Chương 20: Hắn mất cô rồi, mất Ahri rồi.
Nỗi sợ hãi như tràn ngập tâm trí hắn, tiếng hét của hắn vừa nghe thây không phải là gì khác. Đó là tiếng hét của sự đau đớn tuột cùng.
Nhưng mà đám zombie này như là giòi bọ mà bám lấy hắn khiến hắn không thể rời đi.
Hắn quá chủ quan, hắn cho răng Ahri cô có thể đơn giản mà giải quyết đám zombie đó. Hắn vừa đánh vừa chơi đùa với đám zombie đan vây lấy, hắn cho răng Ahri sẽ nhanh chóng giải quết mà trở về với hắn.
Sợ hãi bủa vây, hắn nện một gậy kéo dãn khoảng cách với đám zombie rồi lao về hướng tiếng hét của Ahri.
- Keng!...
Hắn bị một trảo của zombie, may mà giáp trụ của hắn cản được, nhưng vẫn lưu lại năm vết cào thật sâu trên bộ giáp. Nhảy lên bức tường, hắn mặc kệ đám zombie còn đang đuổi sát phía sau.
Phía trước là một ngôi nhà cao hẳn so với các ngôi nhà bên cạnh. Trên tường ngôi nhà này đã có chi chít dấu vết móng vuốt cào lên. Hắn lo lắng, trái tim hắn như là đang điên cuồng báo cho hắn điều gì đó không ổn.
Phía dưới ngôi nhà năm tầng có dấu vết sụp đổ, còn có ba cái xác đã chết nằm lăn lóc ở đó.
Bất chợt hắn nhìn thấy bên tường một cái lỗ thủng, một cái xác con zombie cuối cùng đang nằm ở đó. Cái xác zombie này đã nằm bất động, nó đang nằm đè lên cái gì đó.
Hơi thở của hắn nặng nề đi, trái tim như đã ngừng đập. Hắn đã thấy rõ phía dưới xác của con zombie là cái gì.
Phía dưới đó có một cô gái mắt đã nhắm chặt, bàn tay thả lỏng mà buông thõng ra. Một vết trảo kéo dài từ cổ kéo dài xuống bụng đã lấy đi một phần bên ngực của cô.
Một bên ngực ấy vừa mới đó thôi vẫn nằm còn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, đã từng nằm gọn trong đôi môi cuồng nhiệt của hắn. Vậy nhưng bây giờ nó đã bị móng vuốt kia cắt ngang, một nửa còn lại kia đã bị ném văng đi cách đó không xa. Máu vẫn chậm rãi chảy ra từ đó.
Chân hắn như là đeo chì nặng ngàn tấn mà không thể di chuyển được nữa. Con mắt mở lớn và nước mắt chậm rãi chảy ra. Hắn hối hận, hối hận vô cùng .
Hắn mốn hét lên mà kêu gào, nhưng vì sao hắn lại không mở miệng ra được. Không nói gì được, chỉ còn vô vàn đau thương và hối hận.
-Keng!...
- Ầm!...
Một cái móng vuốt chém ngang người hắn, đụng phải lớp giáp sắt cứng cáp mà vang lên âm thanh chát chúa. Hắn bị lực lượng mạnh mẽ chấn văng ra xa rồi đâm sầm vào vách tường.
- Ahri! Á á á......
Hét lớn như bao nhiêu đau thương cuồng nộ giải phóng. Lao ra từ đống phế tích, mặc kệ vết thương lớn nhỏ trên bản thân.
- Chết hết! Chết hết đi cho ta a.a.a....
Điên! Hắn đã điên lên mất rồi. Hắn không có phòng thủ chó má gì nữa mà điên cuồng lao lên. Nện mốt gậy thật mạnh lên đầu con zombie vừa đánh hắn, một gậy này vừa đập nổ đầu con zombie đó, nhưng lúc này một con zombie khác cũng đã đánh tới.
- Keng!...
- Ầm!...
Hắn lại bị đánh văng đi đâm ầm ầm vào bờ tường gần đó. Lảo đảo đứng vững, vết thương kéo dài từ một bên thái dương làm lộ cả xương má, nhưng hắn không có cảm giác gì nữa.
- Á á .....
- Chết... Chết hết đi cho tao...
Rống lên điên cuồng hắn dùng tất cả lực lượng mà tung ra một gậy.
- Hây a!...
Một gậy này vung ra, trực tiếp nện ngay đầu con zombie, cú đánh này mạnh tới khiến đầu nó rời khỏi cổ mà bay đi.
Trận chiến không có đơn giản như vậy, lúc này một hàm răng sắc nhọn mà cắn tới, hắn đấm ra một quền thẳng vào cổ họng nó, túm lấy cái lưỡi của nó mà ném đi khiến cho nó trực tiếp đụng vào sát bờ tường, con zombie này lăn mấy vòng rồi từ trên mái nhà rơi xuống.
Trở người nhảy thẳng vào một con đang lao đến, hắn dùng đầu Xuyên Cang Bổng thọc thẳng vào họng nó, dùng toàn bộ lực lượng đâm sâu vào tận trong ruột. Vật người hắn ném con zombie còn chưa chết này đi, khiến cho nó phải chịu lật nhào ra phía sau.
Nhưng mà còn một con cuối cùng cũng đã táp tới, hắn chịu nhát cắm đến từ con zombie này. Nhát cắm này là cắm ngang thân thể hắn, hàm răng may mắn mà có giáp trụ đã chặn đi một nửa. Nhưng mà vết thương thật sâu khiến cho hắn trợn mắt vì đau đớn.
- Ah a...
Xuyên Cang Bổng bị mắc kẹt ở trong họng con kia rồi, hắn mặc kệ mà bỏ qua Xuyên Cang Bổng mà tóm lấy miệng con zombie cuối cùng đang còn cắm lên người hắn. Một tay nắm hàm trên, một tay khác năm lấy hàm dưới dùng lực mà kéo ra.
- Hay a!....
Bị nắm lấy miệng con zombie vùng vẫy cào cấu điên cuồn lên thân thể hắn.
- Đi... Chết... Đi... A a....
- Rắc rắc!...
Hắn xé hoàn toàn cái miệng của con zombie ra làm hai.
- Keng!...
Con zombie còn cắn cây gậy Xuyên Cang Bổng ở trong miệng vẫn còn sống sờ sờ mà đập về phía hắn khiến cho lớp giáp đã tàn tạ vỡ ra. Một miệng vết thương sâu hoắm lòi cả xương hiện ra khiến hắn phải hét lên trong đau đớn.
- Á...
Tóm lấy cây gậy trực liếp lôi ngược ra, hắn vung ngang cây gậy khiến cho cái đầu của con zombie bể nát. Não lẫn lộn máu đông văng ra, con zombie lăn quay xuống mà trực tiếp tử vong.
Nhưng lúc này con zombie bị hắn bẻ gãy quai hàm lao đến tóm lấy hai tay hắn mà đè xuống. Nhưng mà hắn may mắn khi đã bẻ gãy quai hàm của nó, khiến cho con zombie này không thể cắn hắn được. Tay bị nắm lấy hắn đưa chân lên mà kẹp vào xổ con zombie, dùng toàn bộ sức lực của mình mà kẹp lấy.
- A a....
- Rắc!...
Cái cổ của con zombie bị bẻ gãy quai hàm cũng bị chân hắn dùng lực mà bẻ gãy nốt, nó ngã ập xuống trên thân thể hắn.
- Hộc hộc!..
Hắn thở lên những hơi thở mệt mỏi và khó nhọc, miễn cưỡng bò dậy chống lấy Xuyên Cang Bổng mà trụ vững.
Nhưng mà lúc này một con cuối cùng còn sót lại khi hắn ném nó, đã khiến con zombie này ngã từ trên mái nhà xuống mặt đất. Nó đã gãy một chân, nhưng với thân thể không sợ đau đớn cho nên nó vẫn có thể bò lên.
-Graow...
Nó gầm lên một tiếng rồi lao đến, đưa cái miệng đầy răng nanh ra mà hướng hắn cắm tới.
- Con mẹ mày! Chết đi...
Hắn dùng toàn lực mà hướng con zombie mà nện xuống.
- Bốp!...
Một gậy này trực tiếp đập cái đầu của nó vỡ tan.
Hít một hơi nặng nề, áp lực của đám zombie nay đã không còn. Nhưng mà sức lực còn, mà tinh thần của hắn đã không còn.
- Keng.. Keng...
Xuyên Cang Bổng không còn có thể nắm chặt mà rơi xuống. Đưa mắt về phía Ahri đôi chân hắn như là đeo chì mà lết tới.
Kéo ra cái xác con zombie rồi ném sang một bên. Hai chận khụy xuống vô lực, hắn đang quỳ xuống cho Ahri.
- Hức... Hức.. Hu hu hu....
- Anh xin lỗi Ahri! Anh xin lỗi em Ahri hu hu hu...
- A a... Xin lỗi em mà...
- hu hu hu...
Không thể kìm nén nước mắt tuôn trào, hắn gào lên trong đau đớn. Hắn mất cô rồi, mất Ahri rồi.
...
Lời của tác: ta viết mà ta đau lòng vê lù. Thôi cho trái tim mỏng manh của ta nghỉ giải lao.
Mời các bạn đón đọc chương sau vào ngày mai.