Chương 22: Lạc Thần đội
Lão Tuấn năm nay đã 54 tuổi ông có một đứa con gái tên là Linh năm nay vừa tròn 18 tuổi, xinh đẹp như là tiên nữ vậy. Cách ngày mạt thế diễn ra thì con gái ông đùng đùng đòi đi huấn luyện để thi đấu bắn cung gì đó cho một giải tài năng trẻ. Ông rất bất mãn vì điều đó, con gái con lứa gì mà cả ngày thích cầm cung bắn lung tung, chẳng ra cái thể thống gì.
Nhưng bây giờ lòng ông thấy may mắn. Thật vô cùng mau nắm, vì con gái ông lựa chọn không sai.
Ngay khi mạt thế diễn ra, rất nhiều người điên cuồng mà cắn xé lẫn nhau. Mà lúc đó điện thoại vẫn còn chưa bị cắt đứt, ông lo lắng vô cùng nên mới gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Thật may mắn con gái ông vẫn còn sống, chỉ là không bị biến đổi thành zombie kia thì tốt rồi, chỉ cần cô có cung tên thì chăc chắn cô sẽ an toàn.
Ngay sau đó thì ông bắt gặp đứa trẻ mà thường ngày ông vẫn bắt gặp nó luôn chạy theo mà đeo đuổi con gái ông, đưa trẻ đó tên là Luyện. Một thằng nhóc không bao giờ chịu làm việc đứng đắn, nó luôn theo mấy đám thanh niên lang thang phá phách.
Nó nằm bất tỉnh ở trên đường, thấy nó không có dấu hiệu bị biến thành zombie ông liền cứu nó về.
Nhưng mà không ngờ rằng đứa trẻ này sau khi tỉnh lại, thì lại xuất hiện thần lực. Bàn tay của nó có thể biến ra ngọn lửa nóng bỏng, khiến cho ông thật vui vẻ.
Đứa trẻ này là niềm hi vọng của rất nhiều người, thế là ông đẫn nó đi cứu người. Cứ bất kỳ ai còn sống thì ông đều cứu, già trẻ lớn bé gì đều cứu hết. Đứa trẻ này liền trở thành anh hùng, khiến cho rất nhiều người kính phục.
Nhưng chẳng được bao lâu thì bản tính không ra gì của nó bộc lộ ra. Nó trước đây chẳng ra gì, bây giờ có thêm sức mạnh thần kỳ thì lại càng chẳng ra gì.
Đánh đập người, cưỡng hiếp đến hai cô gái trẻ. Nó bắt đầu kêu gọi mấy đứa trẻ như nó, thành lập địa bàn đoạt lương thực.
Ông đã nhiều lần khuyên nó nhưng nó không nghe, trong mắt nó thì nó là siêu nhân, còn những người còn sống chỉ là con dân của hắn mà thôi. Hắn hứa là sau này sẽ đi tìm Linh về cho ông, với điều kiện ông phải để Linh làm vợ nó.
Ông bất lực vô cùng.
Chỉ là ngày hôm đó ông đứng trên tầng thượng khu chung cư. Ông bất lực với cái thể giới này rồi, chỉ là trong tâm lý của ông vẫn chờ đợi cái gì đó trong vô vọng mà thôi. Đưa mắt tìm kiếm cái gì đó hư vô mờ mịt, nhưng không ngờ ông thấy được đám zombie đang tập trung vào một chỗ, bọn nó đang tấn công cái gì đó.
Tìm điểm đứng cao nhất mà mắt ông có thể với tới mấy điểm nhỏ trong một cái ngõ, nơi đó đang bị lũ zombie chen chúc mà đi tới.
Ông không ngờ được đó là người, thật không thể ngờ đến. Ở đó có một nam hai nữ, bọn họ vậy mà đang tàn sát zombie. Zombie không phải rất mạnh mẽ đáng sợ lắm sao, vậy mà bọn họ cứ giết như băm rau cắt cỏ vậy.
Ông tìm cách gây ra tín hiệu cầu cứu nhưng mà cả ngày hôm đó bọn họ đều không có nhìn đến nơi đây. Không mất hi vọng ông gọi thêm hai người bạn trẻ mà mình mới quen biết. Bọn họ đều là bậc cán bộ phường trước khi zombie ập đến.
Ông đã đúng, ba người kia họ đang thông đường. Cho nên ông đã chờ ở đây khi trời còn chưa sáng. Nhìn thấy ba người kia còn đang ngồi trên nóc của một cái siêu thị mini, ông liền đem một cái áo trắng cột vào một cây gậy dài mà ông đã chuẩn bị sẵn. Vẫy vẫy cây gậy đưa ra tín hiệu mà ông cho rằng đó là tín hiệu SOS.
Quả nhiên ba người kia đã nhìn thấy, họ bắt đầu di chuyển đến nơi này.
Nhưng mà trớ trêu thằng nhóc tên Luyện lại lúc này đi lên gác thượng. Nó khinh khỉnh mà đòi hỏi thêm lương thực, hôm qua ông đã đua cho nó suất ăn của mười người rồi vậy mà bây giờ nó lại đòi thêm.
Muốn nói đạo lý với thằng nhóc tên Luyện này thì ông nhận thấy nhóm ba người kia đã đi đến.
Vẫn cái thói kiêu căng không xem ai ra gì, thằng nhóc vậy mà dám đi lên đòi tán tỉnh hai cô gái trong số ba người đó. Như ông đã đoán được thằng nhóc sẽ bị ăn khổ, nhưng ông không nghĩ đến cô gái kia lại trực tiếp giết nó.
Không một câu dư thừa, không một cái nháy mắt mà giết. Sợ hãi bao trùn khiến cho ông lo lắng không thôi.
Nhưng mà sau những lần giết người, thì ông mới nhận ra. Ba đứa trẻ mới đến này vậy mà đang dạy dỗ ông.
Bọn nhỏ này vậy mà dạy cho ông cách sinh tồn trong mạt thế.
Tuy cách ra tay của ba đứa trẻ rất cực đoan và bạo lực, nhưng nó thật hiệu quả. Đám người tâm thần vô định, luôn run rẩy sợ hãi kia vậy mà có thể cùng nhau đoàn kết chiến đấu.
Cấp bậc càng ngày càng nâng cao, nhưng không vì thực lực dâng cao mà đám người này trở nên ngạo mạn. Sự chấn nhiếp đến từ linh hồn khiến cho bọn họ quy củ, cùng nhau ngăn địch. Không ai ngã xuống cũng chẳng có ai sợ hãi mà bỏ trốn.
Dù là bây giờ rất mệt mỏi. Thân thể đã đau nhức vô cùng, nhưng đám người đang cố gắng sống sót này không một người lùi bước.
Nhếc miệng cười, ông thấy được hi vọng rồi. Ông biết ông nên làm gì tiếp theo rồi. Quân đội, chỉ có đoàn kết và làm việc kiểu nhất quán như quân đội mới có thể có hi vọng.
Ông trời không cần bọn họ nữa, nhưng ông tin chắc là cậu bé kia cần, nếu đã vậy thì ông cũng không cần trời nữa. Ông gọi nhóm người của mình bằng cái tên mà ông thấy là hay nhất bây giờ.
- Lạc Thần
Lạc Thần sẽ chiến đấu và phục vụ cho chúa trời của riêng họ.Vị chúa trời kia mang tên là.
-Định Thiên.
...
- Chú Tuấn ba người kia vì sao vẫn chưa quay lại nhỉ.
Đưa mắt nhìn đến người vừa nói chuyện ông trả lời.
- Gọi tôi là đội trưởng! Và nhớ lấy! Ba người kia người đàn ông thì gọi là Chỉ Huy, còn hai người phụ nữ thì gọi là phu nhân.
Ngớ người ra, mấy người kia nghi hoặc mà hỏi.
- Ấy! Làm sao lại gọi chỉ huy với phu nhân rồi.
Cười mỉm Tuấn đội trưởng nói.
- Vì chúng ta là Lạc Thần đội! Thuộc quyền quản lý của chỉ huy.
....
- Bảo bối ngoan ngoan chồng yêu cưng! Uống một lọ nữa thôi.
Bĩu môi cảm thấy thật uất ức, ngay sau khi cô mở mắt tỉnh lại thì cái tên Định Thiên chết tiệt này liền bắt đầu đổ bình Hp cho cô rồi. Đem lọ Hp thứ N uống xuống, liền thấy hắn bắt đầu cầm thêm một lọ mới.
- Không uống nữa!
Quay miệng mình về một hướng khác, Ahri quệt môi uất ức. Cô uống nhiều đến mức no căng bụng rồi, lần này chết cũng không uống nữa. Chắc chắn là không bị ánh mắt đáng thương của hắn lừa.
- sụt sịt!... Bảo bối em nỡ để anh khóc nữa sao ah!
Lại nữa, lại chiêu này. Hắn học từ đâu ra chiêu này, nếu cô không uống hắn vậy mà có thể rặn ra nước mắt. Đây là cái kiểu gì thương tâm chứ, cô liếc con mắt tròn xoe của mình liếc đến.
Toàn thân chỉ có máu và máu thôi, máu vì vết thương còn chưa khô hẳn mà thi thoảng lại vỡ ra. Từ trong miệng vết thương đó mà rướm ra, nhìn thấy hắn như vậy cô lại không đành lòng, rồi tâm không cam lòng không nguyện lại há miệng.
Trong lòng cô vang lên tiếng kêu đầy bi ai.
- Bị người ta yêu cũng thật khổ ah!
Làm sao cô lại không nhận ra, hắn đang dồn hết toàn bộ bình Hp ra cho cô uống chứ. Nhưng nhìn đến lọ Hp đưa đến cô lại không nhịn được mà uống lấy. Cô đây không phải là uống bình Hp mà đang uống lấy mật ngọt của tình yêu, thứ cô đang uống chính là tấm lòng của hắn.
- Ục!
Cô nuốt ko nổi nữa, linh quang giảo hoạt hiện lên. Kéo đầu của tên chết tiệt kia lại.
Cô trực tiếp nôn luôn vào miệng hắn.
- Ha ha ha...
Nhìn cái bản mặt đã xanh như đít nhái kia cô không nhịn được mà cười lớn. Cho hắn chừa, với lại bình Hp rất quý trong thời điểm này, cho nên không thể bỏ phí nha.
Hắn cũng biết là như vậy, cho nên cũng không dám nhổ ra mà cắn răng nuốt lấy. Dù sao cũng là từ trong cơ thể của cô trào ra, chỗ đấy của cô hắn còn dám nuốt huống hồ là từ trong cái miêng nhỏ đầy vị thơm ngọt của cô chứ.
Riven thì không có quấy rầy hai người bọn họ, vì cô biết nếu vị trí cô và Ahri thay đổi hắn cũng như vậy mà chăm sóc cô. Hắn luôn làm bộ giáng bất cần nhưng cô luôn biết rõ, bên trong hắn thật ấm áp và mềm yếu.
Riven lấy ra từ trong nhẫn trữ vật ra một cái hộp may mắn đặt lên trên giường. Một luồng ánh sáng màu cam hiện lên, luồng ánh sáng nhu hòa và đầy dụ hoặc tâm thần.
Một cái hộp may mắn màu cam.
-Hít!.....
...
Sau một lát choáng váng hắn dịnh thần lại rồi nhặt lấy hộp may mắn màu cam này đua cho Ahri.
- Em mở đi Ahri!
Hộp quà màu cam rực rỡ trong tay Ahri. Thật chậm rãi cô bắt đầu mở hộp quà ra.
Một luồng ánh sáng màu tím hiện lên khiến cho không gian liền trở nên lung linh huyền ảo.
- Màu...màu tím!
Một chiếc nhân trữ vật màu xanh của hiện lên rồi rơi lên bàn tay của Ahri.
Mộng...
- Mẹ nó màu tím đâu? Thần cấp bảo vật đâu?
- Màu tím sao lại rơi ra một cái nhẫn màu xanh?
Dấu hỏi mọc đầy đầu.
....
- Bịch chịch!...
Ahri cảm nhận trong giới chỉ có cái gì đó nên cô liền đem vật bên trong lấy ra.
Là một đống sách vở. Cả một đống to như núi. Riven nghi hoặc mà cầm lên một cuốn trong đó mà xem xét.
- Cơ cấu cục bộ hệ thống tiên lửa đẩy.
Ném cuốn đó đi, cô lại nhặt lên một cuốn khác.
- Hệ thống năng lượng tái sinh.
Lại ném cuốn đó đi rồi nhặt lên mấy cuốn sách khác.
- Sơ cấp học thức dành cho trẻ từ 9 tuổi đến 14 tuổi.
- Cao cấp học thức về hình học không gian.
- Thuyết không gian và không gian gấp khúc.
Đống sách này là các loại sách về học thức, các loại thuyết đa chiều, hướng dẫn chế tạo và cơ sở dành cho học sinh.
- Bảo vật quý giá nhất của nhân loại chính là học thức, bảo vật cấp cuối cùng của hộp quà may mắn chính là tri thức.
- Tri thức vô giá.
Thở dài, đây là muốn hắn thành lập căn cứ đây mà.
- Những tri thức này muốn vận đụng thì tối thiểu phải có vài trăm học giả thì cũng mất tối thiểu 5 đến 10 năm, nếu như bây giờ mới bắt đầu cho đám trẻ học thì cũng phải mất 30 40 năm mới tính là tiếp thu xong lý thuyết.
- Vậy thì chúng ta đi cướp đoạt nhân tài thôi.
- Ừm!
...
Cuộc chiến vì tranh đoạt tương lai đã được bắt đầu từ đây.
Ừ! Trước tiên nên đoạt về một ít nhân tài chiến đấu cái đã. Tốt nhất là tự mình huấn luyện ra.
...