ở đây thì người ấy chính là thần.

- Chính là ngài Việt Hoàng! Chính là ngài Chiến Thần Định Thiên!

Sau một chút ngơ ngác thì phía bên trong đám binh sỹ có ngươi lao ra ngoài mà hét lớn.

- Việt Hoàng! Chiến Thần Định Thiên!

Tiếp đó tiếng hô hào càng lớn dần, nhiều dần.

- Việt Hoàng! Chiến Thần Định Thiên!

- Việt Hoàng! Chiến Thần Định Thiên!

- Chiến Thần Định Thiên!

- Chiến Thần Định Thiên!

...

Để phối hợp với ba vợ đầy nhiệt tình này hắn liền nhảy lên mái của Sân Vận Động, thân đã mặc lên chiến dáp màu bạc pha lẫn đường vân màu xanh lấp lánh. Hai tay chắp sau lưng, đôi mắt nghiêm túc mà kiên nghị trên đỉnh Sân Vận Động nhìn xuống.

Phía sau hắn Ashe lạnh lùng mà đứng, Riven con mắt đầy bạo lực cũng sánh vai cô, Ahri lúc này huyễn hóa ra hình bóng hồ ly mờ ảo khói trắng khiến cho xung quanh tràn ngập tiên khí. Ngao Bái cũng không có chịu thua thiệt vững vàng một bên mà nhập bọn.

- Wa !.....

- Wa !......

- Wa !....

.....