Chương 23: Căn Cứ Lạc Thần.
Ngày hôm sau.
Một đám người đang chém giết zombie, bọn họ đã mệt đến không thể thở nổi nữa rồi. Nhưng đám zombie này vẫn còn đông như kiến giết mãi mà vẫn chưa hết.
- Định Thiên chúng ta có lẽ là nên ra tay rồi! Cứ để thêm lát nữa thì bọn họ sẽ có tổn thất đấy.
Nguyên một ngày cả hai người đã nuốt gần đến 70 bình Hp rồi. Thật ra số lượng để bọn họ hồi phục chỉ cần tầm 20 bình là dư giả, nhưng mà hắn lo lắng cho nên hắn quyết tâm đổ đầy cái dạ dày cho cô. Thuốc mà, không bổ chiều ngang thì sẽ bổ chiều dọc, uống đi phòng ngừa là tốt nhất.
Cho nên bây giờ Ahri lại đã trắng trẻo mịn màng như cũ, mà việc đầu tiên sau khi cô đứng dậy được, chính là nhét Hp vào miệng hắn.
Cho nên sáng nay cả ba quyết định đi kiểm tra đám người sống sót này. Cũng không ngờ tới đám người này vẫn có thể kiên trì đến bây giờ, hắn cho rằng đám người này chỉ có thể duy trì một ngày là nhiều nhất. Thế mà lại có thể kéo đến hơn hai ngày một đêm.
Bởi vì đám zombie này chỉ là zombie bình thường, chỉ hành động theo bản năng, cho nên chỉ cần đánh lừa bọn chúng rồi tìm chách thoát thân là được.
Việc này khiến hắn vui mừng vô cùng, thứ hắn cần là một nhóm người có chí khí. Hắn nghĩ rằng còn phải mất cả chục lần thì mới đào tạo ra được vài người có huyết tính, vậy mà không cần động tay chân cũng có thể tự bọn họ học ra.
Quả thật nhân loại rất kỳ lạ, càng ép bọn họ thì bọn họ càng mạnh mẽ. Thứ bọn họ cần chỉ là một cái động lực thôi.
- Đi thôi!
Riven vẫn là cái bài cũ soạn ra.
- Đám chuột nhắt đến ăn của bà cô một đao!
- Ầm!....
Cô nhảy thẳng xuống giữa đám zombie mà vung vãi Bá Vương Đao. Chém zombie như là cắt rau thái thịt, bá khí đủ 10 phần.
- Ah! Riven thật là!
- hì hì... Ăn của bà cô một! ... À giao linh hồn của các ngươi cho bà cô!
Dật cái miệng một cái, đây là lây bệnh rồi ah. Nhưng mà hắn làm sao lại thua hai cái bà vợ của mình chứ.
- Ăn của lão Thiên ta một gậy đê!
Hắn cũng nhảy thẳng vào đám zombie, từng cây gậy Xuyên Cang Bổng vung vãi như là đại thánh múa côn. Đập ra cũng không ít khí thế.
Có ba người tham chiến đám người sống sót như thở ra một hơi, áp lực dần dần có thế bị gỡ bỏ.
...
Theo ba cái máy gặt mạng zombie gia nhập chỉ cần 4 giờ sau đó thì đám zombie cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Tuấn đội trưởng bước đến chào theo nghi thức quân đội, mở miệng mà nói lớn.
-Đội trưởng đội Lạc Thần báo cáo! Hoàn thành nhiệm vụ.
Đám người kia lung tung mà chạy đến, học theo Tuấn đội trưởng mà chào theo nghi thức quân đội.
Nhướng mày.
- Lạc Thần! Cái tên không tệ.
- Nếu đã là đội ngũ vậy thì thành lập căn cứ thôi! Cũng gọi là Lạc Thần căn cứ đi.
- Tất cả nghỉ ngơi! Ăn uống đi, sáng ngày mai bắt đầu xuất phát đến kho lương.
- Tuân lệnh!
Ngẫm nghĩ một lát hắn gọi Tuấn đội trưởng lại mà hỏi.
- Những ai từng là lính.
Tuấn đội trưởng quay sang gọi.
- Toàn, Thắng đến đây báo cáo.
Sau đó thì có hai người thanh niên tầm 28-30 tuổi chạy tới.
- Báo cáo có mặt.
Hai người thân thể khỏe mạnh, mắt sáng như sao trời. Thân thể có vẻ vững chãi và có lực, quả thật là có một chút bộ dáng.
- Sau khi ăn uống xong thì huấn luyện sơ bộ bọn họ một chút tác phong đúng mực. Sau này hai cậu hỗ trợ đội trưởng huấn luyện binh sỹ.
- Tuân lệnh!.
- Được rồi đi đi! Gọi đám người già và trẻ con xuống ăn cơm đi.
- À mà nhớ kỹ chỉ là người già và trẻ con mà thôi. Tất cả những kẻ không thuộc Lạc Thần đội ngũ sẽ không có bất kỳ quyền lợi nào cả. Lằng nhằng thì giết mấy tên mà chấn nhiếp.
- Tuân lệnh! Chỉ huy nếu không cho bọn họ ăn thì làm sao bọn họ có thể sống ạ!
- Mạt thế không có chỗ cho kẻ ăn không ngồi rồi. Lựa chọn một khu vực rồi để bọn họ xây dựng căn cứ, làm đủ công nới được ăn. Không đủ công thì mặc kệ, mềm lòng là thứ không nên tồn tại trong mạt thế. Thứ tồn tại bây giờ đối với bọn họ là luật pháp, mà luật pháp đó là do ta nói.
- Vâng! Chỉ huy.
Đám người rời đi.
Nhưng mà Tuấn đội trưởng lấy ra từ trong túi áo một bức ảnh rồi đưa cho hắn.
Nhướng mày hắn nhận lấy bức ảnh. Bên trong ảnh là một cô gái thật đẹp, hắn cũng có thể nhìn ra bức ảnh này không hề qua photoshop. Vậy mà cô gái bên trong bức ảnh vẫn đẹp khiến người ta tâm thần rung động. Trên tay cô gái đang cầm một cái cung tên truyền thống, phía sau lưng cô cách đó phải xa đến 50m, có một cái mũi tên đã cắm vào bia. Một mũi tên cách xa đến 50m mà vẫn có thể bắn trúng ngay giữa hồng tâm.
Hít sâu một hơi hắn có cảm giác mơ hồ gì đó, quay sang mà hỏi Tuấn đội trưởng.
- Chú đưa cho tôi cái này làm gì?
- Nó là con gái tôi! Nó vẫn còn sống.
- Vậy thì sao?
- Năng lực bắn cung tên trác tuyệt của nó sẽ là cánh tay đắc lực cho ngài thưa chỉ huy.
Trầm mặc một lát hắn mới nói.
- Cô ấy ở đâu?
- Cách đây tầm 70km tại trường bắn thể thao thưa chỉ huy!
Gật đầu hắn nói.
- Sau khi lấy được kho gạo chúng ta sẽ nghĩ cách đến đó.
Vừa tính quay đi thì Tuấn đội trưởng tiếp tục nói.
- Sân bóng thưa ngài! Sân bóng có thể chứa được mấy nghìn người. Hơn nữa bức tường có thể miễn đi cho chúng ta rất nhiều thời gian và công sức để xây vòng phòng vệ.
- Ý kiến không tệ! Vậy lấy xong kho lương thì chúng ta bắt đầu di chuyển.
Hắn quay lưng rời đi, nhưng lúc này miệng hắn lại nở ra một nụ cười vui phơi phới, lẩm bẩm mà nói.
- Tìm thấy em rồi nhé Ashe!
....
Một dãy bàn lớn đã được đưa ra, xếp thành một bàn dài kiểu ăn tự do. Mỗi người đều cầm cho mình một cái bát và một đôi đũa, tự chọn cho mình món ăn ưa thích. Đám trẻ con vậy mà đã vui vẻ chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười vậy mà đã trở về bên môi. Quả nhiên là trẻ con, khủng hoảng đến rất nhanh nhưng mà vui vẻ cũng sẽ trở về rất nhanh.
Không ngoài suy đoán, đám người trốn chui trốn lủi vậy mà bắt đầu chạy đến. Trên tay bọn hắn cầm sẵn bát đũa, còn không thấy xấu hổ mà xách thêm bao lớn bao nhỏ chuẩn bị đựng đầy trở về.
Nhưng bọn hắn còn chưa động tay chân mà hốt đồ ăn vào bao, thì đã bị nhóm người Tuấn đội trưởng cản lại.
- Có mệnh lệnh của chỉ huy các vị không có tư cách ăn ở đây mời rời đi cho!
Đám người lúc gặp zombie thì run rẩy sợ hãi nhưng bây giờ lại như mấy con gà chọi mà đấu lí lẽ.
- Các anh làm gì vậy? Tại sao các anh được ăn mà chúng tôi không được ăn?
- Vô lý thế? Các anh thì ăn uống linh đình còn chúng tôi lại phải chịu chết đói.
- Ông trời ơi! Các người điên rồi điên hết rồi.
Tuấn đội trưởng chau mày nói.
- Các người muốn ăn thì làm việc đi. Đây có một dãy danh sách cần làm. Nếu muốn ăn thì làm việc cho chúng tôi.
Đám người hò hét kêu khổ đòi công đạo ầm lên.
- Tại sao chúng tôi phải làm việc cho các người. Lương thực là của chung tại sao các anh có thể tự tiện chiếm đoạt rồi bắt chúng tôi lao động mới có thể ăn?
- Vô lý! Ở đây toàn việc nặng nhọc cả, các anh độc ác nó vừa vừa thôi chứ.
....
Nhưng mà một giọng nói của phụ nữ lạnh lùng vang lên.
- Nơi này thuộc quyền quản lý của Lạc Thần đội, bất kỳ người nào không có phận sự phải rời đi. Trong vòng 5 phút còn chưa rời đi lập tức trấn áp.
Tuấn đội trưởng hít thở có chút khó khăn, nhưng ông vẫn không có mở miệng kháng cự điều gì.
- Tuân lệnh thưa phu nhân.
Sau đó ông rút cây đao mà ông được phân phát ra. Binh lính trong đội cũng tụ tập lại thành hàng và cũng học theo đội trưởng của mình rút vũ khí ra. Không mở miệng mà bắt đầu đếm thời gian.
- Cô điên rồi, ở đây là đất trong khu chung cư cô có quyền gì mà cướp đoạt chứ.
- Cô gái kia bị điên chẳng lẽ mấy người cũng đã điên theo cô ta rồi.
...
Nhưng mà lúc này Tuấn đội trưởng nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình mà nói.
- Còn 3 phút.
....
Trầm mặc.
Nhưng lúc này có một người bước ra nói lớn.
- Tôi muốn gia nhập vào các người, tôi muốn đi giết zombie.
Những người khác như là hiểu ra cái gì mà láo nháo nói.
- Đúng đúng tôi cũng muốn gia nhập.
- Tôi nữa tôi cũng gia nhập.
..
Nhưng bọn họ không ngờ đến đội trưởng như là không nghe bọn họ nói gì.
- Còn 2 phút.
Đám người như là điên cuồng mà hét lên.
- Mày điên à! Tao đã nói là tao muốn gia nhập vào đội giết zombie rồi mà.
- Đúng thế, ông còn muốn gì nữa. Bọn tôi đi giết zombie là được rồi mà.
...
- Còn 1 phút.
Lúc này đội trưởng đã đưa cánh tay trái lên, đây là ông đưa ra dấu hiệu chuẩn bị tấn công.
Đám binh lính bắt đầu lấy thế chiến đấu. Mặt mày ngưng trọng hẳn ra, không phải bọn họ không có cố kỵ. Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ hướng vũ khí vào người khác mà chiến đấu. Là con người sống sờ sờ đó, không phải là zombie lúc lắc kia đâu.
Nhưng mà hai ngày này bọn họ cũng đã luyện ra cho mình một ít huyết khí rồi, với lại bọn họ thấy rõ ràng. Chỉ có chấp hành mệnh lệnh thì bọn họ mới có quyền lợi, mới có thể sống tốt hơn. Nếu không bọn họ cũng sẽ bị đuổi ra Lạc Thần đội, bọn họ sẽ chẳng khác gì đám người kia.
Còn đám người thì bắt đầu trở nên hốt hoảng. Sợ hải bủa vây lấy, bọn họ đều là một đám nhát gan. Tư tưởng tự do và an toàn của thời kì trước mạt thế đã chi phối lí trí của bọn họ, cho nên giờ đây bọn họ bị thời đại mới đào thải. Có người nhanh trí mà hét lên.
- Tôi làm việc, tôi sẽ làm việc để đổi lấy lương thực.
Có ngươi đầu tiên thì dĩ nhiên sẽ có người khác đáp ứng.
- Tôi cũng sẽ làm việc.
- Tôi cũng vậy.
...
Nhưng mà đội trưởng vẫn không có động lòng hắn vẫn đang đếm thời gian, ông đang chờ đợi, chờ đợi từng giây.
- Được rồi giao công việc cho bọn họ đi. Phải nhớ lấy trong mạt thế độc ác mới chính là nhân từ.
Một giọng nói nam nhân vọng đến khiến cho tảng đá đè nặng trong lòng đội trưởng như được thả xuống. Ông cũng lo lắng và sợ hãi vạn phần, nhưng mà thanh âm này cuối cùng cũng vang lên, ông biết ông không tín nhiệm nhầm người.
- Tuân lệnh.
- Các người đi theo tôi.
Đội trưởng mang đám người rời đi. Định Thiên hắn có nhẫn trữ vật cho nên không cần đám người này phải làm gì bây giờ cả, tuy nhiên cũng không thể đám người này ăn không ngồi rồi. Chỉ cần nuôi bọn họ một lần bọn họ sẽ cho rằng như thế là điều dĩ nhiên mà tiếp tục ăn bám rồi khóc than kêu khổ mà thôi.
Quay lại với bữa tiệc, cùng đám trẻ chơi đùa, Ahri đang cùng bọn trẻ nhốn nháo tranh đồ ăn. Không khí này sẽ càng ngày càng ít đi, hắn phải tranh thủ cảm nhận một lần, sợ răng kiếp này chẳng còn mấy khi mới có thể lại có khung cảnh như thế này.
...