Chương 21: Có Em Thật Là Tốt.
Chợt lúc này hắn chợt nhớ đến cái gì đó. Đôi tay vẫn đang run rẩy mà lấy ra từ nhẫn trữ vật một viên đá đen thui, chính là nó " đá triệu hồi linh hồn".
Có chút khích động hắn đi băng đầu gối mà tiến sát lại thân thể Ahri, đặt viên đá lên thân thể cô và kích hoạt viên đá.
- Sống lại đi! Sống lại đi!...
Nhưng mà chẳng có gì xảy ra hết.
- Tai sao? Tại sao không sống lại?
Lại một lần nữa kích hoạt viên đá.
....
Nhưng mà vẫn lặng thinh, không có bất cứ điều gì xảy ra.
- Tại sao? Tại sao lại vậy?
- Mẹ nó hoạt động đi! Chó chết làm sao lại không kích hoạt được?
- Lão thần côn ông ra đây cho tôi! Mẹ nó làm sao lại không kích hoạt được.
- Mẹ nó lão đi ra đây tôi đập không chết ông tôi không làm người! Mẹ nó sống chết không chịu hoạt động a?
Nhưng mà hắn lúc này bất chợt nhớ đến cái gì đó.
Ngớ người ra.
- Sống?
Hắn áp sát tai vào lồng ngực Ahri.
...
- Mẹ nó còn sống!
Luống cuống tay chân, hắn đổ một đống lớn bình HP ra mặt đất, bắt đầu đút cho Ahri uống. Hắn loạn cả lên trong khi Ahri còn sống, đầu óc chập mạch ngây ngốc hắn mừng rỡ mà đút chô cô uống.
Nhưng mà cô không nuốt xuống để uống được, hoang mang một chút rồi hắn đành thử mớm cho cô bằng miệng. Từng ngụm từng ngụm nhỏ, khi miệng cô đã đầy thì hắn đưa lưỡi của mình vào cạy mở cái lưỡi nhỏ của cô. Thật may mắn là trong những bộ phim mà hắn cho là vớ vẩn, bây giờ thực sự thật hiệu nghiệm.
Thật ra thì tâm lý con người đều như vậy, sợ hãi sẽ khiến tâm trí mất tỉnh táo. Hắn đến giờ cũng vậy, mặc kệ Ahri đã uống được bao nhiêu, đã trào ra bên ngoài miệng bao nhiêu, chỉ biết hắn đã đổ 10 bình Hp cho cô rồi.
Ngụm thêm một lọ Hp vào miệng chậm rãi mà cẩn thận mớm vào cho cô. Đưa cái lưỡi của mình vào, ép lên thành lưỡi của cô. Nhưng mà lúc này cái lưỡi của cô động.
Ánh mắt hắn sáng lên, lưỡi cô đã động. Như là hi vọng đến từ ánh rạng đông, nước mắt hắn chảy xuống. Từng giọt chảy xuống miệng cô hòa lẫn vào những giọt nước của lọ thuốc Hp. Tiếp tục ngậm vào một lọ khác hắn tiếp tục mớm vào cho cô, vẫn như thế chậm rãi mà chẩn thận.
- Ực!...
- Nuốt!
Quả nhiên cô đã nuốt, tuy chỉ là một chút ít nhỏ nhoi, nhưng mà cô đã có thể nuốt rồi. Lại ngậm một lọ Hp khác nữa hắn tiếp tục mớm cho cô.
- Mặn!...
Một tiếng nói như có như không vang lên. Tiếng nói này có lẽ đến bản thân hắn còn nghe không rõ nữa, nhưng đó là âm thanh của cô. Như là tiếng sấm vang lên giữa trời. Một lọ nữa ngậm vào miệng, trao hết tất cả cho cô, trao hết cả tấm lòng của hắn.
- Em bảo... là mặn cơ ...m...à!.
Khuôn mặt hắn hớn hở hơn bao giờ hết, nụ cười hắn như là lần đầu trong đời được cười. Nhưng mà nước mắt của hắn vẫn không dừng lại được, không thể ngăn lại được.
Con người lúc sống trong đời thường sẽ cảm thấy một số chuyện xảy ra trong cuôc sống của mình như là lẽ dĩ nhiên. Cho đến khi hắn nhận ra rất nhiều thứ trải qua trong cuộc đời hắn quý giá đến mức nào, đến khi nhìn lại thì hắn mới biết là hắn đã sai, sai trầm trọng. Thứ đã mất đi vĩnh viễn sẽ không thể quay trở về, tuổi thơ, bạn bè, thân nhân, cho đến lúc nhận ra thì đã quá muộn rồi. Chẳng có bao nhiêu người có được cơ hội thứ hai, như hắn bây giờ hắn đã có cơ hội lần thứ hai, cơ hội để bảo vệ và chăm sóc cho cô.
- Cảm ơn em! Cảm ơn em đã không từ bỏ.
Nắm lấy tay cô, đặt lên má của mình. Cảm nhận được hơi ấm mà hắn một chút nữa thôi có thể sẽ đánh mất.
Nhưng mà.
- Ầm!...
Tiếng va chạm vào thành tường vang lên khiến cho tâm thần của hắn thức tỉnh mà hoàn hồn trở lại.
Mọi thứ vẫn còn chưa kết thúc, hắn còn có Riven nữa. Nhìn đến Ahri hơi thở đã ổn định, vết thương đang chậm rãi được phục hồi. Ngậm vào trong miệng một bình Hp mớm cho cô.
Nghiến răng đưa ra quyết định của mình, hắn không thể không đi. Hắn đã một chút xíu nữa là đã mất Ahri, hắn không thể để sai lầm lặp lại. Hôn lên trán cô hắn dứt khoát nắm lấy Xuyên Cang Bổng mà rời đi.
- Ahri cố lên hãy chờ anh!.
...
Tiếng hét đầy đau đớn vang lên trong không gian, khiến cho Riven hoảng hốt. Muốn quay lưng lại nhìn, nhưng con zombie to lớn này lại không để cho cô yên. Nó như là không buồn chán mà liên tục điên cuồng tấn công cô.
- Hây ah!...
Chém ra một đao toàn lực khiến cho nó lui lại một đoạn dài. Nhưng mà thứ rác rưởi này nó trâu quá mức rồi. Con zombie lại lao tới, không để cho cô rời đi, cô chỉ có thể nhìn thấy Định Thiên đã leo lên mái nhà rời đi.
Cắn răng ép xuống cảm xúc lo lắng của mình, cô lại tiếp tục cùng con zombie này dây dưa.
- Ah a a...
Tiếng của Định thiên vang lên trong không gian, hốt hoảng cô quay người lại nhìn về phía tiếng hét.
- Keng!...
Một cái tát mạnh mẽ vỗ lên thân thể của cô khiến cho cô bị đập bay đi hơn 10m. Chật vật bò dậy cô hộc ra từ trong miệng một ngụm máu lớn, nghiến răng chống đỡ một đòn khác của nó khiến cô lại bị đẩu lùi thêm vài bước nữa.
- A....
Trầm ... Trong lòng thật trầm lặng và trĩu nặng. Nghiến răng cô không còn bất kỳ hứng thú với con zombie này nữa. Cô xuất hết tất cả lực lượng mà cô có, chém về phía con zombie. Nhưng chỉ khiến con zombie bị chấn thương mà thôi, với thể chất không biết đau đớn của nó chấn thương cũng chỉ là vãi ngứa mà thôi.
Mắt cô đã đỏ ngầu rồi, Định Thiên và Ahri đang an nguy không rõ. Tâm cô bây giờ đã loạn thành một bầy, nhưng mà thể lực cũng như nguồn năng lượng trong thân thể cô đã còn không bao nhiêu.
Vì tâm loạn không tập trung mà cô đã chịu không ít vết thương rồi. Thể lực hư thoát cũng khiến cho khả năng tránh né của cô cũng bị kéo thấp.
Rồi lúc này cũng đến cô chịu một lực tấn công mãnh liệt của con zombie to lớn đó.
- Ầm!...
Cô đâm sầm vào bức tường cạnh đó, chấn động khiến cho thân thể cô như bị búa tạ đập vào thân thể đau đớn khôn cùng.
Nhưng chiến đấu sinh tử làm gì có chuyện kẻ địch sẽ cho ngươi thời gian để nghỉ ngơi chứ. Con zombie ngay lập tức lao tới nhe cái miệng đầy răng hôi thối ra mà cắm tới. Cô bắt buộc phải đưa ngang Bá Vương Đao ra đỡ.
- Keng!...
Hai chân của nó đánh mạnh lên Bá Vương đao khiến cho thân thể cô bị trầm xuống. Cái miệng của con zombie chỉ còn cách cô không đến 5cm liên tục mà táp đến.
- Cút di! A....
Cô cố gắng để đẩy con zombie ra nhưng thể lực của cô cũng đã đạt đến mức tận cùng rồi. Con zombie không những không bị đẩy lùi mà càng ngày càng tiến sát lại gần hơn.
- Thả vợ tao ra!
Một tiếng rống giận vang lên một cây gậy vung tới.
- Bụp!...
Con zombie bị đập trúng đầu mà văng ra cách đó 3m. Lấy được khoảng không cô đứng bật dậy mà chắn trước người hắn.
- Ahri sao rồi?
- Còn sống!
- Còn sống, còn sống là tốt rồi.
Con zombie lúc này đầu óc choáng váng mà lắc lư. Điều này đã lọt vào mắt hắn. Đầu xuất hiện điểm linh quang hắn ném Xuyên Cang Bổng sang cho cô mà lao lên.
- Dùng toàn lực đánh vào đầu.
Hắn tóm lấy hai cánh ray của zombie rồi kéo ra phía sau lưng nó. Con zombie đã tỉnh táo lại mà phản kháng khiến hắn chút nữa trượt tay rơi ra.
Nghiến răng dùng đầu gối của mình mà chống lên cái ót của nó. Dùng hết sức bình sinh mà cầm lấy hai tay nó kéo ra phía sau.
- A a a...
Riven thấy thế thì không bỏ qua cơ hội tốt. Nắm lấy Xuyên Cang Bổng dùng đến toàn bộ sức lực còn lại của mình tung ra một gậy vào đầu con zombie.
- Hây ah!
- Bốp!...
Cây gậy vì tay Riven không còn lực nắm lấy nữa, theo sự phản chấn mà bay lên cao.
- Keng!
Xuyên Cang Bổng rơi xuống mặt đất nằm lăn lóc dưới mặt đất. Nó hoàn thành nhiệm vụ của nó rồi. Bởi vì một đòn vừa rồi nó đã phát động khả năng của nó Xuyên thấu. Cũng có thể gọi đó là Thốn Kình.
- Bịch!.
Con zombie chậm rãi ngã xuống.
( Thốn Kình là chiêu thức thuộc thể loại cách vật mà tạo ra sát thương xuyên thấu, hiện nay trên thế giới có tồn tại một số cao thủ võ đạo. Họ có thể đánh một quyền vào một tấm gỗ, nhưng mà mặt gỗ bị đánh thì không hề có một dấu vết gì. Mặt sau của tấm gỗ thì bị thốn kình đánh thành một cái lỗ.)
Thốn Khình đã cách lớp xương đầu cứng chắc của nó mà gây sát thương trực tiếp vào não.
Mệt mỏi quá độ mà khiến Riven ngã ngồi xuống, thật là mệt mỏi đến nỗi cô còn không muốn động một ngón tay nào nữa.
Nhưng mà.
Định Thiên không xong rồi.
Chỉ thấy hắn chầm chậm mà ngã xuống. Ánh mắt đã mơ hồ, rồi cuối cùng vì không chống cự nổi đã nhắm lại.
...
Ánh sáng tràn vào khóe mắt khiến cho hắn chau mày mà nhíu lại. Hít một hơn thở sau giấc ngủ có vẻ dễ chịu, nhưng mà lúc này cơn đau như muốn đem thân thể hắn xé nát truyền đến.
- Ư!
Rên lên một tiếng thống khổ, hắn chậm rãi mở mắt ra. Nhưng mà lúc này hắn chợt nhớ tới điều gì.
- Ahri!
Ngồi bật dậy nhưng cơn đau gấp mấy lần lúc trước truyền đến kiến hắn phải một lần nữa rên lên rồi ngã nằm xuống, cánh tay hắn chạm vào một làn da mát lạn. Bàng hoàng đưa đôi mắt nhìn sang, thì ra cánh thay mà hắn chạm phải là của Ahri.
Cô đang nằm đó không mặt không còn trắng xanh như lúc trước nữa, khuôn mặt cô đã có màu hồng hào đầy sức sống. Ngực cô bị một lớp băng vải băng kín, nhưng mà cũng có thể nhìn ra, ngực cô đã một lần nữa tái sinh.
-Ahri!
Lẩm bẩn một tiếng kêu lên tên cô, như bao nhiêu điều lời muốn nói chỉ cần gói gọn vào một chữ này. Đưa cánh tay kia qua, nắm lấy tay cô.
- Có em thật là tốt.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay còn lại của hắn một tiếng nói vang vọng bên tai.
- Có anh cũng thật là tốt.
Đưa mắt sang nhìn, hắn mỉm cười, là cô Riven.
- Có em cũng thật tốt.
....
Hôm nay trời nắm ấm, cũng chẳng có gì khác. Chỉ khác là trong một căn phòng nhỏ tồn tại ở nột thế giới đầy rẫy nguy hiểm, đang lấp lánh le lói một chút ánh sáng ấm áp. Ánh sáng lẻ loi ấy chính là tình yêu, là hi vọng trong thế giới đã đổ nát hoang tàn này.
Còn có...
Một đám người đang miệt mài đánh qoái, bọn họ có chút mộng bức. Ba người kia sau khi đá đít bọn hắn ra ngoài đánh zombie, sau đó thì liền biến mất. Mẹ nó đây là cái gì ôm con bỏ chợ ah!
....